Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Vì Để Tiểu Sư Muội Phản Diện Cải Tà Quy Chính

Chương 64: Bạo Quân

« Chương TrướcChương Tiếp »
Trời dần sáng lên, ngọn nến lụi tàn, sáp nến đỏ trên bàn chảy thành một vũng máu rực rỡ.

Trong căn phòng u ám vẫn còn vương lại mùi xạ hương thoang thoảng, như màn sương mù dày đặc không dứt ở Vu Sơ, rèm giường thật dày nặng nề buông xuống, nơi này tựa như một thế giới tách biệt khỏi trần thế.

Ở đây, hắn chỉ có một người cùng chung huyết thống với hắn, Vọng Thư.

Hắn như muốn giấu nàng ở đây, ngoài hắn ra chẳng ai có thể nhòm ngó.

Nguyên Xanh Ngọc chống người, rũ mắt nhìn thiếu nữ đang say giấc, nàng vẫn bị tấm lụa mỏng bịt mắt, cánh tay trần đặt trên bụng, trắng trẻo như ngọc, tỏa ra ánh sáng trong trẻo.

Nếu không có những vết đỏ chi chít trên làn da trắng không tì vết ấy, giờ phút này dáng vẻ trần trụi của nàng cũng chẳng khác gì một pho tượng ngọc.

Nguyên Xanh Ngọc vươn tay ra, nhẹ nhàng chạm vào tấm lụa mỏng trên mí mắt nàng, tưởng tượng con ngươi màu hổ phách, hàng mi dài mỏng như cánh bướm của nàng.

Tay hắn lần xuống cổ nàng, vuốt ve làn da mịn màng, hận ý trong mắt thoáng hiện rồi biến mất, như thể muốn bóp chết thiếu nữ trong tay mình, nhưng một lát sau, bàn tay ấy lại trượt xuống dọc theo đường cong ở cổ, chuyển sang vuốt ve hạt san hô.

Như ôm lấy viên ngọc trắng, yêu thích không buông tay.

Nguyên Xanh Ngọc nhìn nàng rất lâu, cuối cùng vẫn đứng dậy lấy ra từ trong ngăn tủ cũ kỹ một bộ y phục sạch để thay, đồng thời, hắn cũng lấy y phục của Nguyên Vọng Thư, từng món một, từ đầu đến chân, gấp lại ngay ngắn rồi đặt bên cạnh gối nàng.

Làm xong tất cả, hắn lặng yên không một tiếng động đẩy cửa ra, ngước mắt nhìn ánh mặt trời chói mắt, trên mặt không có bất kỳ cảm xúc gì.

Lan can đỏ thắm uốn lượn nơi hành lang, trúc xanh lay động trong gió, bỗng nhiên có một thái giám cầm phất trần vội vàng bước đến.

Lão hắng giọng, âm thanh the thé, thái độ lại kiêu căng: “Điện hạ, ngài mau đến xem bệ hạ chút đi, cả đêm không thấy ngài đâu, bệ hạ đã nổi trận lôi đình, giờ đang đòi xử trảm đám nô tỳ ở cung Thái Thần đấy.”

Thái giám nói xong lời này, thấy thiếu niên không hề có phản ứng, liền không nhịn được mà lên giọng giáo huấn hắn: “Ta biết điện hạ và Gia Dục công chúa rất thương nhau, nhưng bệ hạ cũng rất yêu thương Gia Dục công chúa, chỉ là Gia Dục công chúa lại không hiểu nỗi khổ tâm của bệ hạ, không chịu ở Tiêu Phòng Điện, cố tình lại cứ lưu luyến cái lãnh cung đổ nát này, điện hạ là người thông minh, nếu đã được bệ hạ sủng ái, hẳn là biết nên lựa chọn như thế nào.”

Nguyên Xanh Ngọc bỗng quay mặt sang, nhàn nhạt liếc lão một cái, thái giám bị ánh mắt lạnh lùng của hắn dọa sợ, lùi về sau một bước.

Nhưng chỉ chốc lát sau, thiếu niên trước giờ vốn luôn trầm mặc đột nhiên mỉm cười, nụ cười tươi đẹp đến mức làm lu mờ cả ánh sáng xung quanh, hắn thậm chí còn hơi cúi lưng, cung kính nói: “Ta hiểu rồi, đa tạ công công đã nhắc nhở.”

Gương mặt nhăn nheo của thái giám lộ ra nụ cười, như là rất hài lòng với sự thức thời của hắn, nghiêng người nhường đường, phẩy nhẹ phất trần: “Vậy mời điện hạ đi cùng ta.”

Lãnh cung cách cung Thái Thần rất xa, nhưng đi dưới tường cung, lại có thể nghe thấy tiếng cười trong trẻo như chuông bạc vọng từ trung tâm hoàng thành, Thiên tử không màng triều chính, ngày đêm đắm mình trong nữ sắc, cả hoàng cung rộng lớn này, chẳng qua cũng chỉ là rừng thịt, ao rượu của Hoàng đế.

Bước chân của thái giám vừa nhanh vừa gấp, Nguyên Xanh Ngọc không nhanh không chậm theo sau, thỉnh thoảng giương mắt nhìn về phía tường cung.

Chỉ thấy, hoa cỏ tươi tốt, từng mảng cánh hoa hồng nhạt nở rộ tạo thành một đợt sóng, khi gió thổi qua, cánh hoa lần lượt rơi, chúng hạ xuống vạt áo hắn tựa như nụ hôn dịu dàng của thiếu nữ.

Hắn yên lặng đối diện với con quỷ xấu xí dưới tàng cây, khóe môi bỗng nhếch lên.

Quốc gia sắp lâm nguy, tất sinh yêu ma.

Đương kim Hoàng đế hoang da^ʍ vô độ, Đại Việt đã sớm có dấu hiệu suy vong, thế nhưng đám yêu ma đó, so ra đều kém hắn, hắn mới là yêu nghiệt lớn nhất.

Nghĩ vậy, cơn bạo ngược trong lòng hắn giống như thức tỉnh, khiến huyết mạch hắn sôi trào không ngừng.

Nguyên Xanh Ngọc cảm thấy hưng phấn không thôi, khát khô khó nhịn, không khỏi hơi liếʍ môi. Khi hai người đi dọc theo bức tường cung dài đằng đẵng, chợt nghe được tiếng kêu thê lương cùng tiếng khóc thảm thiết, máu tươi đặc sệt phủ lên bậc thềm ngọc trắng, loang ra như một xô màu bị đổ tràn.

"Cứu mạng!" Một cung nữ trẻ tuổi quần áo xộc xệch, như phát điên lảo đảo chạy ra từ cửa cung đỏ thắm, tiếng la khóc sắc nhọn chói tai, lại bị một thanh kiếm sắc đâm xuyên qua thân thể, ngã xuống mặt đất như cục bột, máu từ ngực thấm ra như mực chảy.

"Ha ha ha, tất cả đã chết, chết rất tốt!"

Nam tử đầu bù tóc rối ngay cả kiếm cũng lười rút, nhấc chân đạp thi thể của cung nữ xuống, quan sát cơ thể nàng ấy lăn xuống đất, phát ra tiếng rơi xuống nặng nề.

Nam tử lập tức cười ha hả, miệng lại chửi rủa: "Tên thiến nô Triệu Xuân Sơn kia đâu, sao còn chưa đưa Nhật Nô của cô đến đây! Nếu vẫn không đến, cô sẽ tiếp tục gϊếŧ người, gϊếŧ ai đây nhỉ."

Gã rũ mắt tuần tra đám cung nữ thái giám đang quỳ dưới đất, thưởng thứ bộ dáng run bần bật như dê con của bọn họ, hai mắt đỏ tươi, như ác quỷ địa ngục.

Gã chỉ vào một thái giám trẻ tuổi nói: "Hừm, ngươi đi, ngươi tên gì?"

Gã nhấc tiểu thái giám lên như nhấc gà con, đôi mắt đỏ tươi nhìn thẳng hắn.

Tiểu thái giám kia tức khắc sợ tới mức khóc lóc thảm thiết, liên mồm kêu rên: "Bệ hạ, bệ hạ tha mạng." Nói rồi, hắn nhanh mắt phát hiện Triệu Xuân Sơn đang đi tới hướng này, khàn giọng hét lên: "Triệu công công, xin ngài cứu con!"

Nghe được tên Triệu Xuân Sơn, lúc này nam tử mới buông lỏng tiểu thái giám ra: "Đưa Nhật Nô đến chưa?"

Triệu Xuân Sơn vốn đã sớm quen với cảnh tượng trước mắt, nhấc chân tránh đi vũng máu loãng uốn lượn, dẫn Nguyên Xanh Ngọc đến trước mặt nam tử, giọng điệu nịnh nọt: "Bẩm bệ hạ, nô tài đã đưa điện hạ đến."

Nam tử bắt lấy tay Nguyên Xanh Ngọc, ánh mắt dò xét mặt hắn từ trên xuống dưới, trong con mắt đỏ tươi lóe lên ý cười cổ quái, thân mật kéo hắn vào cung Thái Thần: "Đến rồi là tốt, Nhật Nô ngoan của cô."

Cánh cửa ngay lập tức đóng lại, ánh nắng bị chặn ở bên ngoài, dù nhuộm vàng mặt đất, cũng không thể chiếu tới bên trong cửa cung nặng nề.

Thiếu niên như con hạc trắng, vạt áo lướt qua ngưỡng cửa, ngọc bội trên người va vào nhau, cánh hoa nằm trên vạt áo rơi xuống, như tâm sự thầm kín của thiếu nữ, đáp tại nền đất, phai mờ cùng bụi trần, không người đoái hoài.

Triệu Xuân Sơn nhìn cánh cửa cung đóng chặt, thở dài gần như không thể nghe thấy, rồi xoay người nói với đám cung nữ thái giám vừa tìm được đường sống trong chỗ chết đang quỳ dưới đất: "Được rồi, các ngươi lui ra đi."

Trong cung Thái Thần, hương trầm lượn lờ bốc cháy, như sương như khói.

Nguyên Xanh Ngọc ngồi vững trên án thư, mắt lạnh nhìn đương kim Thiên tử đang quỳ dưới chân mình, tay nắm lấy vạt áo trắng tuyết của thiếu niên: "Nhật Nô, mau, đưa thuốc cho ta."

Trên tay Nguyên Xanh Ngọc cầm một viên thuốc màu đỏ, giống như đang thưởng thức một món đồ sứ xinh đẹp, nhẹ nhàng xoay chuyển, giọng nói lạnh băng lại châm chọc: "Thật sự muốn đến vậy?"

Thiên tử vừa rồi còn cao cao tại thượng, tàn khốc bạo ngược, lúc này lại như một con chó đang rỏ dãi, hai mắt đỏ ngầu, tư thế hèn hạ: "Ừ, cầu xin ngươi cho cô."

"Ngươi như vậy, thật giống một con chó."

Nguyên Xanh Ngọc cong môi, chậm rãi thưởng thức bộ dáng bẽ mặt của gã, cố ý chậm chạp không đưa viên thuốc, Thiên tử giữ chặt vạt áo hắn, thần thái điên cuồng, bỗng nhiên si ngốc gọi: "Nguyệt Nô."

Gã quỳ gối dưới chân hắn, như một con chó đánh hơi loạn xạ, dáng vẻ si mê không thôi: "Trên người ngươi có mùi của Nguyệt Nô, có phải ngươi đã cùng Nguyệt Nô..."

Ai ngờ, Nguyên Xanh Ngọc nghe được lời này sắc mặt lập tức thay đổi, hắn nhấc chân hung hăng đá mạnh vào ngực gã, làm gã ngã lăn ra đất, sau đó chân dài dùng sức, áp chế cả người gã trên mặt đất.

Thiên tử nằm rạp dưới mặt đất, thở hổn hển trông chật vật không chịu nổi, lại không hề phản kháng, thần phục dưới chân Nguyên Xanh Ngọc, tựa như hắn mới là cửu ngũ chí tôn chân chính.

Con ngươi thiếu niên đen như mực, từ trên cao nhìn xuống gã, giọng điệu dịu dàng, như đang thương lượng: "Tỷ ấy là Vọng Thư của ta, không phải Nguyệt Nô."

Thiên tử ngược lại cười ha hả: "Vọng Thư... Ha ha ha... Cùng a tỉ ruột thịt của mình… Tư vị hẳn là rất thú vị, quả nhiên người trong hoàng thất Đại Việt này, kẻ nào cũng là quái vật dị dạng, ngoại trừ..."

Thiên tử lải nhải điên điên khùng khùng: "Nhật Nô, ngươi muốn làm Hoàng đế không?"

"Làm Hoàng đế thật tốt, muốn gì làm nấy, muốn gϊếŧ ai thì gϊếŧ."

"Cô có cái đầu tốt như thế, từ nay về sau ai dám chặt đây?"

Nguyên Xanh Ngọc giống như không nghe thấy gã nói, khẽ phủi vạt áo, ngồi xổm xuống, vươn tay giữ chặt cằm gã, nhét viên thuốc đỏ vào miệng gã, sau đó lại đầy ghét bỏ mà buông tay ra.

Thiên tử nuốt viên thuốc, vừa cất tiếng cười to, vừa vặn vẹo tứ chi để đứng lên, uốn éo thân mình như thể đang sung sướиɠ cực độ.

Thiên tử nhìn chằm chằm Nguyên Xanh Ngọc, kéo vạt áo hắn, sắc mặt đỏ bừng, điên loạn khϊếp người, nói năng lộn xộn: "Tuyệt diệu tuyệt diệu! Cô có Nhật Nô, như sở hữu báu vật vô giá, không thể vứt bỏ. Nhưng mà, Nhật Nô, Nguyệt… Vọng Thư là công chúa Đại Việt, nếu con bé không muốn Đại Việt sụp đổ, ngươi sẽ làm thế nào đây?"

Nguyên Xanh Ngọc khoanh tay lạnh lẽo nhìn gã, phủi tay gã ra, rồi cười nhạt: "Không thế nào hết, tỷ ấy muốn gì, ta đều có thể cho."

"Ha ha ha, ngươi yêu Nguyệt Nô thật đấy, rất giống cô, đều chảy dòng máu lσạи ɭυâи dơ bẩn." Thiên tử cười ngặt nghẽo, lạnh lẽo trong mắt chợt lóe rồi biến mất: "Nhưng, quan hệ của các ngươi mãi mãi không thể nhìn thấy ánh sáng."

Trong mắt Nguyên Xanh Ngọc tức khắc hiện lên lệ khí, một phen bóp lấy cổ gã: “Câm miệng!”

Dưới chân hắn ngưng tụ một vũng bùn dơ bẩn tanh hôi, như có sự sống bò lên dọc theo vạt áo của hắn, từng con Ngạ quỷ hình dạng dữ tợn vòng quanh thân thể hắn, cười khúc khích: “Chủ nhân, đói quá…”

Nguyên Xanh Ngọc không đáp, Ngạ quỷ bò lên đến vai hắn, bỗng há cái miệng dày đặc răng nanh, cắn mạnh vào cổ hắn.

Lục Quan Linh cảm nhận được cơn đau nhói ở cổ, giật mình mở mắt ra, vừa lúc nghe được bên ngoài rèm vọng đến tiếng "aiya" của thiếu nữ, trong lòng hắn nóng như lửa đốt, muốn vén rèm lên xem thiếu nữ gặp phải chuyện gì.

Tiêu sư tỷ đến đây làm gì?

Nhưng khi đưa tay ra, nhìn thấy khung xương của mình lớn hơn hẳn bình thường, trong lòng Lục Quan Linh lại dao động, chỉ gắt gao nắm chặt mép rèm.

Ngoài cửa, một tay Tiêu Diệu Âm đang ôm một túi hạt dẻ rang đường mới ra nồi nóng hổi, tay còn lại xoa nhẹ bả vai mình, không ngừng oán trách mình quá bất cẩn, tự nhiên lại tông phải khung cửa.

Nhưng nhìn đến túi hạt dẻ rang đường thơm nức trong lòng, nàng lại trở nên thật vui vẻ, chưa kịp gõ cửa đã đẩy vào phòng: “Lục sư muội, bình thường muội đều dậy sớm lắm, sao hôm nay còn ngủ thế này, đã gần trưa rồi đấy, mau nhìn xem, ta mua cái gì cho muội này.”

Lục Quan Linh không đáp.

Nhưng một khi Tiêu Diệu Âm quá vui vẻ, lại có chút dắc ý vênh váo.

Nàng cảm thấy quan hệ giữa mình và Tiểu Độc Vật đã thân thiết hơn rất nhiều, nên cũng không còn kiêng kị nhiều như trước, không chút suy nghĩ, đã tiến tới muốn vén rèm lên: “Lục sư muội, mau rời giường thôi.”

Lục Quan Linh tay nhanh mắt lẹ, lập tức giữ chặt bàn tay đang luồn vào rèm của nàng, nhìn dấu răng mờ mờ trên tay thiếu nữ, nhớ lại hôm qua hắn đã cắn vào tay mình, để lại dấu ấn trên tay Tiêu sư tỷ.

Trong lòng hắn tức khắc vừa vặn vẹo vừa vui sướиɠ, không khỏi run rẩy hàng mi, đè thấp giọng: “Sư tỷ, tỷ cứ để trên bàn trước đi, lát nữa ta sẽ ăn.”

Tiêu Diệu Âm nghi ngờ hỏi: “Lục sư muội, muội bị cảm à, sao giọng nghe khác vậy.”

Đúng là rất nhạy bén.

Nhưng… Nàng hình như thật sự quan tâm hắn…

Khóe môi Lục Quan Linh bỗng hơi giương lên, nhẹ nhàng “ừm” một tiếng: “Có một chút.”

Tiêu Diệu Âm lập tức lo lắng: “Chẳng lẽ là vì trước đó ta đã kéo muội ngồi trên tuyết quá lâu, mới khiến muội bị cảm đúng không! Không được, Lục sư muội, mau để ta xem muội ốm thế nào rồi.”

Nàng tì đầu gối lên mép giường, có vẻ như muốn chui hẳn vào trong.

Lục Quan Linh đột nhiên cảm thấy hơi hoảng loạn, nếu để sư tỷ nhìn thấy hình dáng thật của hắn… Hắn chưa bao giờ bất an đến vậy.

Huống hồ, thiếu nữ trước mắt luôn rất khó chơi, lại tùy hứng làm bậy.

Nhưng đồng thời, trong lòng hắn lại ẩn ẩn có chút vui vẻ. Có lẽ là do giấc mơ vừa rồi, hắn gần như có thể khẳng định, Nguyên Vọng Thư liều chết triền miên cùng hắn trong giấc mơ kia chính là Tiêu sư tỷ.

Nếu không, sao lại trùng hợp đến vậy?

Dù là giấc mơ, hay là du͙© vọиɠ, đều làm cho hắn cảm thấy vui sướиɠ, khiến hắn trở nên sống động hơn, tất cả là nhờ Tiêu sư tỷ.

Mắt thấy nàng sắp tiến vào, Lục Quan Linh trước dùng một tay giữ chặt nàng, tay kia nhanh chóng sờ vào bình Vô Cực Đan dưới gối đầu, nhanh chóng nuốt xuống.

Tiêu Diệu Âm cố chấp tìm hiểu đến cùng, tranh thủ cơ hội lách vào, sau một phen giãy dụa, cả người nàng đổ xuống người hắn, đè Lục Quan Linh vừa mới khôi phục hình dạng “thiếu nữ” ở dưới thân.

Túi hạt dẻ rang đường trong tay cũng lộc cộc lăn xuống giường theo.

Ánh sáng mờ ảo từ sau lưng chiếu tới, Tiêu Diệu Âm ngơ ngác nhìn, “thiếu nữ” nằm dưới thân mình, trung y tản ra, mái tóc trắng như tuyết trải rộng trên gối, xương quai xanh lộ ra trắng sáng như ngọc, đôi mắt đen thẳm của hắn yên lặng nhìn nàng, ánh lên ánh nước lạ kỳ.

Tựa như mỹ nhân trong bức tranh trải ra trước mắt.

Sắc đẹp mê người.

Giơ tay là có thể chạm tới.

Một loạt động tác này, làm Tiêu Diệu Âm chợt cảm thấy phần bụng dưới của mình nặng trĩu, giống như có dòng máu ấm tràn ra giữa hai chân.

Tiêu Diệu Âm lập tức thấy xấu hổ vô cùng, cuống quít rời khỏi người hắn, vành tai đỏ lên: “Xin lỗi, xin lỗi, Lục sư muội, ta không cố ý đè muội đâu.”
« Chương TrướcChương Tiếp »