Chương 8: Xử Lí

Chương 8: Xử lí

Khi trở lại hành lang vắng vẻ, ánh sáng không còn chói chang như trước. Tiêu Diệu Âm thu ô, đẩy cửa phòng, định tiến đến bôi thuốc cho Lục Quan Linh.

Suốt dọc đường đi, tâm trạng của Tiêu Diệu Âm vô cùng bất an.

Dù chịu rất nhiều thiệt thòi từ chỗ Tiểu Độc Vật, bản thân Tiêu Diệu Âm cũng cảm thấy ấm ức, nhưng nàng đã suy nghĩ cẩn thận, nàng sẽ không dây dưa với Tiểu Độc Vật quá lâu, đợi đến khi xuống núi nàng sẽ lập tức tránh xa hắn.

Nếu không, sớm muộn gì nàng cũng sẽ bị hắn hại chết.

Nàng bắt đầu ngây thơ tưởng rằng mình có thể xử lí hắn, nhưng Tiểu Độc Vật là con sói có thể ra tay tàn nhẫn với chính bản thân mình, nàng không bao giờ có thể chơi lại hắn.

Giữ gìn mạng sống là quan trọng nhất, phải biết co được, dãn được.

Lục Quan Linh tự giác ngồi xuống trước bàn trang điểm. Tiêu Diệu Âm không so đo chuyện cũ, ân cần hỏi: "Lục sư muội, thuốc mà Lục sư huynh vừa đưa cho muội đâu? Để ta giúp muội bôi thuốc."

Lục Quan Linh nhìn hai người trong gương, từ trong tay áo lấy ra lọ thuốc. Tiêu Diệu Âm vừa định nhận lấy, bỗng nhiên hắn mặt mày tối sầm, bàn tay lạnh như băng lướt qua lòng bàn tay nàng, ném lọ thuốc ra ngoài cửa sổ.

Lọ thuốc trong nháy mắt rơi xuống bụi hoa bên ngoài, không thấy bóng dáng đâu nữa.

Tiêu Diệu Âm ngạc nhiên: "Ô? Lục sư muội, muội ném thuốc rồi, ta lấy gì bôi cho muội đây?"

Tiểu Độc Vật đúng là bị điên không nhẹ.

Nhưng nàng không hề thương cảm cho hắn, thậm chí trong lòng còn có chút vui sướиɠ khi người gặp họa, tự mình ngồi xuống mép giường: "Lục sư muội, nếu muội không muốn chữa thương, vậy ta cũng không miễn cưỡng."

Lục Quan Linh quay đầu nhìn nàng, khóe môi khẽ nhếch lên một nụ cười lạnh lùng: "Tiêu sư tỷ, chẳng lẽ tỷ định mặc kệ ta như vậy sao?"

"Nhưng ta không có thuốc, làm sao băng bó cho muội được đây?" Tiêu Diệu Âm ngồi trên mép giường, cố ý nghiêng đầu, cười tủm tỉm nói: "Ta đây chỉ có thuốc cao tích tuyết do muội tặng, nhưng hình như nó chỉ trị bỏng lạnh, vậy phải làm sao bây giờ nhỉ?"

Nếu ngươi muốn bôi thuốc cao kia thì ta cũng không có ý kiến gì đâu. Nàng hả hê nghĩ.

Mặc dù nàng đã định buông tha cho bản thân, không so đo với hắn nữa, nhưng không có nghĩa là nàng không nhớ những gì hắn đã làm với mình.

Lục Quan Linh không nhịn được mà nhìn nàng. Trong đôi mắt long lanh của thiếu nữ ẩn chứa một nụ cười, lấp lánh qua lớp màn mỏng, lung linh trong ánh sáng, rực rỡ như hoa.

Lúc nào cũng chói mắt như vậy.

Hắn đứng dậy, đi về phía nàng. Bước chân nhẹ nhàng, không tiếng động, như bóng mèo di chuyển.

Trong lòng Tiêu Diệu Âm lộp bộp một cái. Lục Quan Linh vén rèm bước vào, bất ngờ quỳ xuống bên đầu gối nàng, tựa như chú mèo trắng ngoan ngoãn chờ được vuốt ve, nhu mì và hiền lành.

Tiểu Độc Vật! Lại lên cơn gì đấy!

Da đầu Tiêu Diệu Âm tê rần, sống lưng căng cứng, theo bản năng nhấc chân định đá hắn, nhưng lại phát hiện ra rằng tà váy bỗng nặng trịch đến mức không thể nhấc lên, như thể bị sa vào trong đầm lầy. Ký ức trong nháy mắt quay trở lại đêm hôm đó bị Ngạ quỷ quấn lấy.

Chẳng lẽ lại muốn nhân lúc không có ai để vứt nàng vào Ngạ quỷ đạo nhằm gϊếŧ người diệt khẩu?

Nàng đột nhiên túm lấy vai hắn, muốn lùi ra sau, giọng nói cao vυ"t: "Lục sư muội, muội đang làm gì vậy?"

Mái tóc trắng như tuyết chảy dài trên đầu gối, hắn ngước lên nhìn nàng, tay bất chợt giữ chặt Trác Nha bên eo nàng, không chút biểu cảm mân mê, lạnh lùng nói: "Tiêu sư tỷ, vết thương đau quá."

Giống như một đứa trẻ vụng về, cố gắng nũng nịu để được chú ý.

Tiêu Diệu Âm chỉ cảm thấy rờn rợn, ớn lạnh chạy dọc sống lưng, đồ thần kinh!

Đau mà còn vứt thuốc đi à?!

Hắn rút Trác Nha ra, lưỡi kiếm khẽ lướt qua lòng bàn tay, máu nhuộm đỏ tà váy Tiêu Diệu Âm, loang lổ những vệt bẩn, cái lạnh ẩm ướt bám lấy mắt cá chân nàng, như vô số xúc tu ma quỷ quấn lấy, muốn kéo nàng chìm xuống vực sâu bùn lầy.

Tiêu Diệu Âm thực sự bị hành động của hắn làm cho sợ hãi, cuối cùng không thể nhịn được nữa mà hét lên, liều mạng giãy giụa: "Tránh ra, ngươi bị điên à!"

Lục Quan Linh không hề lay động, ngược lại còn nắm chặt lấy tay nàng, buộc nàng phải cầm lấy Trác Nha dưới sự hỗ trợ của hắn, sau đó hắn lại áp Trác Nha vào ngực mình.

Tiêu Diệu Âm không thể thoát ra, vừa sởn tóc gáy vừa cảm thấy kỳ lạ, Tiểu Độc Vật không phải là một thiếu nữ yếu đuối sao? Sao lại khỏe đến như vậy?

Lục Quan Linh khẽ run run hàng mi trắng như sương tuyết, ngẩng mặt lên, bỗng dưng hỏi: "Tiêu sư tỷ, rốt cuộc tỷ là ai?"

Ta là ông nội ngươi.

Tiêu Diệu Âm thề rằng sống bao nhiêu năm trên đời, nàng chưa từng gặp qua chủng loại nào điên rồ đến vậy, vừa tự làm hại bản thân, lại vừa tán gẫu nhàn nhã với nàng.

Nàng cắn chặt răng, mắng chửi: "Buông tay ra, ngươi đã hại ta nhiều lần như vậy, ta còn chẳng thèm so đo với ngươi, ngươi còn muốn thế nào nữa!"

Lục Quan Linh mỉm cười: "Tiêu sư tỷ thật lương thiện, nhưng đừng lo, ta không muốn hại tỷ."

"Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?" Tiêu Diệu Âm nghiến răng nghiến lợi.

Ánh mắt của hắn bỗng trở nên có chút lả lơi: "Ta thực sự rất thích Tiêu sư tỷ, muốn tìm hiểu về Tiêu sư tỷ nhiều hơn nữa, với lại, chỉ có mình ta biết, Tiêu sư tỷ đã không còn là Tiêu sư tỷ của ngày xưa nữa."

Máu trên mặt đông lại thành những hạt tuyết nhỏ li ti. Cái lạnh thấu xương lan tỏa khắp cơ thể, nhưng hắn lại chẳng hề quan tâm, chỉ nói: "Về vết thương, Tiêu sư tỷ không cần phải lo lắng, đến sáng mai nó sẽ tự khỏi thôi, vì ta vốn dĩ không thể chết."

Lưỡi dao rạch vào da thịt, nhưng hàng mi run rẩy lại hé lộ kɧoáı ©ảʍ khó cưỡng của hắn.

Tiêu Diệu Âm nhìn lưỡi dao ngà cắm vào ngực hắn, phát hiện hắn quả thực không hề hấn gì, ngoại trừ đôi mắt không còn âm u như trước, mà sáng lên một cách kỳ lạ.

Hắn không bị gì ư? Tại sao lại như vậy?

Lục Quan Linh vô thức nắm chặt tay nàng hơn, tiếp tục truy hỏi: " Tiêu sư tỷ, ta đã nói cho tỷ một bí mật lớn như vậy, để đổi lại, tỷ cũng nói cho ta biết tên của tỷ được không?"

Tiêu Diệu Âm cắn chặt môi, rốt cuộc cũng quay mặt đi, nhục nhã nói: "Ta tên là Tiêu Diệu Âm."

Lục Quan Linh khựng lại, bật cười vang dội: "Hóa ra tên giống với Tiêu sư tỷ, thật đúng là có duyên."

Cơ thể hắn run rẩy không ngừng, nhưng tuyệt nhiên không phải vì mất máu, mà chỉ đơn thuần là vì cảm giác hưng phấn.

Quả nhiên, cảm giác nắm tay nàng, ra lệnh cho nàng rạch da thịt hắn thật tuyệt vời.

Tiêu Diệu Âm nhìn thấy bộ dạng không bình thường của hắn, mày hơi nhăn lại, do dự một hồi, cuối cùng vẫn không nhịn được mà buông nhẹ giọng nói: "Lục sư muội, có thể thả tay ta ra được không? Chỉ hỏi vài câu đơn giản như vậy, hoàn toàn không cần phải tự làm hại bản thân."

Lục Quan Linh không quan tâm, vẫn tiếp tục cười nói: "Hình như Tiêu sư tỷ từ đầu đã rất sợ ta, là vì biết ta là người thế nào sao? Tiêu sư tỷ quen ta à?"

"Ta không biết." Tiêu Diệu Âm vội vàng cắt ngang: "Ký ức của ta đều đến từ chủ nhân ban đầu của cơ thể này."

"Thật không?" Tuy biết nàng đang nói dối, nhưng hắn dường như chẳng quan tâm đến câu trả lời chính xác, ngược lại còn hỏi: "Vậy Tiêu sư tỷ có thể nói cho ta biết ta là người như thế nào không?"

Tiêu Diệu Âm cảm thấy không thể hiểu được, không muốn trả lời.

Lục Quan Linh lại dụ dỗ: "Đợi Tiêu sư tỷ trả lời xong, ta sẽ thả Tiêu sư tỷ ra." Hắn tựa đầu lên đầu gối nàng, mặc cho máu trong ngực nhuộm đỏ tà váy của nàng: "Tuy nhiên, Tiêu sư tỷ tốt nhất đừng lừa ta nhé."

Tiêu Diệu Âm khẽ nhắm mắt, cuối cùng không nhịn được mà nói: "Ngươi là đồ biếи ŧɦái."

"Còn nữa không?" Hắn rất hào hứng.

"Đồ thần kinh."

Hắn giống như càng nghe càng hăng hái: "Tiêu sư tỷ, tiếp tục đi."

"Đồ Tiểu Độc Vật khẩu phật tâm xà, đồ thâm như hắc liên hoa, đồ tiểu nhân đội lốt quân tử, bề ngoài hiền lành, vô hại, nhưng bên trong lại chứa đầy ý nghĩ xấu xa, chỉ biết chơi bẩn sau lưng người khác." Tiêu Diệu Âm mắng chửi một hồi, trong lòng sảng khoái hơn nhiều: "Đủ chưa! Có thể thả ta ra chưa!"

Lục Quan Linh nghe say sưa, trong mắt mang ý cười: "Nghe Tiêu sư tỷ mắng người thật thú vị, ta càng tò mò hơn, Tiêu sư tỷ rốt cuộc đến từ đâu vậy?"

Nhưng thực ra, hắn chẳng quan tâm nàng đến từ đâu.

Hắn vẫn chưa thỏa mãn, tiếp tục nói: "Tiêu sư tỷ, còn nữa không?"

Tiêu Diệu Âm cảm thấy mình đang phí lời, cuối cùng dứt khoát im bặt.

Lục Quan Linh cũng không thúc giục nàng, chỉ im lặng nằm lên đầu gối nàng, tựa như một chú mèo trắng ngoan ngoãn.

Trái tim đập thình thịch một hồi lâu, cuối cùng nàng cũng mở mắt ra, nhìn mái tóc của Lục Quan Linh, chậm rãi nói: "Lục sư muội, còn một điều nữa, đôi khi ngươi thực sự giống như một con búp bê không có cảm xúc giống như người bình thường."

Giọng nói của nàng dần lộ ra sự mỉa mai: "Ta thấy thật kỳ lạ, rõ ràng ngươi lớn lên ở Như Ý các, được Diệp các chủ yêu thương hết mực, nguyên chủ cũng luôn coi ngươi như muội muội ruột mà chăm sóc, tại sao lại có thể nuôi dưỡng ra tính cách quái đản này của ngươi? Chẳng lẽ là do bẩm sinh? Hay là do lúc nhỏ ngươi đã từng trải qua chuyện gì?"

Nàng nhớ lại, ở phần kết của nguyên tác, tiểu sư muội độc ác đã nói với nam chính một câu như vậy: "Ca, huynh cảm thấy, từ nhỏ đến lớn, ta đã từng sợ cái gì chưa."

Từ nhỏ đến lớn… Đa phần lại là một kẻ biếи ŧɦái có tuổi thơ bất hạnh.

Nụ cười trong mắt Lục Quan Linh cuối cùng cũng không thể duy trì được nữa, tay hắn lập tức buông lỏng tay nàng, lưỡi dao bằng ngà voi rơi xuống sàn nhà "lạch cạch" một tiếng, máu trên lưỡi dao lập tức đóng một lớp sương.

Tiêu Diệu Âm biết mình đã đυ.ng đến chỗ đau của hắn, trong lòng hả hê thêm vài phần.

Chỉ một thoáng thất thố, hắn lại nhặt Trác Nha lên, đưa cho nàng, giọng điệu nũng nịu vụng về cất lên: "Tiêu sư tỷ nói đúng, nhưng ta cũng không nhớ rõ lắm."

Để trở thành một "diễn viên" thực thụ, cần phải có năng khiếu bẩm sinh.

Có vẻ như hắn không có tài năng này, hoặc có thể, tài năng của hắn đã bị tước đoạt từ lâu.

Bỗng nhiên, ngón tay lạnh giá áp lên môi Tiêu Diệu Âm. Hắn như đang điều khiển một con rối, cưỡng ép nàng nở nụ cười.

Nụ cười mỉa mai đó, nên được vẽ lại, cất giữ trong tranh, để thỉnh thoảng lấy ra ngắm.

Hắn cũng cười, nhưng ánh mắt trống rỗng: "Tại sao, dù ta cố gắng thế nào cũng không thể cười rạng rỡ như Tiêu sư tỷ, ngay cả khi thể hiện sự căm ghét cũng không thể sống động như vậy."

Hắn trầm ngâm một lát, dường như không tìm ra cách giải quyết, trên mặt thế mà lại hiện lên vẻ ngây thơ và hoang mang, hắn lại lên tiếng: "Tiêu sư tỷ, hay là tỷ dạy cho ta đi?

Tiêu Diệu Âm không hiểu nổi mạch suy nghĩ của hắn, khó khăn mở miệng hỏi: "Làm thế nào, dạy?"

Bỗng nhiên, trán nàng bị bàn tay lạnh ngắt của hắn che phủ. Hắn dụ dỗ nói: "Tiêu sư tỷ sắp xuống núi rèn luyện rồi phải không, mang theo ta đi nhé?"

Không cho phép nàng từ chối, một luồng hàn khí tựa như từ Cửu U tuôn ra, len lỏi như rắn độc xâm nhập vào linh đài của nàng. Não nàng như bị hàng vạn cây kim vàng đâm vào, đau đớn vô cùng. Kỳ lạ thay, cùng lúc đó, trong đầu nàng vang lên tiếng chuông du dương.

Tiếp theo, trong tiếng trống dồn dập, hỗn loạn đan xen, nàng nghe thấy một giọng nói đứt quãng vang lên: "Chúc mừng ký chủ... Tiêu Diệu Âm... đã đánh thức hệ thống... Chỉ cần ký chủ khiến cho tiểu sư muội ác độc Lục Quan Linh trong nguyên tác cải tà quy chính, đồng thời tránh khỏi kết cục chết chóc ban đầu, thì có thể trở về thế giới cũ..."

Đùa cái kiểu gì vậy!

Tiêu Diệu Âm tức giận đến mức tức nghẹn ở ngực, không nhịn được phun ra một ngụm máu, cả người mềm nhũn ngã xuống giường, hoàn toàn mất đi ý thức.

Lục Quan Linh lạnh nhạt nhìn nàng, bẻ lòng bàn tay nàng ra, nhét Trác Nha đã đóng băng vào tay nàng.

Ngón tay hắn lướt đến cổ tay nàng, không chút thương tiếc vuốt ve những hoa văn kỳ lạ đột nhiên xuất hiện trên cánh tay nàng, như một mạng lưới dây leo bám rễ dưới da, từ cổ tay lan đến tận ngực.

Đây là thần chú Nhất Liên Thác Sinh, sẽ trói buộc hắn và Tiêu sư tỷ lại với nhau, nghĩa là từ nay, cùng sinh cùng tử, ngũ giác tương thông.

Hắn vô thức vuốt ve chiếc khuyên tai bên tai, khóe môi khẽ cong lên, hắn mong chờ, Tiêu sư tỷ có thể mang đến cho hắn khoái lạc vô thượng, sau đó, hắn và nàng sẽ cùng nhau diệt vong.