Chương 34: Âm U

Chương 34: Âm u

Thiếu niên nắm tay thiếu nữ, cùng nhau bước đi trong bóng tối, mái tóc trắng của hắn rủ xuống bờ vai, màu sắc lạnh lẽo hơn cả ánh trăng nơi chân trời.

Càng tiến về phía trước, tiếng gió rít và tiếng gào thét của lũ Ngạ quỷ càng trở nên dày đặc, như thể họ đang đi giữa nghĩa địa lúc nửa đêm.

Âm thanh chói tai như tiếng quỷ khóc, cộng thêm gió thổi mang theo mùi tanh hôi khiến Tiêu Diệu Âm buồn nôn.

Lục Quan Linh cứ như không nghe thấy, hắn bước đi chầm chậm như một con rối, đột nhiên cảm nhận được hơi ấm quen thuộc chạm vào mình, hắn rũ mắt, nhìn thấy bàn tay thiếu nữ bên cạnh lại bắt đầu không an phận mà lộn xộn.

Đầu tiên nàng rút tay ra khỏi lòng bàn tay hắn, sau đó áp lên mu bàn tay của hắn, nhẹ nhàng xoa xoa, nàng nói: "Lục sư muội, tay của muội lạnh quá."

Da thịt kề sát, hơi ấm từ người nàng truyền sang, mang theo một cảm giác ngứa ngáy nho nhỏ.

Hắn nghĩ nàng lúc nào cũng mạo phạm hắn, đáng lẽ hắn nên đẩy nàng ra.

Nhưng không hiểu sao, hắn chỉ úp ngược tay lại nắm lấy lòng bàn tay nàng, hơi ấm đó, tựa như một chú chim họa mi đang nhảy nhót trong lòng bàn tay, dùng cái mỏ vàng nhạt mổ vào người mình.

Hắn nhớ lại vị máu ngọt ngào mà hắn vừa nếm được của thiếu nữ, hàm răng bỗng trở nên ngứa ngáy như chó sói mới mọc nanh thèm khát con mồi.

Đẩy nàng ra, hoặc bẻ gãy cánh tay nàng…

Đây là cách duy nhất để tránh sa ngã.

Đứng trong địa bàn Ngạ quỷ, những cảm xúc tiêu cực luôn bị phóng đại vô hạn, ngọn lửa vừa tắt lại bùng cháy dữ dội, cuộn trào mãnh liệt trong tâm can.

Một tia hắc ám chầm chậm dâng lên trong đôi mắt trống rỗng của thiếu niên, hắn vô thức muốn dùng sức, như vậy nàng sẽ nhanh chóng bị hắn bẻ gãy.

Tuy nhiên ngay lúc sau, mu bàn tay hắn bỗng dưng được chạm nhẹ bởi bờ môi mềm mại, hắn khẽ run lên, như con nhím bị buộc phải phô bày phần bụng yếu ớt, ngón tay theo bản năng co lại.

Hắn mờ mịt nhìn Tiêu Diệu Âm.

Nàng dùng tay nhẹ nhàng ôm lấy mu bàn tay của hắn, ý cười sinh động trên khóe môi: "Lục sư muội, ta thổi hơi ấm vào tay, muội có thấy ấm hơn chút nào không?"

Đôi mắt bị che bởi dải lụa nhìn hắn chằm chằm, hắn lại nhớ đến hàng mi ướŧ áŧ khiến người ta muốn chạm vào của nàng.

Mặc dù nàng không thể nhìn thấy hắn, nhưng hắn vẫn vô thức né tránh ánh mắt của nàng.

Bất tri bất giác, suy nghĩ đen tối muốn bẻ gãy nàng dần dần tan biến, thay vào đó là một cảm giác bực bội khó hiểu, vừa muốn lại vừa sợ hãi đến gần.

Nàng không đợi được câu trả lời của hắn, có chút thất vọng: "Có phải không đủ ấm không? Vậy để ta ủ ấm thêm cho muội."

Dưới ánh trăng, cánh môi thiếu nữ tươi mới, như nhụy hoa mới nở, được bao phủ bởi hơi nóng ẩm ướt, chúng áp vào mu bàn tay hắn, tựa như chú bướm đang… Hôn lên cánh hoa.

Đó là một ân sủng vô tình mà dịu dàng.

Hắn vội vàng rút tay lại như né tránh rắn rết, giọng nói lạnh lùng: "Tiêu sư tỷ, tỷ có thể yên phận một chút được không?"

Tiểu Độc Vật thực sự rất khó lấy lòng.

Lúc hắn rút tay lại, Tiêu Diệu Âm không nhịn được mà cảm thấy mất mát trong giây lát, lại hỏi: "Mắt trận còn cách bao xa vậy, Lục sư muội, có khi nào muội bị lạc rồi không?"

"Không đâu." Hình như hắn không muốn nói chuyện với nàng nữa, kiệm lời như vàng.

Tầm nhìn bị che khuất, khiến nàng cảm thấy vô cùng bất an: “Nhưng ta không nhìn thấy đường, còn bùn dưới chân thì càng ngày càng nặng.”

Nàng theo bản năng nhấc váy lên, vô tình để lộ một phần mắt cá chân trắng nõn, nơi đó ngay lập tức bị bùn bám vào, chúng ôm lấy chân nàng như thể có sự sống.

Sắc dục cũng là thứ tiêu cực sinh ra từ Ngạ quỷ đạo.

Chân váy của thiếu nữ có màu hồng nhạt như màu của bộ xương khô, đây chính là chất độc mạnh mẽ nhất thế gian, mà nàng không hề hay biết rằng mình sắp bị mạo phạm.

Gần như ngay lập tức, hắn vô thức giữ tay nàng lại, có chút khó chịu, sao nàng có thể trì độn như vậy?

"Làm sao vậy?" Tiêu Diệu Âm hỏi.

Hắn cười lạnh: "Tiêu sư tỷ đúng là không thể làm người khác bớt lo."

Thấy nàng hoàn toàn không biết chuyện gì đang xảy ra, hắn không nhịn được mà cúi người xuống bóp thật mạnh vào cổ chân nàng, đám bùn lập tức rút đi như có sự sống, song trên chân nàng lại dính đầy máu của hắn —— Nàng vừa được hắn lau sạch, vừa bị hắn làm dơ.

Hắn không biết tại sao hắn lại nảy ra một suy nghĩ như vậy —— Nàng cứ như một món đồ chơi hắn chưa từng có, mà chỉ có hắn mới có thể chơi cùng nàng.

Vì vậy ngón tay hắn vô thức vuốt ve mắt cá chân của nàng, như đang thưởng thức một viên ngọc trai.

Thân thể Tiêu Diệu Âm run lên, nàng bất an cắn môi: "Lục sư muội, muội làm cái gì vậy?"

Thật kỳ lạ, rõ ràng hắn mới là người không yên phận nhất.

Hắn lại kéo váy nàng xuống như không có chuyện gì xảy ra, nhanh chóng che đi mắt cá chân giúp nàng, rồi ngẩng đầu lên nhìn nàng.

"Sư tỷ, mắt cá chân của tỷ dính bùn rồi, ta lau bùn cho tỷ thôi, khi đi đường sư tỷ nhớ kỹ đừng nhấc váy lên, nếu không sẽ rất bẩn."

“Ồ.” Tiêu Diệu Âm không hề nghi ngờ hắn, yên tâm nói: “Cám ơn Lục sư muội.”

“Không có gì.” Lục Quan Linh đứng dậy cúi đầu nhìn cổ tay nàng, cuối cùng nắm lấy ống tay áo của nàng.

Thấy ánh trăng nơi chân trời ngày càng đỏ hơn, giọng hắn bỗng trở nên hơi mơ hồ: "Mắt trận không còn xa nữa đâu."

Càng đến gần mắt trận, càng có nhiều cảm xúc u ám tụ lại, tạo thành tiếng rít ghê rợn chói tai, lúc như tiếng khóc lúc lại như tiếng cười.

Tham, sân, si, hận, nghi, ái, dục, khổ, tất cả đều là những cảm xúc của con người.

Đây chính là sức mạnh của Ngạ quỷ đạo, nó nuốt chửng những cảm xúc u ám đồng thời cũng tạo ra nhiều cảm xúc u ám hơn, khiến con người sa vào đó không thể thoát ra.

Vậy nên, không biết Tiêu sư tỷ định cứu hắn bằng cách nào đây?

Ống tay áo đang cầm bỗng nhiên không còn, hắn theo bản năng quay đầu, nhưng lại phát hiện ra bóng hình thiếu nữ đã biến mất trong nháy mắt, giữa trời đất vừa như có tiếng gió thét gào dữ dội, vừa lại im lặng đến mức như không có bất kỳ sinh vật nào tồn tại.

Khóe môi hắn cuối cùng cũng nở một nụ cười mỉa mai, giọng điệu lại đầy thương hại: "Sư tỷ, ngay cả bản thân mình tỷ còn không cứu được, còn muốn đến cứu ta ư?"

"Tái kiến, Tiêu sư tỷ."

Ánh mắt hắn trở lại vẻ bình thản thường ngày, hắn quay đầu lại, bùn lầy dưới chân đột nhiên sôi lên sùng sục, bong bóng liên tục trào ra, khung cảnh xung quanh cũng trở nên hỗn loạn.

"Ha ha ha……" Lũ Ngạ quỷ phát ra tiếng rít chói tai: "Đói quá, đói quá, đói quá!"

Mặt trăng đỏ trên bầu trời cũng rơi xuống một cách kỳ lạ, biến thành một chấm đỏ nho nhỏ, như giọt máu rơi vào vũng mực.

Thân thể hắn bị mắc kẹt trong vũng bùn, không thể cử động, song hắn cũng chẳng buồn phản kháng, hắn cảm giác được cơ thể mình dần dần nhỏ đi, xương cốt phát ra những tiếng lách cách.

Ảo ảnh bắt đầu hiện lên.

Chẳng bao lâu sau, khung cảnh xung quanh đã biến thành một cái hang tối tăm, còn hắn thì biến thành hình dáng của một đứa trẻ sáu bảy tuổi, cuộn tròn như một con thú nhỏ, hắn ăn lông ở lỗ trong cái hang đó, tầm mắt tối đen, có tiếng nước rơi tí tách trên đỉnh đầu.

“A Linh.” Một giọng nữ trong trẻo đột nhiên vang lên, hắn từ từ mở mắt ra, nói rất chậm như mới bi bô tập nói: “Mẹ.”

Tay nàng ta vuốt ve bụng hắn, giọng điệu dịu dàng như đang dỗ dành hắn: "Con đã nhiều ngày chưa ăn gì, có đói không?"

Hắn không hiểu, hỏi: “Mẹ, đói là gì?”

Ngay sau đó, nơi nàng ta chạm vào dường như bị đốt cháy, bỏng rát đến mức bụng hắn như muốn nổ tung, hắn sờ bụng mình: “Mẹ ơi, con chỉ thấy ở đây hơi đau thôi.”

Khóe môi nàng ta cong lên: "Đây là đói, con có thích cảm giác này không?"

Hắn lắc đầu, vô thức liếʍ đôi môi nứt nẻ.

Tuyết La Sát ôm lấy hắn, đột nhiên lấy ra một cái bánh thơm ngọt từ trong lòng, dịu dàng nói: "Đây là thứ mẹ mang đến cho con, ăn vào sẽ không còn đói nữa."

Hắn ngoan ngoãn nhận lấy, nuốt miếng bánh ngọt mềm dẻo vào bụng, ăn đến sạch sẽ, ngay cả vụn bánh bên miệng cũng bị hắn liếʍ sạch.

Cảm giác nóng rát dần dịu đi, hắn chậm rãi cảm nhận được hơi ấm, trong ngực trở nên nặng nề như có vật chất, hắn miễn cưỡng rúc vào trong ngực Tuyết La Sát, nhỏ giọng nói: “Không còn đau nữa ạ.”

Tuyết La Sát bật cười, như đang trêu đùa một chú chó nhỏ: "A Linh thật dễ nuôi."

Nhưng ngay khoảnh khắc sau, hắn đột nhiên cảm thấy bụng mình đau kinh khủng như bị dao cắt, lại như có một con rắn độc đang gặm mọi ngóc ngách trong bụng hắn.

Hắn đau đến run cả môi, một vệt máu đen trào ra từ khóe miệng, hắn theo bản năng dùng tay lau vết máu, không nhịn được lẩm bẩm: "Mẹ?"

Tuyết La Sát dịu dàng vuốt ve khuôn mặt hắn, trong mắt lại lạnh lùng, chế giễu hắn: "A Linh, nếu ngay cả một cơn đói này mà con cũng không chịu được, vậy chẳng phải bất kỳ ai cho con một chút ngọt ngào, con cũng giống như một con chó, điên cuồng truy đuổi chút ngọt ngào đó, để rồi con sẽ bị lừa dối, và phải hứng chịu cơn đau còn sâu sắc hơn."

Hắn đau đớn đến mức cả người co ro thành một cục, như một chú mèo con mắc mưa, đôi mắt đen láy trống rỗng nhìn chằm chằm, cánh môi run rẩy vô ích: "Đau…"

Nàng ta ôm lấy hắn, không ngừng vuốt ve sống lưng hắn như đang an ủi, thực ra lời nói lại vô cùng lạnh lùng và khinh miệt: "Ngay cả loại đau đớn này con cũng không chịu được, làm sao xứng đáng là con của mẹ?"

Nàng ta giả vờ như muốn ném hắn xuống, ngay cả chút thương hại cuối cùng cũng muốn cướp đi, hắn đột nhiên cảm thấy cơn đau trở nên khó chịu vô cùng, theo bản năng dùng bàn tay non nớt nắm lấy tà áo đen của Tuyết La Sát, đứt quãng nói: "Mẹ... Con không đau... Con không đói."

Đừng rời bỏ con.

Tuyết La Sát lúc này mới hài lòng quay người lại ôm lấy hắn, nhẹ nhàng vuốt ve sống lưng hắn như đang an ủi một chú mèo nhỏ ngoan ngoãn: "Ngoan."

Hắn cắn chặt môi cố chấp không phát ra tiếng động nào, máu không ngừng chảy ra từ khóe miệng, từng giọt rơi xuống đất.

Hắn tự nhủ với bản thân không được kêu đau, nếu không mẹ sẽ bỏ rơi hắn.

Nhưng, đau quá, phải làm sao?

Để dời đi sự chú ý, hắn không ngừng rúc vào lòng nàng ta, như đứa trẻ sơ sinh trở về với vòng tay mẹ, tìm kiếm cảm giác an toàn.

Hắn tự nhủ với bản thân hắn không đau, hắn thích đau đớn, chỉ có đau đớn mới khiến mẹ quan tâm đến hắn.

Những lời vô lý hoang đường như vậy lại thật sự có hiệu quả, dần dần hắn không còn cảm thấy đau đớn nữa, mà là một loại cảm giác vui sướиɠ vượt qua thể xác, như thể linh hồn trống rỗng đang được lấp đầy từng chút một.

Hắn nhắm mắt lại, vậy mà lại ngủ thϊếp đi trong cơn đau tột cùng, khi tỉnh dậy hắn lại chìm trong một vòng tay ấm áp, nhưng vì đã quen với lạnh lẽo, nên chút ấm áp xa lạ này không mang lại cho hắn bất kỳ sự an ủi nào.

Hắn theo bản năng đẩy vòng tay đó ra, nhưng lại nghe thấy một giọng nữ nhẹ nhàng pha chút lo lắng vang lên: "A Linh?"

Hắn ngước mắt lên, cảnh giác nhìn về phía chủ nhân giọng nói, nhưng khi nhìn rõ dung nhan người phụ nữ, hắn không khỏi ngẩn người: "Mẹ?"

Hắn nhớ ra rồi, lúc này hắn đã được mẹ đưa vào Lục gia, giả mạo Lục tiểu thư vừa được tìm thấy.

Gương mặt được bàn tay ấm áp khẽ vuốt ve, Lục phu nhân đầy vẻ thương xót, đôi mắt đẹp đẽ chảy xuống một dòng lệ: "A Linh, sao con không ăn cơm? Con muốn làm ta lo lắng đến chết sao?"

Nước mắt rơi xuống mu bàn tay hắn, nóng đến mức khiến hắn muốn co rúm lại, hắn không biết làm sao bởi vì chưa bao giờ có ai khóc vì hắn.

Lòng hắn hoang mang như thể mình đã làm sai điều gì, hắn cúi đầu xuống môi khẽ mấp máy: "Con không đói."

"Nói bậy, con vốn dĩ đã yếu ớt hay bệnh, sao có thể không ăn." Lục phu nhân quay đầu dặn dò nha hoàn sau lưng: "Đi lấy canh nấm tuyết đến đây, ta đút cho tiểu thư ăn."

"Vâng." Nha hoàn lui xuống chuẩn bị, rất nhanh đã bưng đến một chén canh nấm tuyết thơm ngon.

Lục phu nhân cầm lấy muỗng, nhẹ nhàng thổi thổi, đảm bảo không nóng mới đưa đến bên môi hắn, mong chờ nói: "A Linh, mau uống đi, ngọt lắm."

Trong lòng hắn cảnh giác, không chịu động đậy, nước mắt Lục phu nhân lại không ngừng rơi xuống, bà ấy vừa dịu dàng lại kiên nhẫn khuyên nhủ hắn: "A Linh, không ăn sẽ đói hại thân thể, nghe lời."

Nghe lời.

Hai chữ này như lời nguyền, mẹ cũng thường nói như vậy: "A Linh nghe lời."

Một lúc lâu sau, hắn mới chậm rãi mở miệng, đôi mắt đen láy như mã não nhìn chằm chằm Lục phu nhân, nuốt từng muỗng canh xuống, Lục phu nhân lúc này mới nín khóc mỉm cười: "Như vậy mới là bé ngoan của ta."

Canh nấm tuyết ngọt ngào và ấm áp, khiến dạ dày hắn nóng trở lại, nhưng ngay khoảnh khắc sau, hắn lại nhìn thấy chiếc giường dưới thân nhanh chóng biến thành bùn đen, quấn lấy toàn bộ phần dưới thắt lưng của hắn.

Hắn như không hề hay biết, chậm rãi uống hết chén canh nấm tuyết, mới hỏi: "Mẹ, mẹ là giả, đúng không?"

Cùng với lời nói của hắn, Lục phu nhân gào lên một tiếng biến thành một vũng bùn đen, muốn chui vào người hắn.

Tiểu Lục Quan Linh giơ bàn tay non nớt lên, cười khinh thường, như đang nhìn một thứ ngu ngục: “Đúng là buồn cười, nếu ta dễ dàng bị ngươi nuốt chửng như vậy, ta đã làm từ lâu rồi, ta nuôi ngươi bấy lâu nay, biết rõ ngươi luôn muốn nuốt chửng ký chủ này, chỉ là nếu ngươi thông minh hơn một chút, muốn thoát khỏi sự kiểm soát của ta, vậy thì nên nuốt chửng Tiêu sư tỷ đi, bằng không ta gieo chú Nhất Liên Thác Sinh cho tỷ ấy để làm gì?”

Vũng bùn bị tay hắn đóng băng không thể cử động được, âm thanh phát ra vừa sợ hãi vừa cầu xin tha thứ: “Chủ… Chủ nhân.”

Xung quanh không một bóng người, Tiêu Diệu Âm theo bản năng gọi: "Lục sư muội?"

Gọi liên tục mấy tiếng mà không ai trả lời, nàng rốt cuộc không nhịn được mà kéo dải lụa xuống, nhưng lại thấy bốn phía trống rỗng, bùn nhơ dưới chân không ngừng quay cuồng, như những con rắn tà ác muốn quấn lấy nàng, lại như đang kiêng dè điều gì mà không dám đến gần.

Nàng nhíu mày, bùa chú từ đầu ngón tay bay ra tạo thành một loạt ngọn lửa đẩy lùi bùn nhơ, nàng chạy trong vùng đất hoang vu mênh mông, tiếng tim đập dữ dội và hoảng loạn: "Lục sư muội, muội ở đâu?"

Nhưng đang chạy, dưới chân lại loạng choạng suýt ngã, nàng cúi đầu nhìn xuống thì tức khắc ngẩn ngơ: "Lục sư huynh?"

Thanh niên nằm trong vũng bùn hai mắt nhắm nghiền, từ phần đầu trở xuống đều bị vũng bùn đen kịt bao phủ, đám bùn ngay lập tức muốn chui vào trong mũi của Lục Quan Hàn.

Tiêu Diệu Âm nhìn thấy cảnh tượng kinh tởm này dạ dày cuộn trào, bùa chú hung hãn bay ra, hét lớn: "Cút đi!"

Nhưng bùa chú lại bị vũng bùn nuốt chửng ngay lập tức, không có tác dụng gì, lòng nàng hoảng hốt, nếu cứ tiếp tục như vậy Lục sư huynh chắc chắn sẽ bị Ngạ quỷ nuốt chửng.

Nhưng Lục sư huynh quang minh lỗi lạc như thế, tâm địa hẳn là quang đãng, đáng lẽ không thể bị Ngạ quỷ mê hoặc mới đúng.

Bất chấp sự ghê tởm, nàng cắn răng đưa tay ra muốn đánh thức Lục Quan Hàn tỉnh lại, ai ngờ vừa chạm vào vũng bùn, vũng bùn lại như gặp phải thứ gì đó đáng sợ, lập tức rút lui.

Tiêu Diệu Âm: "...?"