Chương 6: Mùi Vị Đậu Hũ

Vừa nghĩ tới mùi vị của đậu hũ, Thu Đồng lại thấy động tâm.

Sau một tháng cạp bắp, cô thực cần những hương vị khác làm phong phú lại vị giác của mình, vì vậy cô lấy dao phay ra, rửa sạch lại bằng nước, rồi lấy ra một nửa số đậu khô trong túi hút chân không ra, dùng một cái kẹp gỗ kẹp miệng túi lại.

Đặt túi chân không vào nơi khô thoáng, Thu Đồng lại lấy dao phay cắt đậu khô ướp ngũ vị hương vừa lấy ra thành những miếng nhỏ, tiếp theo, cô cho tất cả đậu phụ vừa cắt vào đĩa, trên đĩa liền chứa đầy những miếng đậu hũ khô, chúng xếp lên nhau như những đóa hoa đang nở rộ vậy.

Cắt đậu hũ xong, chỉ còn phải xử lí hành nữa thôi, Thu Đồng cắt bỏ hết phần rễ và phần lá úa của hành, chỉ để lại phần có thể ăn được.

Sau khi xử lý xong hành lá, Thu Đồng cắt nhỏ phần lá và phần gốc hành, rồi đổ phần hành này vào đĩa chứa đậu hũ lúc nãy, lúc này màu sắc trên đĩa đan xen, hài hòa với nhau.

“Trộn đều đậu hũ khô với hành lá là ăn được rồi đúng không?”

Thu Đồng gắp một đũa hành với đậu hũ khô lên cho vào miệng, đậu hũ khô thơm thơm, mặn mặn, đúng là khá ngon, lại thêm hơi cay của hành lá, hương vị đơn điệu ban đầu cũng trở nên phong phú hơn, khiến người cạp bắp một tháng như Thu Đồng xúc động không dứt.

“Ngon quá, ngon quá!” Vị mặn mặn của đậu hũ trộn hành khiến Thu Đồng không kiềm được lại gắp thêm một đũa nữa, hiện giờ, với cô mà nói, chỉ cần một món ăn nho nhỏ vậy là được rồi, nhưng cô ăn một lát lại cảm thấy thiếu thiếu gì đó.

“Còn thiếu vị gì nhỉ? Đúng rồi, ở nhà mẹ làm đậu hũ trộn hành luôn thêm nước tương vào, mình quên cho vào mất rồi!”

Nhớ đến chai nước tương mới mua, Thu Đồng nhanh chóng lấy chai nước tương, mở nắp ra, đổ một ít vào đậu hũ khô, đoán chừng đã đủ lượng nước tường rồi, Thu Đồng liền lấy đũa trộn lên, đến khi đậu hũ và hành lá đều nhuốm màu nước tương đẹp mắt thì mới dừng lại.

“Quả nhiên ăn ngon hơn, đây chính là mùi vị của mẹ!”

Lại gắp một đũa đưa vào miệng, mắt Thu Đồng lặp tức sáng lên, cô nhớ vị mẹ làm cũng giống như vậy.

Nhưng, không biết tại sao, cô ăn một chốc lại bật khóc, đến khi cô ý thức được điều đó, thì nước mắt đã rơi đầy mặt rồi.

“Rất muốn về nhà, mình thật sự rất muốn về nhà…”

Biết gọi điện thoại về kể khổ chỉ khiến cha mẹ lo lắng, dần dần, khi gọi về, Thu Đồng chỉ nói chuyện tốt, không nói chuyện xấu, nhưng cô vừa tốt nghiệp đại học, nghĩ tới sau này sẽ rời khỏi đôi cánh chở che của cha mẹ, một mình đối mặt với những khó khăn trong cuộc sống, cô lại cảm thấy hoảng sợ.

Còn có loại cảm giác uất ức và chua xót không nói nên lời.

Cô phải chủ nhiệm hơn 30 đứa nhỏ trên lớp, cô là cô giáo của chúng, là trưởng bối của chúng, là người chúng có thể tin cậy, dựa dẫm vào, cho nên cô không thể khóc, dù lúc giảng bài có bối rối đến đâu cũng phải kìm nén lại, dù cả người cô đang phát run lên, cô cũng phải làm như không có việc gì.

Bởi vì cô là giáo viên, cô cần phải chống lên một mảng trời cho đám nhỏ, nếu cô hoảng sợ, vậy cái lớp này sẽ không ổn.

Nhưng bản thân cô cũng chỉ là một đứa trẻ chưa lớn, lúc gặp khó khăn, bị uất ức, cô cũng muốn kể khổ với cha mẹ.

Luôn được cha mẹ nâng niu trong lòng bàn tay, Thu Đồng chưa từng nghĩ tới, nếu họ không quan tâm cô nữa thì sẽ ra sao, nên lúc cha mẹ bắt đầu trở nên lạnh lùng, không quan tâm, an ủi cô như lúc trước, không nói với cô rằng, họ vĩnh viễn là hậu thuẫn vững chắc của cô, cô có chút không thích ứng được.

Nhưng cứ mù quăng tìm kiếm sự che chở của cha mẹ như dây leo cố leo lên một thân cây to tìm chỗ dựa có thật sự đúng không?

Có lẽ cô thật sự quá trẻ con rồi.

“Thu Đồng, mày đã lớn rồi, không thể giống như trước kia được.”

“Cha mẹ mày đã bắt đầu già rồi, sau này mày chính là điểm tựa của họ.”

“Mày đã không còn là một đứa trẻ con vô ưu vô lo nữa rồi.”

Đối với mọi người mà nói, tốt nghiệp đại học đại biểu cho việc hoàn toàn độc lập, nên sau này, cô cần phải gánh vác cuộc sống của chính mình, không thể lại quấy rầy cha mẹ nữa.

Cha mẹ cô mệt mỏi rồi, đến lúc họ được nghỉ ngơi rồi.

Lau nước mắt, Thu Đồng cố ăn đĩa đậu hũ kia nhưng lúc này cô lại không biết nó có vị gì nữa. Vì thường xuyên ăn bắp, chỉ ăn đậu hũ cũng cảm thấy ngon miệng, nhưng chỉ ăn đậu hũ không no được. Vì ăn không no, Thu Đồng lại mở mắt ra, cô nấu một ly mì, ăn kèm với đậu hũ khô.

“Ấm quá.”

Ban ngày trên núi siêu nóng, buổi tối lại siêu lạnh, đưa tay ôm ly mì ăn liền, lòng bàn tay cảm nhận được một xíu ấm áp, dần dần luồng nhiệt ấy truyền từ tay đi sưởi ấm khắp cả cơ thể.

Lần đầu tiên, nơi đây không giá rét.

Cửa hàng tiện lợi Vong Ưu Thảo.

Sau khi tiễn Thu Đồng, Lộ Lộc lại gặp một vài người khách kỳ lạ, những vị khách này phần nhiều là những loài vật có hình thù kỳ quài, cậu tận mắt nhìn thấy một con mèo ngậm hộp cá chạy mất, trước khi đi, nó còn để lại mộ con hamster coi như thù lao nữa!

Cậu là người, hamster có lợi gì cho cậu đâu? Cậu cũng không thể ăn nó được, con mèo này còn phá hoại hơn gấu chó nữa!

Tuy trái cây gấu chó để lại có chút chua, nhưng ít ra còn có thể ăn được, còn con mèo này thì sao?

Hamster là thứ con người ăn hả?

Con vật chúng mày không biết suy xét cho cảm nghĩ loài người, không biết quan tâm đến người khác hả? Không, mày chỉ quan tâm mày thôi!

Nghẹn họng trân trối nhìn con hamster bất động trên bàn hết nửa ngày, nhưng dù nhìn lâu đến mấy nó cũng không mọc chân chạy đi, cuối cùng Lộ Lộc lộ ra vẻ mặt ghét bỏ, xách nó quăng vào thùng rác, chuẩn bị sáng mai ném nó ra ngoài.

“Chít chít, chít chít!”

“Chít chít! chít chít!”

Sau khi đem hamster ném vào thùng rác, chốc lát sau vậy mà lại có tiếng chít chít không ngừng vang lên, cậu đi qua mở nắp thùng rác thì thấy nó đang dùng đôi chân ngắn cũn cỡn của mình chạy tới chạy lui trong thùng rác.

Thì ra lúc nãy con hamster này giả chết.

Nếu nó còn sống, Lộ Lộc không thể ném nó trong thùng rác được, môi trường trong thùng rác rất đáng sợ, để nó tiếp tục ở trong đó chính là ngược đãi động vật.

Dù có ghét bỏ Lộ Lộc cũng phải nhặt con hamster toàn thân bẩn thỉu kia ra khỏi thùng rác, cậu dự định ngày mai hỏi An Nhàn một chút xem cô có muốn nuôi hamster không, nếu cô muốn thì đem nó cho cô nuôi, nếu không muốn thì ném nó đi vậy, dù sao thì, nó đi đâu cũng được, cậu tuyệt đối không nuôi một thứ phiền phức như mấy con vật sống được!

Tuy ghét cay ghét đắng con chuột không mời mà đến này, nhưng nếu nó còn sống, cậu phải chịu trách nhiệm với nó, Lộ Lộc vốn định dùng một cái bìa giấy làm cái ổ cho nó, sau đó đặt ở trong tiệm là xong việc, nhưng khi cậu nhìn thấy một vị khách, đôi mắt phát sáng, nước miếng chảy dài hỏi cậu có muốn vứt con chuột này không, Lộ Lộc liền bỏ ý định để nó lại trong cửa hàng.

Thôi kệ đi, tốt hơn hết nên đặt nó vào phòng cậu.

Thả chuột hamster vào phòng, rồi làm một cái ổ nhỏ đơn giản cho nó, thu xếp ổn thỏa xong Lộ Lộc quay trở lại cửa hàng, nói với vị khách đang chảy nước miếng kia: “Hiện tại đã 10 giờ rưỡi rồi, mời anh về.”

“Không, tôi không đi!”

Vị khách kia điên cuồng lắc đầu, ngay cả nước miếng cũng dừng chảy, cậu không ngừng xua tay, cầu xin Lộ Lộc: “Chủ tiệm, cho tôi học một lát đi, còn một năm nữa… Năm sau tôi phải tham gia khoa cử rồi!”

“Chủ tiệm, cậu cũng biết mà, nhà tôi vốn không có nến, thêm nữa gần nhà tôi cũng không có đom đóm, mà hàng xóm cũng không có tiền thắp đèn, cầu xin cậu, tôi chỉ học tới canh ba (khoảng từ 23 giờ đến 1 giờ sáng) là đi liền!”

Nhưng đã 10 giờ rồi, giờ này là thời gian đi ngủ của cậu.

Lộ Lộc cảm thấy hơi bối rối, nhưng xuất phát từ lòng đồng cảm với những vị sĩ tử thời xưa, cậu không có đuổi vị khách này đi, mà đi đến trước cửa cửa hàng, treo biển ‘Tạm ngưng phục vụ’ lên .

Treo biển lên, các khách hàng khác sẽ không vào được.

Trước khi ngủ, Lộ Lộc dặn vị khách kia tự mình học, rồi trở về phòng, tắt đèn, lên giường nằm.

Phiền phức quá.

Sáng mai lại còn phải suy nghĩ xem phải giải quyết con hamster này như thế nào nữa.

Cậu nhắm mắt lại.