Bên trong Dược Mã hạng, dinh thự phần lớn có hai ba lối vào, Du Chuẩn xem qua hoàn cảnh của các dinh thự đem bán, cuối cùng mua xuống một tòa nhà cửa có ba lối ra vào.
Trường Nhạc phố cách Dược Mã hạng không xa, theo trà lâu đi ra, đi tới ước chừng một khắc đoàn người Giả Dung đi tới tòa nhà.
Mua xuống dinh thự ngày hôm sau, Du Chuẩn liền trang hoàng lại tòa nhà, sau đó mang theo một đội quỷ dọn dẹp quét tước, đem hoa cỏ sửa chữa được chỉnh tề.
Vào nhà mới, Du Chuẩn Bách Linh hiện ra thân hình, Giả Dung dẫn hai người đi vòng quanh tòa nhà một vòng, nhìn thấy trong nhà tu sửa sạch sẽ, rất là hài lòng.
Đi xong một vòng, trong lòng Giả Dung đã có ấn tượng đại khái.
Hai dãy phòng hai bên, một dãy phòng chính, có thêm hai dãy tai phòng, lại thêm một dãy nhà sau.
Ngoài ra trong dinh thự còn có một ít hoa viên tinh xảo đáng yêu cùng một hồ nước. Trong hồ trồng đầy hoa sen, xung quanh hồ trong cây liễu, tràn ngập vẻ đẹp dịu dàng.
Nói tóm lại Giả Dung xem như vừa lòng.
Hắn đi tới đình nghỉ chân trong hoa viên ngồi xuống, nhìn Du Chuẩn hỏi:
- Bài trí chẳng hạn đều đầy đủ, nhưng trong nhà còn thiếu quản gia cùng mấy nha hoàn gã sai vặt, mặt khác còn cần đầu bếp nữ. Ngày khác ta lại tìm Đỗ Quyên tiểu công chúa, mua thêm vài quỷ đến làm bạn với mọi người.
Bách Linh vỗ tay vui vẻ.
Một chiếc xe ngựa dừng trước cửa, một trung niên cùng một nam tử trẻ tuổi xuống xe ngựa. Được tin tức, quản gia Viên bá bước nhanh đi ra đón khách.
Trầm Nhược Hư phát hiện cửa chính biến hóa, trong mắt hiện lên tia nghi hoặc, hỏi Viên bá:
- Viên bá, tòa nhà cách vách của chúng ta bán đi ra ngoài, đã đến hàng xóm mới?
Viên bá gật đầu đáp:
- Ước chừng là mười ngày trước người ta mua xuống. Nhưng cách vách mặc dù đã treo tấm biển, nhưng mấy ngày nay không thấy có người ra vào, lão nô cũng không rõ người vào ở là người phương nào.
Người gác cổng nghe xong vội vàng nói:
- Nửa canh giờ trước, tiểu nhân nhìn thấy có vị công tử trẻ tuổi mở cửa đi vào. Hắn mặc quần áo nho sinh, nhìn thấy như là một phần tử trí thức.
Trầm Nhược Hư nghiêng đầu nhìn tấm biển nhà cách vách, lẩm bẩm:
- Giả phủ? Giả?
Trung niên bên cạnh cảm thấy Trầm Nhược Hư đột nhiên nhíu mày, vì thế lên tiếng hỏi:
- Như thế nào, có gì không ổn sao?
- Không có, chỉ là con có một vị bạn tốt cũng họ Giả. Nhìn thấy Giả phủ cách vách, cảm giác mình với chữ "Giả" thật có duyên phận.
Trầm Nhược Hư lắc lắc đầu, cười cười nói:
- Chờ ngày nào đó người ta chính thức dời vào ở, con lại đi bái phỏng.
- Giả?
Tống phụ nói:
- Nhắc tới gần đây ta cũng thường nghe được người khác đàm luận về chữ "Giả". Người của Trữ quốc phủ cùng Vinh quốc phủ, gần đây rất thích đi ra tìm cảm giác tồn tại a.
Nhảy nhót vui vẻ như vậy, sợ hoàng thượng không nhớ được bọn hắn hay sao, quả thực là đang tìm chết.
Trầm Nhược Hư nhìn Tống phụ nói:
- Mời cậu vào uống chén trà đi, con có chuyện muốn mời ngài hỗ trợ.
Tống phụ gật gật đầu cùng Trầm Nhược Hư đi vào Trầm trạch.
Ngồi xuống trong khách sản, uống chén trà giải khát. Thấy Tống phụ buông chén trà, Trầm Nhược Hư châm chước nói:
- Là như vậy. Con từng nghe một vị lão đạo sĩ giúp con giải chú ngữ nói qua, có người sau khi bị đại kí©h thí©ɧ linh hồn sẽ bị thương vỡ tan, biến thành chứng bệnh phân hồn.
Giải thích xong hắn mới nói tiếp:
- Con có một vị bạn tốt, trước một trận đã trải qua một ít chuyện không tốt. Con phát hiện tính cách của hắn xuất hiện vấn đề, cẩn thận quan sát xác định bệnh trạng của hắn cùng lão đạo sĩ kia đề cập qua giống nhau như đúc.
- Con lo lắng tình huống của hắn như vậy sẽ tồn tại tai họa ngầm, cho nên muốn mời cậu nói cho con biết, ba năm trước vị lão đạo trưởng họ Lý từng đến giúp con giải chú ngữ, đang ở nơi nào tu hành. Con tính toán mời hắn giúp bạn con nhìn xem bệnh tình một chút.
- Chứng bệnh phân hồn? Một thân thể có hai loại tính cách, giống như trong thân thể có hai linh hồn khác nhau?
Trong giọng nói của Tống phụ tràn ngập vẻ kinh dị, cảm thán nói:
- Cũng không biết sao trên thế gian còn có loại bệnh kỳ quái như thế?
Hắn cúi đầu suy tư, nói:
- Ta nhớ được hắn tu hành trong đạo quan ở Vân Phi sơn, nơi đó cách kinh thành hai ngày đường đi, nếu cưỡi ngựa đi nhanh một ngày là tới.
- Vân Phi sơn sao? Cháu trai nhớ kỹ, đa tạ cậu.
Nội tâm Trầm Nhược Hư ghi nhớ kỹ cái tên này, cúi người hành lễ với Tống phụ.
- Chỉ là việc nhỏ, chúng ta là cậu cháu, không cần nói cảm ơn.
Tống phụ khoát tay, ngược lại hỏi thăm thân thể cháu trai:
- Thân thể ngươi như thế nào? Gần đoạn thời gian này có cảm thấy không khỏe?
Trầm Nhược Hư lắc đầu nói:
- Cũng khỏe, vẫn không cảm thấy có gì không thoải mái.
Chẳng những không có gì không tốt, cảm giác chú ngữ mang tới áp lực cũng giảm bớt rất nhiều, nhưng không biết có phải hắn bị lỗi giác hay không.
Tống phụ vỗ vai Trầm Nhược Hư:
- Gần đây cậu nghe được Giang Nam có một vị cao nhân đắc đạo, đã phái người đi mời. Nghe người ta nói hắn đạo pháp thâm hậu, lần này nhất định có thể cởi bỏ chú ngữ trên người của ngươi.
Đợi uy hϊếp trên người cháu trai giải trừ, hắn nhất định lấy mạng của Ngụy thị bồi thường.
Tống phụ nói thêm một lát muốn rời đi.
Trầm Nhược Hư đứng lên nói:
- Con tiễn cậu.
Tống phụ ngăn cản:
- Không cần, ta tự đi được rồi.
Dứt lời hắn đã đi ra ngoài. Trầm Nhược Hư đi theo, cao giọng hô:
- Viên bá, tiễn cậu!
Giả Dung đang ở cách vách ngồi trong đình nghỉ chân ngủ gục bị thanh âm kêu to bất thình lình vang lên làm giật mình, lập tức mở mắt.
Hắn gãi gãi má, thấp giọng nỉ non:
- Thanh âm này rất quen thuộc, thật giống Trầm sợ sợ.