Chương 4: Che Ô

Chương 4: Che ô

Ánh sáng ban mai le lói, thiếu nữ trằn trọc trên giường, đôi mày nhíu lại. Ánh nắng mặt trời mỏng manh xuyên qua rèm cửa chiếu lên khuôn mặt trắng ngần của nàng, khiến cho quầng thâm dưới mắt càng thêm rõ ràng.

Có vẻ như nàng đã không ngủ ngon vào đêm qua.

Lục Quan Linh đứng trước giường, chống tay lên màn trướng, nhìn nàng một cách lạnh nhạt, nhưng giọng điệu lại giả vờ dịu dàng: "Tiêu sư tỷ."

Tiêu Diệu Âm run rẩy hàng mi tỉnh dậy, khi nhìn thấy Lục Quan Linh thì vô thức cau mày: "Lục sư muội, có chuyện gì sao?"

Sự bối rối chỉ thoáng qua, giọng điệu của nàng vẫn bình thản như không có gì xảy ra.

"Sư phụ gọi tỷ." Lúc Lục Quan Linh cúi mắt nhìn nàng, hàng mi khẽ run, sự lạnh nhạt ban nãy không còn dấu vết, thay vào đó là vẻ dịu dàng khác thường: "Có lẽ là về chuyện yêu quái trong cấm địa làm Tiêu sư tỷ bị thương rồi trốn thoát."

Yêu quái…

Tiêu Diệu Âm trong phút chốc nhớ đến nữ tử áo đen bí ẩn kia, nguyên chủ bị đoạt xá, có lẽ là do nữ tử áo đen làm hại. Cũng không biết nguyên chủ hiện giờ ra sao, chắc hẳn từ chỗ Diệp Các chủ sẽ biết được nhiều hơn. Dù sao đi nữa, nàng cũng đã chiếm lấy thân xác của người ta, nàng không thể khoanh tay đứng nhìn được.

Tiêu Diệu Âm gật đầu, từ trên giường đứng dậy, nói: "Vậy để ta sửa soạn trước đã." Nàng tùy tiện khoác lên mình bộ váy lụa màu tím, đi về phía gương trang điểm.

Lục Quan Linh đáp: "Được."

Thiếu nữ với bộ váy mỏng manh bay nhẹ trong gió, khi tà váy mềm mại như mây lướt qua bên cạnh, Lục Quan Linh không tự chủ được mà cụp mắt né tránh.

Cùng với làn váy phất qua, còn có tiếng tim đập gần trong gang tấc của nàng.

Tiêu Diệu Âm hoàn toàn không nhận ra, người bên cạnh đang âm thầm bóc tách từng lớp cảm xúc của nàng.

Phẫn nộ, ghê tởm, căm hận. Tóm lại, bên trong không hề bình tĩnh như vẻ bề ngoài.

Và tất cả những cảm xúc này đều là vì hắn.

Lục Quan Linh cảm thấy thỏa mãn, hàng mi dài trắng như sương của hắn khẽ run rẩy, vô tội hỏi: "Tiêu sư tỷ, sắc mặt của tỷ kém vậy, có phải do tối qua không ngủ ngon không?"

Ngươi còn có mặt mũi mà hỏi à!

Tiêu Diệu Âm hận nghiến răng nghiến lợi, nhưng cố kìm nén, khẽ ừ một tiếng, không quan tâm lắm nói: "Đêm qua ta mơ thấy ác mộng, mơ thấy mình bị quỷ truy sát."

Vừa nói, nàng vừa ung dung đi ngang qua Lục Quan Linh, ngồi xuống trước bàn trang điểm và bắt đầu chải chuốt.

Lục Quan Linh nhìn theo bóng lưng của nàng. Khi những ngón tay thon thả của thiếu nữ luồn qua mái tóc, nàng vô thức quấn quanh ngón tay rồi lại buông ra, sau đó tết những lọn tóc thành từng bím nhỏ.

Lục Quan Linh khựng lại một chút.

Chỉ một chi tiết nhỏ như vậy, nhưng mà lại giống hệt thói quen của Tiêu Diệu Âm trước đây. Nếu không phải vì nhịp tim hoàn toàn khác biệt, hắn cũng không thể xác định được rằng linh hồn bên trong cơ thể này đã bị thay thế.

Hắn tiếp tục truy hỏi: "Vậy giấc mơ của Tiêu sư tỷ như thế nào?"

Tiêu Diệu Âm tức giận trong lòng, nhưng cố nén xuống, tay vẫn tiếp tục bện tóc, quay đầu mỉm cười với hắn: "Lũ quỷ đó đương nhiên chẳng chiếm được lợi gì, ngược lại còn tự chuốc họa vào thân."

Lời nói ấy mang theo ẩn ý khıêυ khí©h, Lục Quan Linh không thể không nghe ra, nhưng hắn không hề tỏ ra chút không vui nào, chỉ ung dung bước đi như mèo, nhẹ nhàng tiến về phía nàng, khen ngợi: "Tiêu sư tỷ thật lợi hại."

Nụ cười của hắn phản chiếu trong gương, nhìn như thật lòng.

Tiêu Diệu Âm thầm mắng trong lòng, đúng là Tiểu Độc Vật.

Hắn thuần thục ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh nàng, chăm chú nhìn từng cử chỉ của nàng, ánh mắt dịu dàng, như thể thực sự là tiểu sư muội hay lẽo đẽo theo sau sư tỷ.

Tiêu Diệu Âm hơi bực mình với hắn, bèn quay mặt đi tiếp tục tết tóc cho mình. Nhưng khóe mắt vô tình liếc ngang qua, phát hiện viên đá mắt mèo bên tai thiếu nữ khẽ đung đưa, phản chiếu ánh sáng u ám, như một đôi mắt mèo thật đang rình rập nàng.

Tiêu Diệu Âm bỗng dưng ngẩn người, ngây ngốc nhìn Lục Quan Linh ở bên cạnh.

Rõ ràng đang trong mùa hè, căn phòng bừng sáng ánh dương, nhưng hắn lại cố ý né tránh ánh sáng. Nỗi u buồn bao trùm lấy hắn, toát lên vẻ đẹp mong manh dễ vỡ như tuyết sắp tan, thoắt ẩn thoắt hiện.

Tiêu Diệu Âm thầm nghĩ, nếu Tiểu Độc Vật không độc ác như vậy, với nhan sắc xinh đẹp này, có lẽ nàng sẽ giống như nguyên chủ, thật lòng coi nàng ta như muội muội của mình, khuôn mặt này thực sự rất lừa đảo.

Nhịp tim dần dần chậm lại, Lục Quan Linh im lặng lắng nghe, không tự chủ được mà cười lạnh. Vị "Tiêu sư tỷ" này quả nhiên có tâm trạng phong phú, rõ ràng vừa nãy còn hận thù hắn, vậy mà bây giờ thì sao?

Đồng cảm hay thương hại?

Thật là khiến người ta khó chịu.

Nhưng rất nhanh, Tiêu Diệu Âm đã mở mắt ra, một bên thầm mắng bản thân, Tiêu Diệu Âm, mày làm sao vậy! Tiểu sư muội độc ác kia suýt chút nữa đã lấy mạng mày, mày không thể mềm lòng được!

Lúc này, nàng lại nhìn sang hộp thuốc cao từ cây tích tuyết do Lục Quan Linh đưa cho. Khi mở hộp, mùi hương nồng nàn của bách vị tử xộc lên trong không khí, giống như mùi hương trên người của một ông lão bị bệnh nặng.

Tiêu Diệu Âm không hề bận tâm, ngón tay lấy một ít thuốc cao, nhẹ nhàng thoa lên mu bàn tay.

Lục Quan Linh nhìn động tác của nàng, quan tâm hỏi: "Tiêu sư tỷ, thuốc cao này rất hữu dụng đúng không?"

"Ừm." Tiêu Diệu Âm cười nói: "Nhờ có thuốc cao của Lục sư muội mà ta mới có thể hồi phục nhanh như vậy."

Mới là lạ.

Ai biết được lòng dạ của ngươi!

Nàng đưa tay ra trước mắt Lục Quan Linh, linh khí từ trên tay tràn ra: "Muội xem, linh lực của ta đã hồi phục rất nhanh rồi. Sau này không cần phải sợ ma quỷ gì nữa."

Lục Quan Linh khẽ mỉm cười: "Tiêu sư tỷ vẫn luôn rất lợi hại."

Tiêu Diệu Âm tự mình đứng dậy: "Lục sư muội, ta xong rồi, đi thôi." Khi Lục Quan Linh đứng dậy, đột nhiên nàng thân mật đưa tay ra nắm lấy tay hắn.

Lòng bàn tay của thiếu nữ mang theo hơi mát của thuốc cao, tựa như một khối ngọc bích mát lạnh.

Lục Quan Linh khựng người, hương vị bách vị tử theo đầu ngón tay của nàng lan tỏa trên cánh tay hắn, như con rắn lạnh lẽo bò qua.

Ánh mắt cụp xuống của hắn nhanh chóng hiện lên một tia ghét bỏ, nhưng khi ngước lên lại là vẻ dịu dàng mê hoặc lòng người, hắn nhẹ nhàng gọi: "Tiêu sư tỷ?"

Hai bàn tay chạm nhau, Tiêu Diệu Âm thử dò xét một phen, bỗng nhiên có thêm dũng khí. Đúng như nguyên tác đã nói, trên người Tiểu Độc Vật không hề có linh khí.

Xem ra, chỉ cần nàng không mắc mưu của Tiểu Độc Vật, dựa vào sức mạnh võ công, nàng ta hoàn toàn không phải là đối thủ của mình.

Nghĩ đến đây, nụ cười của nàng càng thêm rạng rỡ: "Lục sư muội, tối qua muội còn nói ta xa cách với muội, muội xem, ta vẫn luôn coi muội như muội muội ruột của ta vậy."

Đúng là Tiểu Độc Vật mà, lạnh như băng, đến tay cũng lạnh ngắt.

Lục Quan Linh nghe tiếng tim đập vui vẻ của nàng, vẫn dịu dàng nói: "Nếu vậy, lát nữa tỷ nhớ nắm tay ta cho chặt, đừng bỏ ta lại nhé?"

Giọng điệu nũng nịu của nàng ta khiến tim Tiêu Diệu Âm lệch một nhịp, nàng ngước lên, chỉ nhìn thấy đôi mắt đen láy và hàng mi trắng muốt khẽ rung động của thiếu nữ, như tuyết xuân rơi từ cành cây, trong trắng không tì vết.

Tiêu Diệu Âm nhíu mày.

Sao lại cảm thấy mình chẳng được lợi gì cả nhỉ?

Nàng vừa định bước đi thì bỗng nhiên loạng choạng, cơ thể bị kéo lại một cái. Tiêu Diệu Âm nhìn thấy mình bị Lục Quan Linh tóm lấy tay trái và kéo ra ngoài cửa.

"Lục sư muội, muội…"

Lục Quan Linh nói: "Tiêu sư tỷ, đi thôi, nếu còn chần chừ nữa sư phụ sẽ nổi giận đấy." Giọng điệu vừa dung túng vừa bất đắc dĩ, đôi mắt u ám lại càng thêm tối đen không thấy đáy.

Tiêu Diệu Âm không thể không đi sau Lục Quan Linh nửa bước, âm thầm nhìn bóng lưng của hắn, có chút kinh ngạc.

Hóa ra Tiểu Độc Vật thật sự chỉ cao hơn mình nửa cái đầu.

Cảm giác áp bức khó nói thành lời kia chỉ là do tâm lý của nàng mà thôi.

Bước trên sàn nhà tre, Tiêu Diệu Âm không kìm được tò mò, liếc mắt nhìn lén quang cảnh sân nhà. Xung quanh được bao phủ bởi những bụi tre xanh mướt, tiếng ve râm ran vang vọng giữa tán lá rậm rạp, tiếng kêu ngày càng dồn dập, náo nhiệt.

Mùa hè luôn mang đến cho người ta cảm giác rực rỡ, tứ bề ánh sáng sôi động, bùng cháy như lửa. Dưới mái hiên xanh, có một nhành hoa đỏ không rõ tên rủ xuống mái tóc bạc của thiếu nữ, rực rỡ đến mức bi thương, toát lên vẻ lạnh lùng thấu xương.

Tiêu Diệu Âm không khỏi suy nghĩ, việc Tiểu Độc Vật cố ý thêm bách vị tử vào thuốc cây tích tuyết thật đáng nghi ngờ, chắc chắn có âm mưu gì đó ở đây.

Giờ đây, mùi của bách vị tử đã lan tỏa khắp cơ thể Tiểu Độc Vật, nhưng tại sao nàng ta lại có vẻ như không quan tâm chút nào?

Hai người im lặng đi qua hành lang.

Ánh sáng mùa hè xuyên qua từng kẽ lá tre, rơi xuống trên tà áo màu xanh lam. Các đốm sáng đó càng ngày càng mở rộng, trong nháy mắt trở nên cực kỳ sáng, gần như chói mắt.

Lúc này, Tiêu Diệu Âm mới nhận ra Lục Quan Linh đã dừng lại ở cuối hành lang.

Hắn đứng giữa ranh giới sáng tối, ngoảnh đầu nhìn về phía Tiêu Diệu Âm, trong mắt ánh lên những tia sáng lấp lánh, ẩn hiện trong bóng tối, cất giọng nhẹ nhàng hỏi: "Tiêu sư tỷ, có thể giúp ta một việc được không?"

Lòng Tiêu Diệu Âm hơi thấp thỏm: "Chuyện gì?"

Hắn hướng cằm về phía chiếc ô ở trong góc, nói: "Tiêu sư tỷ, đây là chiếc ô ta mang theo để che nắng khi đến đây. Bây giờ trời vẫn còn chói chang, tỷ có thể giúp ta che ô được không?"

Ngại nắng to nên muốn che ô?

Tiêu Diệu Âm không biết hắn đang giở trò gì, không muốn đồng ý lắm, đang nghĩ cách tìm một cái cớ để từ chối.

Lục Quan Linh đột nhiên giơ hai bàn tay đang nắm lấy nhau lên, có chút phiền muộn: "Tiêu sư tỷ, ta cũng không muốn làm phiền tỷ đâu, nhưng mà, tỷ vừa mới nói sẽ không buông tay ta, mà ta lại không quen chỉ dùng một tay cầm ô."

Tiêu Diệu Âm mím môi, mỉm cười cầm lấy chiếc ô: "Tất nhiên rồi, chỉ là chuyện nhỏ thôi." Tạm thời chỉ cần giữ nàng ta trong tầm mắt, nàng ta sẽ không làm được chuyện xấu.

Nhưng mà Tiểu Độc Vật lại yếu ớt đến kỳ lạ.

Thêm cả làn da trắng mịn như tuyết càng khiến người ta có cảm giác như đây là một con rối được đắp nên từ tuyết.

Chiếc ô trắng tinh được mở ra, che khuất ánh sáng trên vai thiếu nữ. Lúc này, Lục Quan Linh giống như mới chịu hạ mình, bước xuống cầu thang.

Tiêu Diệu Âm sánh bước cùng hắn, xuyên qua hoa cỏ, lướt qua cành liễu.

Ở Như Ý các, mỗi năm bước lại có một lầu, mười bước lại có một các. Trên đường đi, mỗi đoạn đường lại được tô điểm bởi một lầu bát giác nhỏ xinh. Bây giờ đang là giờ học sớm của Như Ý các, từ bên trong lầu vọng ra tiếng đọc bài, đều là từ các đệ tử trong môn phái.

Chiếc chuông dưới mái hiên bị gió thổi leng keng, bỗng dưng lại có cảm giác như đang ở một ngôi trường dưới nhân gian.

Chiếc chuông ở Như Ý các cũng không phải là vật tầm thường, âm thanh du dương thanh tao, như tiếng hạc kêu vang vọng.

Tiêu Diệu Âm nghe đến mức có chút say mê.

Lục Quan Linh đột nhiên lên tiếng: "Tiêu sư tỷ, sau khi giải quyết chuyện yêu quái ở cấm địa, tỷ sẽ xuống núi rèn luyện phải không?"

"Ừm." Tiếng chuông gió lặp đi lặp lại, Tiêu Diệu Âm giương mắt nhìn hắn.

Tiểu Độc Vật thế mà lại nhắc nhở nàng, chỉ cần không để nàng ta đi theo mình luyện tập, sau này chẳng phải nàng sẽ được tung hoành ngang dọc, bay nhảy tự do đấy sao!

Lục Quan Linh nhìn chằm chằm nàng, bỗng chốc mỉm cười cong con mắt: "Vậy Tiêu sư tỷ, tỷ sẽ đi rèn luyện cùng với a huynh của ta à?"

Tiêu Diệu Âm có chút bất ngờ, dù Tiểu Độc Vật rõ ràng không nói muốn đi cùng với mình, nhưng mà nếu đi rèn luyện cùng với nam chính, thôi bỏ đi.

Mặc dù nàng xuyên không trở thành nữ chính, nhưng đối với nam chính, nàng không có bất kỳ cảm giác đặc biệt nào. Nàng không muốn đã chiếm thân thể người ta rồi, còn cướp tình yêu của người ta.

Với lại, phải luôn để mắt tới Tiểu Độc Vật nữa.

Nàng lắc đầu: "Lục sư muội, muội nên biết rằng đợt rèn luyện này vô cùng quan trọng với ta. Ta nghĩ rằng tự mình hoàn thành thì mới không mất đi ý nghĩa của việc rèn luyện."

Lục Quan Linh có chút tiếc nuối: "Vậy sao? A huynh ta mà biết được, chắc chắn sẽ thất vọng lắm đây." Hắn không nói tiếp, mà dừng lại trước tiền điện, giọng điệu mang ý cười: "Tiêu sư tỷ, đã tới rồi, tỷ vẫn còn muốn dắt ta sao?"

Tiêu Diệu Âm thấy hắn ngoan ngoãn suốt cả đoạn đường, không bày ra trò xấu nào thì buông tay hắn ra, một bên thu ô.

Trong điện truyền đến một giọng nữ: "A Âm, A Linh, sao các con vẫn chưa tiến vào?"

Giọng nữ ấy dịu dàng, như dòng nước chảy dưới suối, lòng Tiêu Diệu Âm mềm mại lại vui mừng, trong ngực dâng lên cảm xúc thuộc về nguyên chủ, nàng vội vàng bước vào điện: "Sư phụ."

Lục Quan Linh chậm rãi đi sau nàng nửa bước, như một cái bóng, khuôn mặt không biểu cảm.

Xuống núi rèn luyện?

Nhưng hắn đâu muốn cho "Tiêu sư tỷ" xuống núi…