Chương 67: Mùa xuân dần đến

Tiêu Diệu Âm chạy một mạch ra khỏi hành lang tối đen, thở hồng hộc dựa vào cột, ho khan một trận, không thể ức chế được cảm giác buồn nôn.

Bóng đèn l*иg trên đầu kéo dài một cách rùng rợn, bao phủ phía trên, màu sắc trên cột cũng trở nên đỏ tươi như máu chó đặc quánh, một cơn gió thổi qua, Tiêu Diệu Âm dường như vẫn còn ngửi thấy mùi tanh hôi của Ngạ quỷ đạo.

Tiểu Độc Vật...

Tiểu Độc Vật trong ảo cảnh nhìn qua cùng lắm mới bảy tám tuổi, vậy mà nàng ta đã tu luyện Ngạ quỷ đạo, còn cắn nuốt người sống.

Dù nàng không rõ đó có phải người sống, hay là người chết, hay là vật gì khác.

Nhưng, cái thứ tạm gọi là "người" ấy, trái tim đã bị khoét mất.

Bàn tay Tiêu Diệu Âm bất giác siết chặt, móng tay cắm sâu vào thịt.

Nàng phát hiện, tính cách của Tiểu Độc Vật rất có thể không phải do biến cố mà thành ra như vậy, nàng ta chính là kẻ điên bẩm sinh, kẻ biếи ŧɦái bẩm sinh.

Bất giác, trong đầu nàng vậy mà lại hiện lên hình ảnh đôi khuyên tai xanh lục bên tai hắn, giống như mắt mèo đang mở, quỷ dị mà lạnh lẽo.

Nàng chợt nhớ tới Tiểu Độc Vật từng vuốt ve khuyên tai xanh lục, nói với nàng: “Tiêu sư tỷ, tỷ biết không, đây là đôi mắt của nó.”

Nói xong, "thiếu nữ" đột nhiên cười lên, có vẻ ngây thơ lại thản nhiên: “Tiêu sư tỷ, đó đều là ta gạt tỷ đấy, tỷ sẽ không thật sự tin chứ?”

Lừa nàng sao? Chỉ sợ là thật đi!

Trong lòng Tiêu Diệu Âm rét run từng đợt, đến khi nhận ra cảm giác ấm nóng từ lòng bàn tay, nàng hơi ngẩn ra, vô thức sờ lên gò má đỏ ửng, lúc này mới nhận ra, nàng đã khóc.

Nàng cuống quít lau nước mắt, tự trách mình.

Quá không có tiền đồ! Tiêu Diệu Âm! Khóc gì chứ!

Nàng đã sớm biết, nàng ta là kẻ biếи ŧɦái không có trái tim.

Nhưng… Nghĩ đến nhiệm vụ của mình, nàng lại không kìm lòng được mà quay đầu nhìn thoáng qua ngọn đèn dầu trong Phật đường, ánh sáng yếu ớt kia ở giữa trời tuyết mênh mông, trông như trái tim đang cháy bừng bừng.

Trong lòng nàng lại thấy do dự, chẳng lẽ nàng thực sự mặc kệ Tiểu Độc Vật được sao?

Đang nghĩ ngợi, bên tai lại truyền đến tiếng vỗ cánh của chim chóc.

“Phạch phạch——”

“Phạch phạch——”

Tiếp theo, một tiếng khóc oe oe của trẻ sơ sinh ngay lập tức thu hút sự chú ý của Tiêu Diệu Âm.

Nàng giật mình, đúng rồi, còn đứa trẻ bị điểu yêu bắt đi! Nàng phải đi xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Nàng vội rút Trác Nha bên hông, gắt gao nắm chặt, đầu ngón tay chạm nhẹ, bùa chú lập tức bừng cháy, chiếu sáng hành lang u tố, nàng đi dọc theo hành lang, thật cẩn thận mon men sát vách tường, kiểm tra từng gian phòng một ở đây.

Bốn phía vắng tanh, không nghe thấy được bất kỳ âm thanh nào, đột nhiên trước mắt nàng xuất hiện một dải lụa đen, một bóng người phụ nữ thướt tha chậm rãi bước vào một căn phòng.

Thấy một mảnh tã lót trong tay người phụ nữ, tim Tiêu Diệu Âm lập tức nhảy tới cổ họng, là Tuyết La Sát!

Nàng nhẹ tay nhẹ chân bám theo, đến chỗ rẽ lại phát hiện Tuyết La Sát đã biến mất, phòng bên cạnh lại sáng đèn, trong phòng có bóng người lờ mờ.

Sao tự dưng lại có người?

Tiêu Diệu Âm áp sát vách tường, nghe được trong phòng truyền ra tiếng cười như không cười lạnh băng của nữ tử: “A Linh.”

Tiêu Diệu Âm lần theo giọng nói, cẩn thận chọc thủng một lỗ trên giấy cửa sổ, nhìn vào trong phòng, lại thấy Tiểu Lục Quan Linh khoác áo choàng lông thỏ, ngồi ngay ngắn trước bàn.

Đây là... Một ảo cảnh khác sao?

Tiêu Diệu Âm quan sát kỹ nàng ta, mái tóc đen nhánh của “cô bé” thả xuống, rũ bên cái má trắng nõn, nhìn rất ngoan ngoãn hiền dịu, hai mắt nàng ta rất đen, ảnh ngược phản chiếu trong con ngươi dao động như sóng nước, quyến rũ động lòng người.

Hắn ngẩng đầu, dịu dàng gọi một tiếng: “Mẹ.”

Lòng bàn tay Tuyết La Sát vuốt ve đỉnh đầu hắn, đôi mắt dưới lớp lụa đen hơi cong cong, như thể yêu thương hắn vô hạn, vui vẻ nói: “Dáng vẻ này của A Linh thật là đẹp mắt, giống như tiểu Thiên Nữ vậy.”

“Mẹ, tiểu Thiên Nữ nào?” Tiểu Lục Quan Linh ngẩng đầu hỏi nàng ta, gương mặt trắng tuyết hơi ửng đỏ dưới ánh nến, thật diễm lệ.

Tiêu Diệu Âm nhạy bén phát hiện, chỉ vì một câu hỏi này, tình yêu trong mắt Tuyết La Sát lập tức biến mất, trở nên lạnh lẽo lại căm hận, nàng ta nhìn chằm chằm Tiểu Lục Quan Linh thật lâu.

Tiểu Lục Quan Linh không nhịn được mà đưa tay ra, cẩn thận nắm lấy góc áo nàng ta, vẻ mặt có chút ngại ngùng: “Mẹ, có phải mẹ giận rồi không ạ?”

Tuyết La Sát lại cười một cách khó hiểu, nhẹ nhàng đem ngón tay đặt lên cánh môi đỏ tươi của hắn, ra dấu im lặng: “Chính là Thiên Nữ cao cao tại thượng của ba mươi ba tầng Trời, nhưng mẹ đương nhiên biết con không phải.”

“Ha!” Nữ tử đột nhiên phát ra tiếng cười ngắn ngủi nhưng đầy khinh miệt, thấp giọng mắng: “A Linh, con tất nhiên không phải, con chỉ là cái phôi thai đê tiện, cái giống dơ bẩn.”

Tiêu Diệu Âm không khỏi mở to hai mắt, tay siết chặt.

Dù biết Tuyết La Sát luôn đối xử rất tệ với Tiểu Độc Vật, nhưng thân là mẹ, mắng chửi con mình như thế này, nàng chưa từng thấy bao giờ.

Tuyết La Sát nhẹ nhàng kéo khoé môi của Tiểu Lục Quan Linh, như đang giật dây một con rối, để lại từng vệt đỏ như son trên mặt hắn: “A Linh, con hẳn là biết mẹ hận con đến mức nào rồi chứ?”

“Con biết.” Tiểu Lục Quan Linh chớp mắt, con ngươi đen láy như đọng lại thành một vũng mực.

Tuyết La Sát lại mỉm cười, buông tay ra, tùy ý nhặt một miếng điểm tâm trên bàn nhét vào miệng hắn: “Ứng Phi Tuyết yêu thương con lắm nhỉ, chuẩn bị nhiều điểm tâm thế này cho con, con có muốn nàng ta làm mẹ của mình không? Nàng ta sẽ không cho con ăn bánh có độc, cũng không gϊếŧ con thỏ con nuôi làm thành bánh bao cho con ăn, càng không cố ý dìm chết Tiểu Hồng, phải không?”

Nàng ta dừng một chút, lại nói: “Nhưng mà, nếu không phải mẹ giúp con gϊếŧ Tiểu Hồng, làm sao con có thể dùng xương cốt của nó để nuôi Ngạ quỷ đạo của mình? A Linh, chỉ sợ con không biết, đến lúc chết Tiểu Hồng vẫn còn nghĩ đến chuyện hái hoa cho con làm vòng hoa đấy.”

Cảnh tượng trước mắt cùng đoạn đối thoại khiến trái timTiêu Diệu Âm căng thẳng, Tiểu Hồng… Có phải là người đã bị khoét mất trái tim kia không?

Tiêu Diệu Âm cảm thấy cơ thể mình giống như bị đóng băng, không thể động đậy.

Nàng trơ mắt nhìn những vụn bánh ào ạt rơi xuống bên khóe môi đỏ tươi của Tiểu Lục Quan Linh, vài mảnh vụn dính ở khóe môi hắn, trông giống như lớp phấn trang điểm chưa tán đều của một diễn viên tuồng trước khi lên sân khấu.

Tiểu Lục Quan Linh tựa như một con rối cứng đờ, hoàn toàn để mặc cho nàng ta định đoạt, chỉ là ánh sáng trong mắt hắn nhanh chóng tắt lịm, như thể đột nhiên mất khả năng nói, không một lời mà chậm rãi nhai xong miếng điểm tâm kia.

Tuyết La Sát chán ghét bộ dạng trầm trầm tử khí của hắn, liền vứt miếng điểm tâm xuống đất, lạnh lùng nói: "A Linh, mẹ mệt rồi, không muốn chơi cái trò nhàm chán này với con nữa."

Tay nàng ta vuốt ve khuôn mặt hắn, động tác dịu dàng, giọng điệu lại căm hận vô cùng: “Nếu con có thể biến mất thì tốt rồi.”

Nói xong, Tuyết La Sát định rời đi, tay áo của nàng ta như một con rắn đen, Tiểu Lục Quan Linh rốt cuộc vẫn không nhịn được mà nắm chặt lấy tay áo nàng ta.

Hắn ngửa đầu hỏi nàng ta: “Mẹ, biến mất nghĩa là chết sao?”

Tuyết La Sát lặng lẽ quan sát biểu cảm của hắn, nụ cười trên khóe môi tràn ngập ác ý: “Đúng vậy.”

Hắn run rẩy hàng mi dài đen như lông quạ, áp mặt vào lòng bàn tay nàng ta, nước mắt trong mắt không ngừng lăn xuống, trông thật đáng thương, giống như một con mèo hoang sắp bị bỏ rơi.

“Thì ra, mẹ muốn con chết sao? Hay là, mẹ chỉ muốn con hiểu thế nào là tham, sân, si, hận nên mới cố ý nói như vậy?”

Tuyết La Sát lạnh nhạt nhìn hắn, không trả lời.

Tiêu Diệu Âm nhìn thấy, dưới chân Tiểu Lục Quan Linh, Ngạ quỷ đạo không ngừng cuộn trào, nước mắt trong mắt hắn dần biến thành bùn đen, không ngừng lăn xuống từ khóe mắt, khiến gương mặt trắng tuyết của hắn bẩn không chịu được.

Khuôn mặt hắn như một chiếc mặt nạ bị rạn nứt, nửa trên đang khóc, nửa dưới lại đang cười, có vẻ quái dị lại đáng thương: “Mẹ, con vẫn luôn rất nghe lời, cho nên con cũng sẽ nghĩ cách để Ngạ quỷ đạo nuốt chửng mình, chỉ cần mẹ đừng buông tay con ra.”

“Sư tỷ, nhớ kỹ, suốt đường đi phải nắm chặt ta”

Giọng nói đầy yêu thương của Tiểu Độc Vật lại bất ngờ hiện lên trong tâm trí nàng, Tiêu Diệu Âm nhớ tới cách hắn chạm vào mí mắt mình, vừa dịu dàng vừa quỷ dị.

Dạ dày nàng lập tức giống như nuốt phải thứ gì bẩn thỉu, co thắt một trận, nàng cũng không nhìn nổi nữa, quay đầu bỏ đi.

Trên mái nhà đen kịt, từng đàn chim kết bè kết đội nấp trong bóng tối, từng đôi mắt đỏ tươi chuyển động trong màn đêm, dày đặc, đến khi cảm nhận được động tác của nàng, chúng đột nhiên vỗ cánh, cùng nhau bay về phía chân trời.

Sắc trời lập tức trở nên tối đen như mực đổ.

Tiêu Diệu Âm ngẩng đầu lên, lại cảm thấy tà váy bị một đôi tay túm rất chặt, cơ thể nàng phản ứng nhanh hơn lý trí, vừa quay đầu lại, vừa dùng ngón tay vẽ ra bùa chú, bùa chú ma sát với không khí, hóa thành một đốm sáng, nhưng giữa chừng lại tắt lịm.

Lông mày nàng nhíu lại, vừa lúc đối diện với nụ cười ngây thơ vô tội của một đứa trẻ: “Tỷ tỷ ơi, ta đợi tỷ lâu lắm rồi, tỷ định đi đâu hả?”

Trái tim Tiêu Diệu Âm đập điên cuồng, Cẩm Nô, sao nó lại ở đây? Nàng không kịp nghĩ nhiều, huy động Trác Nha muốn gạt tay y ra, ai ngờ, l*иg ngực đột nhiên lại đau nhói như bị một chiếc đinh băng đâm xuyên qua, nửa người giống như chìm trong nước đá, lạnh đến thấu xương.

Tiểu Độc Vật đang làm gì!

Chú Nhất Liên Thác Sinh sao lại phát tác vào lúc này?

Tiêu Diệu Âm lạnh đến nỗi răng va lập cập, cơ thể không tự chủ mà mềm nhũn ngã xuống đất, nàng không chịu nổi phải ôm lấy ngực, cảnh giác nhìn Tiết Cẩm Y: “Ngươi muốn làm gì?”

Tiết Cẩm Y nhìn chằm chằm nàng, như thể đang ngắm nhìn một bông hoa, một hòn đá, soi xét đến từng đường nét khuôn mặt của nàng, sau một lúc lâu, y đột nhiên nở nụ cười, nói đầy ẩn ý: “Tuyết La Sát nói với ta, thân phận của tỷ rất đặc biệt.”

“Có, ý gì?” Tiêu Diệu Âm đau đến mức môi tái nhợt, cố gắng giữ cho mình còn khí thế.

Tiết Cẩm Y không trả lời, vẫn tiếp tục đánh giá nàng, tà váy của thiếu nữ xòe rộng như cánh hoa, bên dưới chân váy, là đôi giày da dê đính đá quý sáng lấp lánh, giống như một đôi mắt xinh đẹp.

Y như phát hiện ra thứ gì mới mẻ, cong eo, nắm lấy cổ chân nàng, kéo chiếc giày trên chân nàng xuống, nụ cười của y rất vô tội: “Nhưng mà tỷ tỷ, tỷ chẳng bao giờ biết, có người luôn muốn làm bẩn tỷ đấy.”

Ngọn nến trong Phật đường soi rõ những vệt nước mắt trên mặt Ứng Phi Tuyết, bà ấy vuốt ve lưng Lục Quan Linh, nhỏ giọng nức nở: “A Linh, thật ra mẹ đã biết từ lâu, con không phải là con ruột của mẹ.”

“Thật không? Tại sao mẹ vẫn đối tốt với con?” Môi Lục Quan Linh máy móc mấp máy, nhưng trong lòng lại không hề cảm thấy có gì bất thường.

Hắn như trở thành một đứa trẻ sơ sinh đói khát, bản năng thèm khát hơi ấm từ mẹ làm cơ thể hắn không khỏi run lên.

Lục Quan Linh biết, trái tim hắn lại bắt đầu đóng băng, những cảm xúc bị kìm nén đến mức biếи ŧɦái bởi chính hắn trong thời gian dài, hiện tại lại bật lên không kiểm soát được, dường như sắp phá vỡ cơ thể hắn.

Là bởi vì Tiêu sư tỷ sao?

Thật hận nàng. Thật muốn gϊếŧ nàng.

Tất cả là do hắn tự tiện ôm chờ mong đối với nàng, nhưng dù có thế nào nàng vẫn không thể thỏa mãn kỳ vọng của hắn, càng không chiếm được lại càng khao khát, bởi vậy mới khiến hắn đau đớn vô cùng.

Nhưng trong lòng hắn đồng thời cũng có một ngọn lửa không tên đang cháy, mơ hồ cảm giác được một loại niềm vui buông thả, giống như biết mình sắp tự hủy hoại mà hưng phấn không thôi.

Cơ thể nóng lạnh đan xen, hắn cảm thấy mình sắp tan vỡ.

Ứng Phi Tuyết như cảm nhận được nỗi đau và sự kiềm chế của hắn, dịu dàng nói với hắn: “Thật ra mẹ đã biết từ lâu con gái ruột của mẹ đã không còn trên đời này nữa, nhưng A Linh này, là một người mẹ, mẹ có thể cảm nhận được con vẫn luôn khao khát có người yêu thương con.”

“Vừa lúc, khi ấy mẹ vừa mất đi hai đứa con, trong lòng mẹ trống rỗng lắm, luôn muốn đối tốt với ai đó, khi con được đưa vào Lục phủ, ngay từ cái nhìn đầu tiên mẹ đã biết, dù con có giống con gái mẹ đến thế nào, mẹ vẫn biết con không phải là con bé.”

"Nhưng khi đó mẹ vừa thấy đôi mắt của con, thấy con xinh đẹp như búp bê mà lại không có chút sinh khí, ý nghĩ đầu tiên của mẹ là, nếu con thật sự là con của mẹ, mẹ nhất định sẽ làm mọi cách để con luôn vui vẻ hạnh phúc."

Lục Quan Linh lặng lẽ nghe bà ấy nói, cơ thể không khỏi run rẩy, giống như đang cười nhạo cái gì.

Hóa ra, hắn cũng có thể nhận được tình yêu không chút điều kiện nào sao?

Bà ấy chăm chú nhìn đôi mắt hắn, vuốt ve mái tóc trắng như tuyết của hắn, trong mắt là yêu thương không hề che giấu, dịu dàng đầy nhân từ.

"Thật ra, A Linh à, ngay cả bản thân mẹ cũng không hiểu rõ tại sao mẹ lại yêu con đến vậy, có lẽ vì tình yêu vốn không phải thứ có thể giải thích rõ ràng, nếu nhất định phải tìm một lý do, mẹ nghĩ, có lẽ là do ý trời định sẵn."

Lục Quan Linh như thể bị ánh mắt của bà ấy làm cho đau đớn, theo bản năng rũ mắt xuống, tránh đi ánh nhìn của bà ấy, hắn nở nụ cười cứng đờ: "Nếu trong lòng con âm u cùng cực, thực sự là một kẻ tội ác tày trời thì sao?"

Ứng Phi Tuyết lại ôm chặt lấy hắn, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve lưng hắn: "Không sao hết, nếu A Linh làm điều gì sai trái, phải rơi vào cảnh muôn kiếp không thể quay đầu, mẹ sẽ cố hết sức kéo con trở lại, nếu không kéo trở lại được, mẹ sẽ thay con tụng kinh niệm Phật, cầu xin thần Phật tha thứ cho con."

Cầu xin thần Phật tha thứ...

Từ trước đến nay hắn vốn coi thường việc tha thứ, nhưng hắn vẫn không thể ngừng nhìn nữ tử vĩnh viễn dịu dàng này, nhớ lại khi còn nhỏ, bà ấy từng ôm hắn, giọng nói vĩnh viễn êm dịu như hát ru hắn ngủ, con ngươi đen láy như mực của hắn không khỏi dao động.

Như thể đã qua rất lâu, cuối cùng hắn rụt rè mở môi, cực nhẹ cực chậm gọi câu: “Mẹ…”

“Mẹ đây.” Ứng Phi Tuyết lập tức vui mừng đến phát khóc, nước mắt lăn dài trên má.

Lục Quan Linh không kiềm được mà cúi người ôm chặt lấy bà ấy.

Tay Ứng Phi Tuyết bỗng nhẹ nhàng kéo vạt áo hắn, đến khi để lộ ra cơ thể như pha lê của hắn, bà ấy đặt tay lên l*иg ngực đông lạnh của hắn, nước mắt nóng bỏng nhỏ giọt ở ngực hắn, lập tức phát ra âm thanh nhẹ như hơi nước tan biến.

Ứng Phi Tuyết đau lòng không thôi: “A Linh, con thấy không, trái tim con đã sớm tan vỡ rồi.”

Đôi mắt của Lục Quan Linh dường như mất đi tiêu cự, ngơ ngác nhìn trái tim của mình được bàn tay Ứng Phi Tuyết nhẹ nhàng nắm lấy, bàn tay bà ấy mang theo hơi ấm của mùa xuân, tựa như có thể làm tan chảy cả dòng sông băng.

Lục Quan Linh cảm giác được một niềm vui kỳ lạ, băng dần tan ra trong lòng bàn tay bà ấy.

“Thình thịch—”

“Thình thịch—”

Hắn nghe được âm thanh hồi sinh của trái tim mình, như thể trở về cảm giác an toàn trong nước ối của mẹ, hắn cũng thấy vô cùng buồn ngủ, cuối cùng không chịu nổi mà nhắm mắt lại, chìm vào giấc ngủ sâu.