Tiêu Diệu Âm ngồi co lại dưới màn, cúi đầu, nhìn đường nét lông mi trắng như tuyết của "thiếu nữ".
Lục Quan Linh nửa quỳ trước mặt nàng, nâng mắt cá chân nàng lên, xỏ đôi giày da dê kia cho nàng.
Tim Tiêu Diệu Âm đập như sấm, không ngờ sẽ có ngày thấy Tiểu Độc Vật ngoan ngoãn đến thế, cứ như thần phục dưới chân nàng vậy.
Nàng cũng không thể ngờ được, chính mình lại hồ đồ đồng ý với hắn, còn để hắn giúp mình mang giày.
Đây chính là Tiểu Độc Vật bụng đầy mưu kế đó!
Rõ ràng tay hắn lạnh, nhưng khi giữ mắt cá chân nàng, nàng chỉ cảm thấy trong lòng nóng lên, còn ngứa đến lợi hại, thật giống như bị trúng phải loại độc kỳ quặc nào đó.
Lục Quan Linh nhẹ nhàng nâng mắt cá chân nàng, hết sức chăm chú mang giày lên cho nàng.
Nhưng mắt hắn lại dừng lại nơi bàn chân nhỏ dài thon thả, tựa ngọc dương chi, suy nghĩ đen tối lại nảy lên, giá mà có thể dùng xích vàng khóa nàng lại, giữ nàng ở nơi chỉ riêng hắn có thể ngắm nhìn, cất giữ nàng thật kỹ lưỡng.
Như vậy nàng có phải sẽ mãi mãi chỉ thuộc về hắn không?
Ngón tay hắn vô thức nắm lấy cổ chân nàng, như thể đang đo kích cỡ, chờ đợi thực hiện kế hoạch này, khi lòng bàn tay hắn vừa chạm vào nốt ruồi son kia, cổ họng hắn âm thầm khẽ động, bụng hắn dấy lên cảm giác chua xót lạ lùng.
Hắn thực sự muốn hôn bàn chân của Tiêu sư tỷ.
Như một tín đồ cuồng nhiệt thành kính hôn thần tượng, không những vậy, hắn còn rất nhiều rất nhiều khao khát tối tăm, bất an, đầy âm mưu, tất cả đều là làm sao có thể chiếm hữu và đoạt lấy nàng hoàn toàn.
Ánh mắt hắn không chịu khống chế mà dời đến nơi dưới xương quai xanh của nàng, lơ đãng quét qua, chỉ thấy trên đồi tuyết trắng ửng sắc hồng nhạt, như trái anh đào chờ người hái.
Một Tiêu sư tỷ thế này, chỉ có mình hắn thấy được.
Muốn cắn một chút, nếm thử một chút.
Hắn trước giờ không hề có du͙© vọиɠ ăn uống, lúc này đây lại cảm thấy bụng đói cồn cào, như nuốt than hỏa.
Nhưng khi chạm phải ánh mắt ướŧ áŧ của thiếu nữ, hắn lại hốt hoảng dời đi tầm mắt, nếu nàng thật sự khóc trước mặt hắn… Tốt nhất là bị hắn bắt nạt đến phát khóc.
Cơn chua xót ở bụng biến thành cảm giác đau đớn kỳ lạ, loại cảm giác này Lục Quan Linh không hề xa lạ, đêm đó hắn đã trải qua rồi.
Hắn cho rằng mình sẽ cảm thấy ghê tởm, nhưng hắn lại nảy ra một suy nghĩ cấm kỵ kỳ lạ, hắn cảm nhận được niềm vui u ám, loại niềm vui này khiến hắn thấy mình từ một con rối trở thành một con người sống sờ sờ, tràn ngập thất tình lục dục.
Chỉ có nàng mới có thể.
Cảm xúc của hắn từ trước đến nay vốn kiểm soát rất tốt, ngay lập tức kiềm lại tâm tư ngo ngoe rục rịch. Hắn không quá luyến tiếc cảm giác trên tay, nhanh chóng mang xong đôi giày da dê cho nàng.
"Sư tỷ, có vừa không?" Hắn ngẩng mặt lên, trong đôi mắt đen sâu thẳm chỉ có mình nàng.
Giọng nói của Tiểu Độc Vật chẳng ngọt ngào kiểu nhõng nhẽo như các cô gái bình thường, thậm chí còn có chút khàn khàn, giống như tiếng kêu bất chợt của một chú mèo ít nói.
Tiêu Diệu Âm không hiểu tại sao, trái tim nàng đập càng mạnh, nàng mím môi, hơi cúi đầu xuống, giả vờ ung dung đáp: “Ừ, vừa vặn lắm, cảm ơn Lục sư muội.”
Nói xong, nàng bỗng đứng dậy từ mép giường, định đỡ Lục Quan Linh dậy: “Được rồi, Lục sư muội, muội có thể đứng lên rồi.”
Ai ngờ, tay nàng vừa chạm tới đầu vai hắn, lại cảm nhận được cơ thể hắn rõ ràng run lên một cái, Lục Quan Linh giống như chú mèo bị giật mình, đột nhiên bật dậy, cảnh giác nhìn vào mắt nàng.
Tiêu Diệu Âm không ngờ Tiểu Độc Vật phản ứng mạnh như vậy, có chút ngượng ngùng: “Lục sư muội, có phải ta vừa làm đau muội không?”
Không đúng, nàng nghĩ mình đâu có dùng sức mạnh, sao Tiểu Độc Vật lại nhạy cảm như vậy?
Cứ như là... Như là sắp khóc tới nơi vậy.
Như thể bị nàng bắt nạt đến phát khóc.
Cánh môi Lục Quan Linh mấp máy: “Không có.” Nhưng đuôi mắt hắn lại hơi ươn ướt kỳ lạ, còn vương chút vệt đỏ nhàn nhạt.
Tiêu Diệu Âm nhìn dáng vẻ của hắn lúc này mà tim đập loạn nhịp.
Sao lại thế này?
Dáng vẻ xinh đẹp của Tiểu Độc Vật, khiến nàng bất giác muốn chạm vào lông mi của nàng ta.
Nàng bỗng nhiên thấy tội lỗi, nỗ lực kìm nén suy nghĩ của mình.
Lục Quan Linh rũ mắt, nhìn đôi giày da dê trên chân nàng, phần viền có gắn một viên đá quý, giống như một đôi mắt nhìn hắn chăm chú, theo từng chuyển động của làn váy mà lấp lánh, nhìn thẳng vảo hắn.
Trán hắn chợt bị một bàn tay ấm áp, mịn màng chạm vào.
Tiêu sư tỷ lại đang chạm vào hắn.
Ý thức được chuyện này, cơ thể hắn rốt cuộc không thể kiềm chế được nữa, giống như một cái cốc vỡ tan rồi được dán lại, sau đó lại bị đánh mạnh một cái, từ từ rạn nứt.
Sự thay đổi này... Hắn cảm thấy...
Mọi thứ có lẽ vượt ngoài dự đoán của hắn rồi.
Hắn nhạy cảm tránh khỏi tay nàng, lùi lại một bước, nhìn nàng chăm chú.
Trái tim Tiêu Diệu Âm đập mạnh, nàng tiến tới, đôi mắt trong như hổ phách tràn đầy quan tâm chân thành: “Lục sư muội, trán muội hình như hơi nóng, không phải tối qua muội bị cảm lạnh, phát sốt rồi đấy chứ?”
“Không có.” Lục Quan Linh trả lời hơi gian nan.
Tiêu Diệu Âm đánh giá hắn từ trên xuống dưới, bất ngờ kêu lên: “Lục sư muội, dạo này muội có vẻ lớn nhanh vậy, sao ta cảm giác muội lại cao hơn rồi.”
Nghĩ đến cái gì đó, mặt mày nàng lập tức hớn hở, ghé sát vào tai hắn, âm thanh nhẹ nhàng quanh quẩn bên tai hắn: “Lục sư muội, có phải muội cũng đến kỳ kinh nguyệt rồi đúng không?”
Hơi thở của nàng cứ từng chút từng chút một ép sát, như muốn bao bọc hắn thanh kén, một nửa người hắn lạnh buốt, nửa còn lại nóng cháy, trong cơ thể giống như có cả dung nham và băng hà cùng chảy qua.
Lục Quan Linh không nói một lời, đột nhiên quay người, như thể tránh khỏi một con thú dữ nào đó, đẩy cửa lập tức rời đi.
“Ê! Lục sư muội!”
Tiêu Diệu Âm bối rối, chẳng lẽ, Tiểu Độc Vật thật sự đến kỳ kinh nguyệt rồi?
Nghe tiếng gió tuyết gào thét bên ngoài, nhận ra trong phòng chỉ còn lại một mình, nàng sờ lên gương mặt hơi nóng của mình, lại không nhịn được áp bàn tay lên trái tim, nhịp đập của nàng thật là nhanh, nhanh đến mức nàng không thể kiểm soát được.
Nhưng mà nàng lại có cảm giác này với Tiểu Độc Vật...
Thật kỳ lạ.
Nàng không khỏi cảm thấy hơi ảo não, lại xoay người đi đóng cửa, sau đó tiếp tục thay đồ.
Lục Quan Linh nhanh chóng đóng cửa lại thật chặt, cong eo, thở phì phò, dáng vẻ như tuyết của hắn, dù đang thở gấp, cũng có một loại cảm giác cấm dục kỳ lạ, gương mặt hơi ửng đỏ, ngược lại càng thêm đẹp đẽ.
Hắn nhìn chiếc váy trên người lại lần nữa trở nên không còn vừa vặn, khóe môi vô thức nhếch lên.
Gần đây số lần hắn trở lại hình dáng ban đầu hình như hơi nhiều.
Đều không ngoại lệ, tất cả đều là vì Tiêu sư tỷ.
“Sư tỷ.”
Như thể gọi một cái tên cấm kỵ, giọng hắn khàn đến kỳ cục, đầu lưỡi nhẹ nhàng liếʍ láp cành môi của mình, rõ ràng giờ phút này không có bất kỳ ai thấy được dáng vẻ của hắn, hắn có thể không cần phải nhịn nữa, nhưng hắn lại tự hành hạ bản thân để mặc cho “khúc xương” kia đột ngột lớn lên, mà không để ý tới.
Như thể đang chịu đựng nỗi đau nào đó, hắn bỗng cắn mạnh xuống cổ tay mình, cho đến khi mùi máu lạnh lẽo tràn lên đầu lưỡi, hắn mới cảm thấy thỏa mãn, dịu dàng liếʍ láp miệng vết thương, cảm thụ cơn ngứa râm ran.
Làm sao có thể chỉ mình hắn cảm thấy khó chịu?
Tiêu sư tỷ cũng phải cảm thấy khó chịu với hắn.
Hắn chưa bao giờ thấy chú Nhất Liên Thác Sinh lại hữu dụng đến vậy, thất giống như đưa bọn họ trở thành một thể, không thể chia lìa.
Hắn dứt khoát kéo mở vạt áo, lặng lẽ quan sát trái tim đóng băng của mình, lại thấy trái tim khô héo tỏa ra thứ ánh sáng có màu sắc kỳ lạ, giống như bị lửa nung chảy một nửa, tia lửa bên trong uốn lượn theo dòng sông băng.
Hắn cười nhạo một tiếng, rồi lặng lẽ khép vạt áo lại, ngoài cửa sổ thấp thoáng vài tia sáng yếu ớt, ngày hôm nay nắng đẹp hiếm thấy, nhưng hắn lại cảm thấy phiền muộn chưa từng có, giữa mày hơi nhăn lại, hắn xoay người đi vào màn trướng, một lần nữa cuộn mình lại.
Bóng tối làm hắn dần thả lỏng, nhịp tim bồn chồn cũng từ từ lắng xuống.
Ánh sáng mãi mãi chỉ là hoa trong gương, trăng dưới nước, một khi có được, sẽ vĩnh viễn mất đi. Vậy nên, dù khát khao thế nào, hắn vẫn tình nguyện mình chưa từng có được.
Lời răn dạy này đã khắc sâu vào xương tủy, biến thành một loại bản năng, xóa nhòa mọi niềm vui có thể có trong cuộc đời hắn.
Trong bóng tối hoàn toàn, Lục Quan Linh nhắm hai mắt lại, ngồi xếp bằng trên giường, dáng vẻ thanh tâm quả dục, chẳng biết đã bao lâu, hắn thế mà lại hiếm khi mơ một giấc.
Bốn phía là bóng tối dày đặc không thể hòa tan, trên chiếc bàn cũ kỹ chỉ có duy nhất một ngọn đèn dầu vàng vọt, yếu ớt, như thể sẽ tắt bất cứ lúc nào.
Trong căn phòng chật hẹp ẩm thấp, chỉ có một chiếc giường, trên giường treo một lớp rèm lụa mỏng, màu xanh thiên thanh, như là dãy núi sau cơn mưa, không giống chất liệu mà người bình thường có thể tiếp xúc, chỉ là nó hơi cũ kỹ, không hợp với chiếc rèm màu thu hương bên cửa sổ, trông rất không ăn nhập.
Lục Quan Linh chần chừ nhìn khung cảnh xa lạ trước mắt, nhìn thấy bên cạnh giường có một bàn trang điểm, trên đó đặt một chiếc gương đồng mờ mờ, trong gương phản chiếu bóng dáng của một thiếu niên tóc đen, rõ ràng giống y như nguyên bản của hắn.
Mặc dù đang trong giấc mơ, hắn vẫn đủ bình tĩnh, như thể đang đánh giá một người xa lạ.
“Thiếu niên” trong gương không phải là Lục Quan Linh, mà là hắn hóa thành một người khác ở trong giấc mơ, nhưng trong lòng hắn lại sinh ra cảm quen thuộc.
Hắn vốn ít khi mơ, nay đột nhiên mơ thấy một giấc mơ kỳ lạ như vậy, bèn không khỏi tò mò, rất hứng thú để mặc mình đắm chìm vào cảnh trong giấc mơ.
Ở một mức độ nào đó, giấc mơ thậm chí là một cuộc đời khác.
“Xanh Ngọc.” Một âm thanh thiếu nữ quen thuộc bỗng nhiên vang lên từ phía sau, lông mi Lục Quan Linh run lên, đây rõ ràng là giọng của Tiêu sư tỷ, hắn quay đầu tìm kiếm bóng dáng của thiếu nữ.
Chợt đôi mắt bị một bàn tay nhỏ nhắn che lại, thiếu nữ phía sau hơi nhón chân lên, thân mật thì thầm vào tai hắn: "Sao đệ lại bịt mắt ta lại vậy?”
Khi nàng nói, hơi thở phả vào cổ hắn, hắn giống như bị đóng đinh, cả cơ thể ngứa ngáy, trong lòng như có một ngọn lửa bùng cháy, khiến xương cốt hắn cũng mơ hồ nhói đau.
Hắn nghe thấy giọng mình, không kiểm soát được mà nói: “Vọng Thư, tỷ còn nhớ không, hồi nhỏ, không ai muốn chơi với chúng ta, ta rất thích rủ tỷ chơi trốn tìm cùng ta.”
Nguyên Vọng Thư vòng tay ôm cổ hắn, cánh môi dán lên cổ hắn như có như không, làn da trắng sứ của thiếu niên hiện lên màu hồng nhạt, từ tai đến cổ, tất cả đều nhuốm màu sắc rực rỡ ấy.
“Tỷ nhớ.” Giọng của Nguyên Vọng Thư chẳng hiểu sao, lại mang một chút mê hoặc.
Nàng tựa đầu lên cổ hắn, đầu lưỡi như con rắn nhỏ ướŧ áŧ lướt qua vành tai thiếu niên, nàng phát ra một tiếng rên khẽ, mang theo chút âm thanh nghẹn ngào: “Xanh Ngọc…”
Như một đứa trẻ không được kẹo, làm nũng chơi xấu, chỉ vì để có được một chút ngọt ngào.
Nguyên Xanh Ngọc quay người lại, ôm nàng ngồi trước bàn trang điểm, để nàng ngồi trên đùi mình, nàng không an phận mà ngọ nguậy, như cành liễu không ngừng lay động vì bị mưa dội, cọ đến mức khiến vạt áo hắn ướt dầm dề, nhăn nheo.
Ngọn nến phía sau hắn lờ mờ cháy trong đêm, chỉ chiếu sáng phần thân trên của hắn, vẫn là vẻ ngoài gọn gàng, không chút xộc xệch.
Hắn chặt chẽ giam cầm vòng eo thiếu nữ, như ôm một đứa trẻ, đề phòng nàng rời khỏi người hắn, bàn tay dịu dàng vuốt ve tấm lụa che mắt nàng.
“Hồi nhỏ, mỗi lần ta trốn kỹ đến đâu, tỷ đều tìm ra ta, còn nói là cảm giác huyết thống, nhưng thực ra ta biết, lần nào tỷ cũng không che mắt thật, tỷ là một kẻ lừa đảo không hơn không kém, nhưng lần nào ta cũng ngoan ngoãn nhận thua.”
“Ừm.” Nguyên Vọng Thư giống như nghe được hắn nói gì đó, lại giống như chẳng nghe thấy gì, chỉ phụ hoạ, rồi lại bắt đầu quấn lấy hắn: “Xanh Ngọc…”
Nguyên Xanh Ngọc vuốt ve lưng nàng, trấn an nàng: “Vọng Thư, bây giờ chúng ta lại chơi trò chơi, được không? Nếu tỷ tìm thấy ta, ta sẽ thưởng cho tỷ.”
“Thưởng… cái gì?” Đôi môi Nguyên Vọng Thư phủ một lớp nước lóng lánh, như cánh hoa đào ngấm nước mưa, lời nói thoát ra từ miệng nàng, cũng mang theo sự lả lướt của hoa đào.
Khoé môi Nguyên Xanh Ngọc cong lên một nụ cười: “Ta sẽ cho tỷ chơi, được không?”
Nguyên Vọng Thư hôn lên yết hầu của hắn, hai má đỏ bừng, giọng nói như mật đường nấu chín, ngọt dẻo dính dính: “Ừm, được.”
“Vậy lát nữa tỷ đếm đến mười, rồi đi tìm ta.” Nguyên Xanh Ngọc kiểm soát toàn bộ trò chơi, nhưng vẫn kiên nhẫn dỗ dành nàng.
“Một… hai… ba…” Nguyên Vọng Thư rất phối hợp, bắt đầu chậm rãi đếm.
Nguyên Xanh Ngọc nhẹ nhàng rời khỏi người nàng, căn phòng chật chội cũng không có chỗ trốn, hắn chỉ quay lại ngồi trên giường.
Đếm đến mười, Nguyên Vọng Thư loạng choạng đứng dậy khỏi chiếc ghế nhỏ, tựa hồ không còn chút sức lực nào, ngón tay mảnh khảnh nắm chặt mép bàn.
Nguyên Xanh Ngọc lặng lẽ nhìn nàng, không có một chút biểu cảm nào, chẳng còn vẻ dịu dàng vừa rồi.
Nàng bước đi cực kỳ khó khăn, thậm chí có phần chật vật, nhưng vẫn liên tục gọi tên hắn: “Xanh Ngọc…”
Hắn biết, đó chỉ là do cổ độc trong người nàng quấy phá, mới có thể khiến nàng trở nên như vậy.
Chỉ có thế thôi.
Nếu đổi lại là người khác, nàng cũng sẽ gọi tên họ như thế, khát khao họ như thế, chỉ là do cổ độc mà thôi, đợi đến khi cổ độc biến mất, nàng sẽ lại trở về cái dáng vẻ lạnh như băng kia, cố tình xa lánh hắn.
Trong lòng hắn đột nhiên bị hận ý kỳ quái bao phủ, hai mắt ngưng tụ thành màu đen, lẳng lặng nín thở, cố ý không để nàng phát hiện.
Nàng mò mẫm trong bóng tối rất lâu, mà vẫn không tìm thấy hắn, giọng nói dần trở nên khó chịu, như mèo kêu từng hồi: “Xanh Ngọc… Xanh Ngọc… Đệ ở đâu vậy?”
Nhưng lý trí nàng hình như vẫn còn một tia tỉnh táo, chưa bao giờ tháo dải lụa che mắt xuống, để chỗ lông mi hoàn toàn ướt đẫm.
Dáng điệu vụng về loạng choạng của nàng không đi được bao xa, cổ chân uốn éo, bất ngờ té ngã xuống đất.
“Đau quá…”
Nguyên Xanh Ngọc biết rõ nàng thích nhất là mè nheo chơi xấu, nhưng khi thấy mắt cá chân nàng đỏ lên, hắn vẫn không nhịn được đến trước mặt nàng, nắm lấy mắt cá chân nàng mà nhẹ nhàng xoa nắn.
Cảm nhận được sự hiện diện của hắn, Nguyên Vọng Thư lập tức ôm chặt lấy eo hắn, phấn khích đẩy ngã hắn xuống đất, vùi đầu vào l*иg ngực hắn, bật cười: “Xanh Ngọc, đệ thua rồi, ta bắt được đệ rồi.”
Lúc nói những lời này, âm thanh của Nguyên Vọng Thư trong trẻo, khác hoàn toàn với vẻ quyến rũ ban nãy, như thể trở về khi còn nhỏ, mỗi lần tìm thấy hắn, nàng đều vui vẻ cười tươi như hoa: “Xanh Ngọc, đệ thua rồi.”
Ngọn nến như cảm nhận được niềm vui của nàng, nhảy nhót như một trái tim đang đập.
Nàng rất vui.
Nguyên Xanh Ngọc dường như bị lây bởi cảm xúc của nàng, khoé môi hơi cong lên, ôm lấy eo nàng, dịu dàng hôn lên khóe môi nàng, giống như bất lực: “Ừ, ta thua rồi.”
Hắn lại đứng dậy, cánh tay luồn qua đầu gối nàng, bế nàng lên, cẩn thận đặt nàng ở mép giường.
Ngón tay hắn để trên cánh môi nàng, nhẹ nhàng vuốt ve, con ngươi chăm chú nhìn nàng: “Vọng Thư, tỷ có thể hỏi ta đang ở đâu một lần nữa không?”
Không biết có phải là ảo giác của Nguyên Xanh Ngọc không, hắn cảm thấy hình như Vọng Thư im lặng trong chốc lát, sau đó mới ngập ngừng lên tiếng, giọng nói uyển chuyển: “Xanh Ngọc, đệ… đang ở đâu?”
Quần áo cởi ra như lớp da rắn, từng tấc từng tấc một, chậm rãi trượt từ xương quai xanh của thiếu nữ xuống đến eo.
Băng tuyết tan chảy thành một vũng nước xuân, nơi đầu tuyết nở rộ hai hạt ngọc san hô đỏ thắm, run run.
Thiếu niên cúi xuống hôn lêи đỉиɦ hạt ngọc san hô, để lại những dấu vết ẩm ướt, cho nàng dấu vết thuộc về hắn.
Cơ thể thiếu nữ không nhịn được mà hơi lùi lại về sau một chút, nhưng một lát sau lại cố chấp ôm chặt hắn, cổ hơi ngửa lên.
Bóng đêm vô hạn cùng cảm giác cô đơn vĩnh cửu đan thành một tấm lưới khổng lồ, họ là hai con bướm bị mắc kẹt, nép sát vào nhau, dùng đôi cánh yếu ớt cùng nhau đẩy lên, cố thoát khỏi tấm lưới không lối thoát này.
“Khúc xương” của thiếu niên sinh trưởng mạnh mẽ, “khúc xương” đó thật sự khác hẳn so với vẻ ngoài xinh đẹp quá mức cho phép của hắn, dần dần biến thành một vũ khí sắc bén đáng sợ, trong nháy mắt hắn lộ ra bản chất của kẻ xâm lược, chiếm đoạt mọi thứ thuộc về nàng.
Nguyên Vọng Thư nói không thành câu, dưới tấm lụa che mắt chảy xuống một hàng nước mắt.
Tay nàng siết chặt vạt áo vốn đã nhăn nhúm của hắn, như níu lấy cọng cỏ cứu mạng không chịu buông, cơ thể nàng giống như sông băng tan chảy, dòng nước xuôi theo vách núi chênh vênh len lỏi chảy xuống.
Nước mềm mại, núi cứng cỏi, nơi xương thịt va chạm nở ra từng chùm hoa, xây dựng nên mùa xuân chỉ thuộc về bọn họ.
Nguyên Xanh Ngọc nhìn nàng, hôn nàng, giọng nói dịu dàng, như ngọn gió lướt qua thung lũng hoà vào nàng, tay hắn đặt lên ngực trái của mình, khẽ ôm lấy: “A tỷ, ta ở đây.”
Hắn lại đặt tay lên bụng nàng, cảm nhận nhịp đập nóng hổi của huyết mạch trong cơ thể nàng.
Trái tim hắn lúc bị chiếm cứ bởi cực đoan thô bạo, lúc lại bị tình yêu mãnh liệt hủy diệt, cuối cùng tất cả đều tồn tại trong kɧoáı ©ảʍ ngột ngạt, tấm lưới khổng lồ biến thành dòng nước ối ấm áp, ôm chặt lấy hai người bọn họ, như thể biến họ thành một cặp sinh đôi cuống rốn dính liền.
Thiếu niên cắn ngón tay nàng không nặng không nhẹ, thể chất hắn đặc thù, nước mắt không chịu khống chế mà rơi xuống mu bàn tay nàng: “A tỷ, ta sinh ra đã là loài cỏ ký sinh của tỷ, được tỷ dùng tình yêu tẩm bổ mới có thể tồn tại được cho đến nay, vậy nên…”
Một khi rời xa ký chủ, hắn sẽ hoàn toàn khô héo, rơi vào bùn lầy.
Ngân hà đảo ngược, Nhật và Nguyệt quyện vào nhau, hắn hôn vành tai nàng, giọng nói gần như hèn mọn, lặp đi lặp lại lời cầu xin: “Vậy nên, xin tỷ hãy mãi yêu ta.”