Chương 4: Bình Xịt Côn Trùng Hương Lavender

Ngày hôm sau, mấy bức màn Lộ Lộc đặt mua đã được giao đến, cậu treo màn lên cửa sổ của cửa tiệm, buổi tối, lúc đóng cửa, thì sẽ kéo màn xuống để người qua đường không thể nhìn thấy cảnh tượng bên trong cửa tiệm.

Ở trong cửa hàng thêm vài ngày, Lộ Lộc dần dần tìm tòi ra quy tắc hoạt động của của hàng tiện lợi -----

1. Ban ngày không có khách hàng từ thế giới khác đến, họ chỉ đến sau sáu giờ tối.

2. Treo biển ‘Tạm ngưng phục vụ’ bên trong cửa hàng có thể ngăn những vị khách kia đi vào, nhưng không biết tại sao lại như vậy.

Qua vài ngày, Lộ Lộc chỉ tổng kết ra hai quy tắc này, cũng không biết chúng có chỉnh xác không nữa, vì cậu chỉ mới đến cửa hàng có năm ngày, cho nên kết luận của cậu có sai số rất lớn, vì vậy sẽ cần một ít thời gian để xác minh tính hình cụ thể.

Buổi tối ngày thứ năm, chờ nữ nhân viên An Nhàn thu dọn đồ đạt trở về nhà xong, Lộ Lộc khóa trái cửa, cầm một quyển sách ngồi trước quầy thu ngân.

Đối với Lộ Lộc mà nói, cửa hàng tiện lợi có thể kết nối với thế giới khác đã vượt qua nhận thức của cậu, nên theo bản năng, cậu thấy không ổn, nhưng có thể nhìn thấy đủ loại người, đủ loại dáng vẻ, đã thỏa mãn lòng tò mò của cậu, vì vậy cậu quyết định tùy hứng một lần, trước khi nguy hiểm xuất hiện, cậu sẽ kiến trì mở cửa, đến lúc xảy ra chuyện thì tính tiếp.

An Nhàn sẽ tan ca lúc 6 giờ tối, nên từ 6 giờ là Lộ Lộc ra ngồi ở cửa hàng, nhưng cậu đã ngồi được hai tiếng rồi, đến 8 giờ mà cửa hàng không có bóng ma nào.

Thông qua việc thống kê lại video ghi hình trong 5 ngày này, Lộ Lộc biết thời gian khách hàng đến là hoàn toàn ngẫu nhiên, nên cậu cũng không sốt ruột , chậm rãi lật quyển sách trong tay, sẵn tiện nâng cao kiến thức của mình trong quá trình chờ đợi.

Đồng hồ trên tường cứ kêu tích tắc tích tắc, nháy mắt đã đến 8 giờ rưỡi, lúc này Lộ Lộc đã hoàn toàn đắm chìm vào thế giới trong sách, cho đến khi nghe tiếng ‘Kính chào quý khách’ quen thuộc vang lên, cậu mới ngẩng đầu lên.

“Cửa hàng tiện lợi! Nơi khỉ ho cò gáy này sao lại có thể có cửa hàng tiện lợi?”

Cô gái ở cửa kinh ngạc hét lên, cô nhớ mình vừa đi thăm nhà học sinh xong, đang trên đường về nhà, không ngờ tới, giây trước cô còn đang ở trên đường núi, giây sau cô đã đến trong cửa hàng tiện lợi rồi.

Vì lựa chọn hỗ trợ giảng dạy tại vùng sâu, vùng xa, Thu Đồng đã ở trên núi cả tháng trời. Trong một tháng này, vô số lần cô nhớ đến nơi thành thị phồn hoa, nhớ đến gà rán cùng bia, nhưng tại vùng núi nghèo khó này, cái gì cũng không có, ngay cả muốn mua nhu yếu phẩm hàng ngày cũng phải mất một này để xuống núi mới mua được, Thu Đồng trước nay chưa từng chịu khổ, nay lại bị điều kiện khắc nghiệt nơi đây tra tấn. Vì vậy, ngày đầu đến trường, cô đã nhớ nhà một cách điên cuồng.

“Ba, mẹ, con muốn về nhà, con không muốn đi dạy nữa!”

Vào ngày thứ hai sau khi lên núi, Thu Đồng không chịu đựng được nữa nên đã gọi về nhà, nhưng cha mẹ cô lại không ủng hộ việc cô lùi bước, họ nói nếu cô đã lựa chọn đi đến nơi đây để giảng dạy, thì nên cố gắng làm thực tốt, cô bỏ dở giữa chừng thì rất có lỗi với chuyến đi này, càng có lỗi với học sinh của cô.

Thu Đồng đương nhiên hiểu lời khuyên nhủ cũng như động viên của cha mẹ, nhưng ở đây thật sự rất khổ --- nhà vệ sinh không sạch sẽ, đầy mùi hôi thối, tùy tiện ra ngoài thì sẽ được muỗi tặng cho mười mấy vết muỗi đốt, thậm chí ngoại trừ bắp thì không còn có loại thức ăn nào khác.

Ở nhà, Thu Đồng là cô nàng được cha mẹ yêu chiều hết mực, thức ăn ngon mấy cô cũng ăn vài ngụm là ngán, chứ đừng nói là ăn bắp mỗi ngày. Mới có một ngày, mà cô bị hành hạ không xiết, nhưng cha mẹ không ủng hộ cô, cô không thể về nhà, làm một đứa con ngoan, cô cũng không đánh lòng làm cha mẹ thất vọng, nên chỉ có thể cắn răng kiên trì.

Hôm nay, đã là tuần thứ hai Thu Đồng đến ngôi làng miền núi này, lúc này, cô vẫn thấy buồn nôn khi đi WC, nhưng cô học được cách nhắm mắt làm ngơ, mỗi lần đi WC cô sẽ bịt mũi lại, tốc chiến tốc thắng, vì dù có ghê tởm đến đâu cô cũng không thể không đi vệ sinh, cô không muốn mình bị nghẹn chết đâu.

Đối với vần đề sinh lý, Thu Đồng đã có thể bình tĩnh đối mặt, nhưng điều khiến cô buồn rầu chính là--- muỗi ở đây thật sự rất nhiều!

Không kể mỗi lần đi WC sẽ bị muỗi đốt đến sưng đỏ hết nữa cái mông, những việc này cô còn có thể nhịn được, thứ làm Thu Đồng không chịu được chính là, mỗi buổi tối đều có mấy con muỗi vo ve không ngừng, dù có có mắc mùng thì chúng cũng sẽ tìm mọi cách chui vào, khiến cô cả đêm không thể ngủ được.

Nếu chỉ có muỗi thôi thì Thu Đồng có thể bịt tai mặc kệ, nhưng mà ký túc xá giáo viên không chỉ có muỗi, còn có ruồi, rết, rận, ốc sên… các thể loại côn trùng đều tập hợp đến ký túc xá của cô mở buổi hòa nhạc. Cô thấy chỗ cô sống có thể mở một cái bảo tàng côn trùng luôn ấy!

Mỗi ngày trở lại kỳ túc xá, Thu Đồng đều vô cùng hối hận, tại sao cô lại không mang thêm vài bình xịt côn trùng chứ, bình xịt mà cô mang theo đã hết lâu rồi, nhưng ngày nào không xịt thì ngày đó sẽ có một đống côn trùng mới vào, nên sau khi hết bình xịt cô vẫn luôn sống trong đau khổ, mấy bữa nay không thể nào ngủ được.

“Vùng núi không thể nào có cửa hàng tiện lợi được, nên mình đã xuyên không sao?”

Thu Đồng nhớ tời từ ‘xuyên không’ nổi tiếng gần đây, không nghĩ tới loại chuyện này vậy mà lại xảy ra với mình, cô vừa nghĩ vậy, liền có một đống tin tức tràn vào đầu cô, vì vậy cô lập tức biết được lý do mình có thể ‘xuyên không’, hóa ra là vòng tay đá đỏ cô mua đã mang cô tới đây.

“Thì ra là nó.”

Thu Đồng nghĩ thầm, anh trai trông cửa hàng là người bình thường, trên đầu không có mọc sừng cũng có mặc trang phục cổ trang kỳ lạ, cửa hàng tiện lợi cũng chỉ là một cửa hàng tiện lợi bình thường, đúng là do cô may mắn, mới có thể được vòng tay đưa đến nới thành thị phồn hoa này.

Những tin tức không biết từ đâu ra kia nói với cô rằng, khi cô mua hàng xong chỉ cần đi đến cửa cửa hàng thì sẽ được đưa về nơi cô đã đến, điều này làm Thu Đồng vừa có chút tiếc nuối, lại vừa có chút thoải mái, tuy cô vô cùng muốn về nhà, nhưng việc cô đột nhiên biết mất ở vùng núi cũng không phải việc tốt.

Tiếp nhận việc kỳ diệu do vòng tay mang lại, Thu Đồng nóng lòng chạy ngay đến kệ đựng bình xịt côn trùng lấy ba bình, thuận tiện lấy luôn mấy gói long não.

Dù là vùng núi hẻo lạnh, nhưng dưới gầm giường của cô lại có gián, cô không biết mấy con này từ đâu mà ra nữa.

Xin Lộ Lộc một cái túi nilon, Thu Đồng bỏ bình xịt côn trùng và long não vào đó, nếu cô không biết sau này mỗi ngày cô đều có thể đến đây thì cô nhất định sẽ dọn sạch kệ hàng bày bán bình xịt côn trùng.

Quơ quơ chiếc túi đựng hàng trong tay, tâm trạng Thu Đồng tốt hơn bao giờ hết, có mấy món này, cô có thể diệt sạch mấy con bọ đáng ghét trong phòng mình, cô cuối cùng cũng có thể ngủ yên rồi.

Sau khi mua bình xịt côn trùng, Thu Đồng cũng không thỏa mãn, chất lượng của nhiều thứ trong tiệm tạp hóa nơi cô dạy chỉ ở mức trung bình, thêm vào đó, chủng loại hàng hóa cũng ít hơn rất nhiều so với thành phố, hiện giờ khó khăn lắm cô mới được đến cửa hàng tiện lợi, nên chưa thỏa mãn được ham muốn mua sắm cô sẽ không rời đi.

Vì vậy, Thu Đồng xách theo túi mua hàng, chạy tới kệ chứa đồ ăn vặt.

Cô đã ăn bắp nướng mấy ngày rồi, nên vừa nhìn thấy những món đồ ăn vặt này, mắt cô liền sáng lên, dù là gói mì bình thường nhất, lúc này với cô như là mỹ vị nhân gian vậy, mỗi ngày ăn bắp nướng khô khan, lâu ngày không ăn thức ăn khác, cô sắp quên mất vị nó như thế nào rồi.