Vừa ra khỏi cổng Tiết phủ, Tiêu Diệu Âm lập tức hất tay Lục Quan Linh ra.
Lục Quan Linh liếc nhìn bàn tay tái nhợt của mình, lại nhìn kĩ sắc mặt của Tiêu sư tỷ, gương mặt nàng lạnh như băng, không thèm cho hắn bất kỳ ánh mắt nào, chỉ nhìn chằm chằm về phía trước, bước chân vừa nặng nề vừa nhanh, dáng vẻ cực kỳ tức giận.
Cảm xúc u ám trong lòng Lục Quan Linh lại bắt đầu vô cớ cuộn trào.
Hắn biết rõ, dù Tiêu sư tỷ luôn cố gắng đối tốt với hắn, hắn có thể không quan tâm đến bất kỳ nguyên nhân nào, nhưng trong lòng hắn vẫn không thể lấp đầy, bởi vì, hắn muốn chính là sự thiên vị độc nhất vô nhị, không giữ lại chút nào.
Chứ không phải như bây giờ, một vυ" nuôi đã chết, huynh trưởng của hắn, ai cũng quan trọng hơn hắn.
Sự thiên vị độc nhất vô nhị.
Ý niệm này vừa xuất hiện, Lục Quan Linh không biết vì sao, lại có chút muốn cười, vì thế, khóe môi hắn quả thực hơi cong lên một chút, không biết là cười nhạo chính mình đáng thương hay vì cái gì.
Hắn lặng lẽ đi đến bên cạnh Tiêu Diệu Âm, cùng nàng sóng vai, đầu ngón tay lướt qua cổ tay nàng, như rắn cắn nuốt, quấn lấy lòng bàn tay nàng từng chút một.
Cơn lạnh bất ngờ khiến Tiêu Diệu Âm như bị điện giật mà lập tức hất tay hắn ra, nàng căm tức hung hăng trừng hắn một cái: “Lục sư muội, muội làm cái gì?”
Hắn hơi cúi đầu, hàng mi dài khép lại, lại bày ra dáng vẻ vô tội: “Sư tỷ giận ta, là vì sư tỷ cảm thấy ta đã gϊếŧ vυ" nuôi phải không?”
Tiêu Diệu Âm khựng lại, bước chân bỗng nhiên dừng lại, nhớ tới lần nàng hiểu lầm hắn hồi Tiểu Địch cô nương, trong mắt mang theo một tia chờ mong, nửa tin nửa ngờ hỏi: “Chẳng lẽ không phải?”
Lục Quan Linh không trả lời, lại cầm tay nàng, lần này nàng không còn chống cự.
Tiêu sư tỷ như vậy, thật dễ hiểu.
Khóe môi hắn cong lên, thưởng thức bàn tay nàng trong tay mình, ngắm nghía hàng móng tay xinh đẹp như cánh hoa của nàng.
Bàn tay thiếu nữ mềm mại như không xương, trắng nõn, tựa như tác phẩm mỹ nghệ tinh xảo độc nhất vô nhị trên đời, không một thợ thủ công nào trên đời có thể tạo ra.
Tiêu Diệu Âm căng thẳng nhìn chằm chằm biểu cảm của hắn.
Lục Quan Linh ngẩng đầu nhìn nàng chăm chú, trong mắt đen nhánh, giọng điệu lại nhàn nhạt: “Sư tỷ đoán đúng rồi, đúng là ta làm.”
“Muội…!” Trái tim Tiêu Diệu Âm lại lạnh đi trong nháy mắt, không khỏi muốn hất tay hắn ra.
Lục Quan Linh lại gắt gao nắm chặt cổ tay nàng, lực mạnh tới mức khắc sâu vào xương, giống như đang kìm nén cảm xúc nào đó.
Trong lòng Tiêu Diệu Âm cảm thấy hoảng loạn, đôi mắt hắn giống như đang mơ màng, si mê mà vô hồn nhìn nàng chằm chằm.
“Nhưng mà, Tiêu sư tỷ còn nợ ta hai việc, đúng hay không?” Lục Quan Linh nói.
“Rốt cuộc muội muốn thế nào?” Giọng điệu Tiêu Diệu Âm càng lúc càng lạnh, không khỏi giãy giụa đôi chút.
Lục Quan Linh không nói một lời, ngón tay lạnh băng thuận thế trượt vào giữa kẽ tay nàng, như rắn luồn vào hang, hay khi rắn săn mồi, mang theo cảm giác xâm nhập đầy mạnh mẽ, khớp xương ngón tay lại hóa thành xích sắt giam cầm lòng bàn tay nàng.
Tiêu Diệu Âm sững người, nơi lòng bàn tay cọ xát vậy mà lại hơi nóng.
Xác nhận nàng không thể thoát ra, lúc này hắn mới chậm rãi mở miệng: “Ta muốn sư tỷ bây giờ thực hiện việc thứ nhất.”
Tiêu Diệu Âm cố gắng bình tĩnh: “Việc gì?”
Thấy nàng chịu thua, ánh mắt Lục Quan Linh trở nên dịu dàng một cách quỷ dị, khớp xương ngón tay hắn ma sát nhẹ phần da mềm nơi ngón tay nàng, chầm chậm giống như rắn lột xác, ở nơi tiếp xúc len lỏi từng dòng điện nho nhỏ.
Cứ như hắn đã chiếm hữu nàng.
Cho đến khi nàng không nhịn được nhíu mày, hắn mới mở lời: “Rất đơn giản, ta muốn sư tỷ từ đây đến khi vào Lục phủ không được buông tay ta ra.”
“Bệnh tâm thần.” Tiêu Diệu Âm không nhịn được nhỏ giọng nói thầm, lại nói: “Tùy muội.” Nói xong, nàng mặc hắn giữ tay mình, giận dữ tung vạt áo, đi về phía Lục phủ.
Nhìn dáng vẻ giận dỗi của nàng, Lục Quan Linh hiếm khi cảm thấy vui vẻ, không tiếng động mà nở nụ cười.
Nhưng nhìn chim chóc trên đường vỗ cánh bay qua, con ngươi đen láy của hắn dường như phản chiếu ảnh ngược của chính mình, trong lòng hắn lại đột nhiên lạnh xuống, tựa như cánh đồng vừa cháy rụi, chỉ còn lại tro tàn.
Hắn muốn nhiều hơn nữa.
Thì ra hắn luôn được một tấc lại muốn tiến thêm một thước, lòng tham không đáy..
Nhưng ngay cả việc chạm vào nàng, hắn cũng phải dùng điều kiện để ép buộc.
Suốt đường đi bàn tay Lục Quan Linh và bàn tay Tiêu Diệu Âm dính chặt lấy nhau, cùng lướt qua dòng người đi đường, giống như một đôi thiếu nữ khuê trung bình thường hẹn nhau dạo phố.
Chẳng mấy chốc, họ đã thấy Lục phủ nằm yên tĩnh phía chân trời, như một con cự thú trầm lặng.
Tiêu Diệu Âm ngẩn ngơ nhìn Lục phủ u tịch, cánh cửa đỏ sẫm đóng chặt, không hề có tiếng người, cảm giác mời người ta vào bẫy quá rõ ràng.
Lục sư huynh bị nhốt trong phủ suốt một đêm, không nghi ngờ gì nữa, tất cả chắc chắn đều do Tuyết La Sát sắp đặt, nhưng lại dẫn họ tới đây, rốt cuộc bà ta muốn làm gì?
Còn có, tại sao Tiểu Độc Vật vẫn thản nhiên như không có chuyện gì?
Trong lòng Tiêu Diệu Âm thấp thỏm bất an, đàn chim đậu trên mái nhà vỗ cánh bay lên, chúng bay về phía chân trời rộng lớn, nàng bỗng dưng cảm thấy vô cùng hoảng hốt, không nhịn được mà quay mặt sang liếc mắt nhìn Lục Quan Linh một cái, thử hỏi: “Lục sư muội, nơi đây chính là Lục phủ sao?” Nơi này là nơi Tiểu Độc Vật sống hồi nhỏ, cũng là nơi gặp biến cố lớn.
Trở về chốn cũ, cảm giác của nàng ta sẽ là gì?
“Ừ.” Nghe được nỗi lo lắng và băn khoăn của nàng, giọng Lục Quan Linh vô thức trở nên nhu hòa.
“Muội có phát hiện nơi này có cái gì bất thường không?”
Lục Quan Linh nhàn nhạt nhìn thoáng qua bóng đen chợt lóe rồi biến mất trên mái hiên, mặt không cảm xúc: “Không có.” Hắn đặt tay lên vòng cửa, lòng bàn tay dùng sức đẩy mạnh, cánh cửa từ từ mở ra.
Tiêu Diệu Âm vô thức lùi lại một bước.
Hắn mỉm cười, màu môi vừa lạnh vừa đỏ, hắn kéo tay nàng, đặt trước ngực mình, mang theo một sự âu yếm khó hiểu: “Sư tỷ, nhớ kỹ, suốt đường đi phải nắm chặt tay ta.”
Hắn dẫn đầu bước vào.
“Lục sư muội!” Tiêu Diệu Âm vừa định nói cẩn thận vì sợ có bẫy, dặn hắn đừng quá bốc đồng, nhưng lại thấy tà váy xanh của Lục Quan Linh vừa chạm đến bậu cửa, đã hóa thành màu đen đậm như mực.
Tiêu Diệu Âm khó tin ngẩng lên, nhìn cái nơi vắng lặng như mộ địa này trong nháy mắt sống lại, biến thành chốn phồn hoa thế tục, tuyết trắng mênh mông, mà bên trong Lục phủ đèn đuốc sáng trưng, rực rỡ lung linh.
Nàng nắm chặt Trác Nha, nhỏ giọng nói: “Lục sư muội, tại sao trời đã tối rồi?”
Họ đứng trên con đường đá cuội trong sân, phía đối diện là một tòa nhà nguy nga, mùi hương khói ngập tràn, mang đến cho người ta cảm giác thật thiêng liêng.
Lục Quan Linh nhìn về phía Phật đường quen thuộc, qua khung cửa sổ mơ hồ có một bóng người nho nhỏ, hắn chợt nở nụ cười, ánh mắt sáng ngời động lòng người: “Sư tỷ, tỷ đã từng thấy người ta mổ dê non chưa?”
Tiêu Diệu Âm không hiểu: “Là sao?”
Lục Quan Linh bỗng dừng lại, vươn tay nhẹ nhàng vuốt ve mí mắt nàng, giọng điệu vừa dịu dàng vừa kỳ quái: “Không có gì, chỉ là hy vọng lát nữa sư tỷ đừng sợ.”
Hàng mi Tiêu Diệu Âm không khỏi rùng mình theo cơ thể, chỉ cảm thấy sau lưng như có lưỡi dao nhỏ đang treo lơ lửng, lạnh lẽo lại sắc bén, hàn ý công kích khiến lông tơ nàng dựng đứng.
Nàng bị hắn dắt đi như con rối.
Tiêu Diệu Âm cảm giác được Tiểu Độc Vật dẫn nàng bước lên bậc thang, một phen đẩy ra cánh cửa đại đường, tầm nhìn lập tức trở nên sáng bừng, hàng mi Tiêu Diệu Âm run rẩy, vừa vặn đối diện với tượng Bất Động Minh Vương trên án thờ, gương mặt tượng Phật hiền từ, ôn hòa nhìn chăm chú vào nàng.
Đằng sau khuôn mặt phẫn nộ của Bất Động Minh Vương lại là vẻ mặt từ bi.
Cao cao tại thượng, nhìn xuống muôn ngàn chúng sinh.
Trong khoảnh khắc, tâm trí nàng bỗng như sáng tỏ, nhưng lại chẳng hiểu vì sao, chỉ có thể ngơ ngác nhìn tượng Phật, rơi vào một cảnh giới kỳ diệu.
Đột nhiên, một tiếng thét bén nhọn vang lên: "A!"
Tiêu Diệu Âm quay đầu sang, thấy một nha hoàn đứng tựa khung cửa, khuôn mặt tái nhợt như giấy vàng, mồ hôi lạnh trên trán chảy ròng ròng, hôn mê bất tỉnh.
Một "cô bé" khoác áo choàng lông thỏ tay cầm một con dao bạc, tiến lại gần nha hoàn.
Như nhận thấy được tầm mắt sau lưng muốn xuyên thủng hắn, "cô bé" chần chờ quay đầu lại, Tiêu Diệu Âm nhìn hắn, khuôn mặt lạnh lùng nhưng trong sáng, giữa trán điểm một bông hoa, trông tựa như đồng tử của Quan Âm giáng trần.
Nàng quay sang nhìn Lục Quan Linh, chỉ vào “cô bé” nhỏ giọng hỏi: “Lục sư muội, đó có phải là muội lúc nhỏ không?”
Lục Quan Linh chăm chú nhìn đôi mắt nàng, nụ cười nhàn nhạt: “Đúng vậy.”
Đột nhiên sau lưng vang lên tiếng động lép nhép, như cá giãy giụa trong bùn, tiếp theo, mùi tanh hôi nồng nặc khiến Tiêu Diệu Âm suýt nôn mửa.
Mùi này… Ngạ quỷ đạo!
Nàng sợ hãi quay đầu lại, nhìn thấy một vũng bùn đen xoay tròn trên sàn nhà, bên trong vô số Ngạ quỷ con bò trong vũng bùn, làn da xanh tím, toàn thân nhiễm bùn.
Có mấy con vẫn còn đang giành nhau một trái tim đỏ tươi, chúng nó vừa chậm rãi bò xuống khỏi sàn gỗ, vừa phát ra tiếng cười khúc khích.
Tấm ván gỗ dính bùn đến mức không còn phân biệt đâu là sàn đâu là bùn, cả một bãi đen như mực, nhưng Tiêu Diệu Âm vẫn tinh mắt phát hiện bên trong dày đặc xương trắng, hai mắt nàng lập tức mở to.
Đó là một người, một người vừa bị khoét tim!
Ý thức được điều này, cảm giác ghê tởm mạnh mẽ làm nàng cúi người, cuối cùng vẫn không chịu nổi, không chút nghĩ ngợi, vội vận khí hung hăng đẩy Lục Quan Linh ra: “Ngươi điên rồi! Đồ biếи ŧɦái! Cút đi!”
Tiêu Diệu Âm hoảng loạn cắm đầu chạy ra ngoài, bỏ lại Lục Quan Linh một thân một mình đứng trong Phật đường, đờ đẫn nhìn theo bóng dáng nàng.
Bất Động Minh Vương phía sau lại trở lại vẻ mặt phẫn nộ, ngọn nến xung quanh lung lay theo nhịp trống, chiếu khuôn mặt hắn, bóng tối làm hắn thoạt trông xinh đẹp lại tà ác.
Dường như trong mắt hắn hiện lên một tia cực kỳ thương tâm, như đứa trẻ vừa mất món đồ chơi yêu thích, sau đó, đuôi mắt hắn chậm rãi đỏ lên: “Nàng vẫn buông tay ta ra.”
Hắn bỗng bụm mặt cười phá lên, cười đến l*иg ngực rung lên từng đợt, cơ thể run rẩy, vừa tuyệt vọng lại điên cuồng, tựa bình hoa sắp vỡ vụn: “Tại sao lại sợ chứ?”
Dù biết là sẽ như vậy, nhưng bóng tối trong tâm hắn vẫn không khống chế được mà gào thét.
Gϊếŧ Tiêu sư tỷ đi.
Dù sao nàng cũng không bao giờ có thể chấp nhận loại người như hắn.
Nhìn nàng thuộc về người khác, thà bằng gϊếŧ nàng, biến nàng thành con rối xinh đẹp nhất.
Kéo dây một chút, nàng sẽ chuyển động theo.
Hắn có thể làm cho nàng giả vờ yêu mình, đôi mắt đẹp tựa hổ phách vĩnh viễn chỉ nhìn mình hắn.
Yêu nàng quá, chỉ muốn gϊếŧ nàng.
Thật đau khổ.
Trong tâm trí hắn như có vô số giọng nói, gào thét sắc nhọn, lúc thì yêu nàng vô cùng, lúc lại căm hận nàng tột độ, nhưng khuôn mặt hắn giống như cứng lại rồi, chẳng thể hiện ra bất cứ cảm xúc nào, chỉ có đôi mắt yêu xà quỷ quyệt, lạnh lùng nhìn về hướng nàng biến mất.
Lục Quan Linh nhấc chân muốn bước theo, lúc vượt qua ngưỡng cửa, ánh mắt hắn chuyển qua người “cô bé”.
“Cô bé” ngồi xổm xuống, bàn tay non nớt trắng như tuyết cầm lưỡi dao bạc, nhẹ nhàng lướt qua khuôn mặt Liên Châu, lưỡi dao chạm vào cổ nàng ta, hắn giống như đang tự nói, lại giống như nói với đám Ngạ quỷ gào thét trong bùn lầy: “Nàng ta đã nhìn thấy hết rồi.”
Giọng nói lạnh lẽo không chút cảm xúc.
Tiểu Lục Quan Linh chĩa mũi dao vào trái tim của Liên Châu: “Gϊếŧ nàng ta ngay bây giờ thì không vui, nếu nuôi dưỡng nỗi sợ của nàng ta thật tốt, chắc chắn sẽ làm các ngươi no hơn.”
Tiểu Lục Quan Linh liếʍ môi, lại khẽ ấn bụng mình, âm thanh bình tĩnh không gợn sóng: “Nơi này, giống như có ngọn lửa đang cháy, làm sao cũng không no được, mẹ nói rất đúng, ta chính là Ngạ quỷ đói khát nhất.”
Lục Quan Linh im lặng nghe lại lời mình thuở nhỏ, không khỏi rời mắt nhìn sang hành lang trống rỗng.
Ngạ quỷ…
Hắn cảm thấy bụng mình trống rỗng kêu vang, trên người lạnh lẽo rồi lại nóng ran.
Ngay khi Tiểu Lục Quan Linh lẩm bẩm, hắn đột nhiên nghe thấy một giọng nữ dịu dàng quen thuộc, nôn nóng gọi tên hắn: “A Linh, con ở đâu vậy?”
Nghe được tiếng của Lục phu nhân, dao trong tay Tiểu Lục Quan Linh lập tức rơi xuống, lần đầu tiên trên khuôn mặt hắn thoáng vẻ bối rối, rất nhanh, đám Ngạ quỷ trong bùn cũng biến mất.
Tiểu Lục Quan Linh đứng dậy, hai tay giấu sau lưng, khuôn mặt ngoan ngoãn, như thể chưa từng làm điều gì xấu: “Mẹ.”
Ứng Phi Tuyết bước vào ngưỡng cửa, Lục Quan Linh nhìn gương mặt quen thuộc ấy, nghĩ Lục phu nhân sẽ sớm ôm “hắn” khi còn nhỏ, cẩn thận an ủi, bà ấy sẽ không bao giờ biết đằng sau vẻ ngoài thơ ngây của hắn là tâm hồn dơ bẩn và thối nát đến thế nào.
Đây đều chuyện trước kia, mẹ hắn, Tuyết La Sát thích chơi loại kịch này nhất, nàng ta muốn đâm vào tim hắn thật chậm, khiến hắn đau âm ỉ.
Hắn nở nụ cười mỉa mai.
Khi hắn định quay lưng bỏ đi, Ứng Phi Tuyết lại không như hắn đã đoán, bà ấy không ôm lấy ảo ảnh “cô bé” kia, mà dang tay ôm chặt hắn, bà ấy chôn đầu vào vai hắn, nghẹn ngào rơi lệ: “A Linh, mẹ rất nhớ con.”
Chỉ một câu nói, bao nhiêu cảm xúc trong lòng Lục Quan Linh nháy mắt tan biến, cả cơ thể như vỡ vụn, không còn lành lặn.
Hắn không kìm được vòng tay ôm lấy Ứng Phi Tuyết, như đứa trẻ ngày xưa, tham lam cảm nhận ấm áp từ bà ấy, hắn nhẹ giọng nói: “Con cũng rất nhớ mẹ, nhưng con là giả, con không phải là con gái của mẹ, thậm chí con còn không phải là con gái."