Chương 28: Trò Chơi

Chương 28: Trò Chơi

Mưa rơi lất phất, cách con phố dài đen kịt, cánh cửa son then cài đối lập với vẻ lạnh lẽo.

Gió lùa qua hành lang, một chuỗi đèn l*иg đỏ rực sáng lên, đồng thời cũng thổi bay tiếng khóc nức nở từ trong đại sảnh ra ngoài: "Đứa con số khổ của ta ơi..."

Khác với sự ảm đạm bên ngoài, bên trong đại sảnh lại đèn đuốc sáng chưng, một nữ tử đầu đầy châu ngọc đang ghé vào bàn khóc đến thương tâm.

"Phu nhân, giữ gìn sức khỏe quan trọng, quản gia đã phái người đi tìm rồi, chẳng mấy chốc sẽ tìm được thiếu gia, thiếu gia là người có thiên tướng, nhất định sẽ bình an vô sự." Tiểu nha hoàn bên cạnh an ủi.

Người phụ nữ lại gào thét lên: "Bọn các ngươi chỉ biết ăn bám, nuôi các ngươi để làm gì, đến thiếu gia cũng không trông nom được..."

Tiểu nha hoàn bị mắng không dám hít thở, quỳ lạy trên mặt đất: "Phu nhân bớt giận."

"Phu nhân, phu nhân..." Quản gia cầm một chiếc ô đen, bước vội vàng vào cổng, hai bên hoa mẫu đơn thưa thớt bị giẫm nát thành một vũng bùn lầy, đỏ đỏ trắng trắng, lốm đốm.

Nghe tiếng động, người phụ nữ vội vàng đứng dậy, trang sức trên đầu rung lên lách cách: "Tìm thấy thiếu gia chưa?"

Quản gia cúi người, run rẩy nói: "Thưa phu nhân, chưa ạ."

Quả nhiên người phụ nữ nổi trận lôi đình, bà ta đập mạnh tay xuống bàn: "Không tìm thấy! Vậy ngươi về đây làm gì? Chẳng lẽ không đi tìm tiếp sao?"

Quản gia sợ hãi: "Phu nhân bớt giận, ta đã cho người lùng sục khắp núi Phù Mang nhưng vẫn không tìm thấy thiếu gia."

Vừa lau mồ hôi trên trán, ông ta vừa nói tiếp: "Tuy nhiên, ta có nghe được một tin, thiếu gia và A Lục đến núi Phù Mang đều là vì một tiểu nha đầu. Tiểu nha đầu đó rõ ràng cũng đã đến núi Phù Mang, nhưng lại bình an vô sự, phu nhân xem, có phải là có gì đó kỳ lạ không?"

Người phụ nữ vuốt ve tóc mai của mình, khuôn mặt bình thường bỗng trở nên quyến rũ lạ thường, bà ta hỏi: "Ồ? Tiểu nha đầu đó tên gì?"

"Thưa phu nhân, ả tên là Đỗ Thanh Địch."

Người phụ nữ cười lạnh: "Mang theo rượu hùng hoàng, cử người đi xem thử tiểu nha đầu này có phải là con mãng xà gây ra chuyện đó hay không."

Những người hầu bên dưới nhìn nhau: "Nhưng..." Nếu cô nương đó thực sự là mãng xà, chẳng phải họ đang đi tìm chết à?

"Các ngươi đông như vậy, mà lại sợ hãi một đứa con gái à?" Ánh mắt người phụ nữ trở nên sắc bén: "Còn không mau đi!"

"Tuân lệnh." Người hầu vội vàng nhận lệnh, nhanh chóng đi chuẩn bị mọi thứ.

Người phụ nữ lúc này mới thong thả đứng dậy, phủi phui những viên ngọc trai lấp lánh trên đầu bị rung lắc bởi gió, vén rèm cửa, một mình đi về phía hậu viện.

Hậu viện sâu hun hút, màn đêm đen đặc như một mảng mực tàu. Người phụ nữ cầm đèn đi trên hành lang, bóng hình mảnh mai của bà ta in trên mặt đất thành một đường sọc mảnh khảnh, lả lướt uyển chuyển, bà ta đi dọc theo hành lang tối tăm, đến một Phật đường.

Ánh trăng lạnh lẽo bao phủ lên ngọn nến, giữa Phật đường thờ phụng một bức tượng Phật nữ thướt tha. Người phụ nữ mặc tố sa, tay cầm đàn tỳ bà, hai chân trần, tạo dáng như đang bay. Trên cổ tay, dải lụa bay lượn uyển chuyển.

Bà ta tiện tay cầm lấy giá đựng nến trên bàn, tiếng tượng Phật chuyển động vang lên. Rất nhanh, một căn mật thất tối đen xuất hiện trước mắt, người phụ nữ giơ nến, chầm chậm bước xuống mật thất.

Theo từng bước chân đi xuống, khuôn mặt có tuổi của người phụ nữ dần hồi xuân, mái tóc bạc xõa xuống, rồi lại bị lụa đen bọc lấy, chỉ còn lộ ra một đôi mắt ngậm ý cười cùng đóa phù tang khẽ lay động bên tai.

Trong căn mật thất trống trải, Trình tướng quân mặc giáp trụ ngồi xếp bằng, trông vô cùng mệt mỏi. Đầu nàng ấy cúi xuống, cả người im lặng đến mức không nghe thấy tiếng thở.

Trước mặt nàng ấy là một cỗ thi thể, chính là vị thiếu gia họ Vương đã mất tích, lúc này cơ thể hắn ta đã cứng đờ, bốc mùi hôi thối nồng nặc, rõ ràng đã chết từ lâu.

"Trình tướng quân, ngươi như vậy sẽ khiến bản thân đói lả mất." Tuyết La Sát tiến đến trước mặt nàng ấy, dường như rất quan tâm: "Có phải chê người này đã bốc mùi hôi thối nhiều ngày rồi không? Trong sân còn rất nhiều người sống, ta sẽ mang người tươi mới đến cho ngươi, được không?"

Nghe tiếng động, lúc này Trình Trục Song mới ngẩng đầu lên, giọng nói yếu ớt thốt ra: "Ta không đói."

Nhưng cũng không hề nhìn đến người đã chết.

Nàng ta bật cười, đột nhiên cúi người xuống vuốt ve khuôn mặt của người kia, như đang dịu dàng đối xử với đứa con của mình: "Ngươi nhìn xem, thật đáng thương. Trình tướng quân năm xưa, khí phách hiên ngang, bao nhiêu yêu ma quỷ quái nghe đến tên cũng phải khϊếp sợ, một người như vậy, đương nhiên có sự kiên trì của riêng mình, không chịu biến thành yêu ma ăn thịt người."

Trình Trục Song không nói gì, nàng ấy đã yếu ớt đến mức không thể lãng phí thêm sức lực, cử động một chút cũng khó khăn, chỉ có chấp niệm nóng bỏng trong lòng chống đỡ thân xác tàn tạ này.

Muốn gặp, Vọng Thư.

"Nếu ngươi không chịu ăn, vậy thôi, chỉ là lãng phí có chút đáng tiếc."

Nàng ta nâng niu khuôn mặt của Trình Trục Song, dịu dàng cất lời: “Trình tướng quân, chi bằng chúng ta chơi một trò chơi đi?”

Trình tướng quân như một con rối mặc nàng ta xoay vần, đôi mắt trống rỗng như hai viên thủy tinh đã mất đi ánh sáng. Nàng ấy nhẹ nhàng đáp lời: “Trò gì?”

Hơi thở lạnh buốt của Tuyết La Sát khẽ lướt qua khuôn mặt nàng ấy, êm ái nói: “Tất nhiên là trò chơi trừ gian diệt ma.”

Nhưng trước tiên, chúng ta phải dụ con yêu ma kia vào bẫy đã, ngươi nói có đúng không?”

Vừa dứt lời, nàng ta bỗng ném một bông hoa băng xuống thi thể trên mặt đất. Luồng khí lạnh bao trùm lấy thi thể, không lâu sau, thiếu gia nhà họ Vương từ từ ngồi dậy, mở to đôi mắt hoảng sợ, lẩm bẩm: “Rắn, rắn…”

Tuyết La Sát dịu dàng lên tiếng: “Đừng sợ, hãy nói cho ta biết, ngươi đã nhìn thấy gì?”

Nghe lời nàng ta, thiếu gia nhà họ Vương bỗng trở nên bình tĩnh kỳ lạ, lặp đi lặp lại một cách đờ đẫn: “Ta nhìn thấy… rắn… con bé nhà họ Đỗ… nó… nó là rắn.”

Tuyết La Sát hỏi: “Vậy phải làm gì đây?”

Vương thiếu gia ngơ ngác lắc đầu, Tuyết La Sát bật cười, chỉ đường cho hắn ta: "Ngươi chỉ cần vạch trần thân phận của nàng ta là được, bởi vì nhà nàng ta có bắt yêu sư."

Giọng nàng ta như có ma lực, Vương thiếu gia đứng dậy, lẩm bẩm: "Chỉ cần vạch trần, nàng ta, đúng không?"

"Ừ." Tuyết La Sát tỏ ra rất kiên nhẫn, lại nói: "Nhưng ngươi phải cẩn thận một chút, có một "thiếu nữ" tóc trắng rất xinh đẹp, con bé là bảo bối của ta, ngươi phải nghe lời con bé, không được làm tổn thương nó, biết chưa?"

Vương thiếu gia nhẹ nhàng gật đầu: "Được."

Tuyết La Sát lại cười: "Được rồi, ngươi có thể đi rồi."

Nhìn bóng thiếu gia nhà họ Vương lảo đảo khuất dần trong bóng tối, nàng ta lại thân mật đưa tay ra với Trình Trục Song, cất tiếng: "Trình tướng quân, cùng đi thôi, đi chém gϊếŧ yêu quái hại chết Gia Dục công chúa, trừ khử ma quỷ khiến nàng ấy rơi vào ma chướng."

Cả đêm, Tiêu Diệu Âm chìm trong giấc mơ ngọt ngào, khi tỉnh dậy, vừa mở mắt đã nhìn thấy "thiếu nữ" đang gục trên bàn, xương sống khẽ nhô lên, mái tóc trắng buông xõa ngang vai, tựa như một chú mèo lười biếng.

Nàng nghiêng đầu nhìn chiếc giường tuy không rộng rãi nhưng cũng thoải mái, thầm nghĩ, hóa ra lời Lục sư huynh nói “không thích ngủ chung giường với người khác” là thật.

Dù sao, hắn cũng là một người kiêu kỳ như vậy.

Nhưng khi nhớ lại đêm qua hắn giả vờ muốn ngủ cùng mình, sau đó lại đánh thuốc mê mình, lòng nàng lại bồn chồn, không biết hắn có đi dụ dỗ Đỗ Thanh Địch hay không?

Nàng vội vàng đứng dậy đi kiểm tra, nhưng khi đi ngang qua Lục Quan Linh, hắn lại đột nhiên tỉnh dậy.

Lông mi trắng rung động nhẹ, đôi mắt đen láy của hắn lại mang theo vài phần mờ mịt, chút mờ mịt này khiến hắn lại có thêm vài phần sức sống, làm nàng không khỏi nhìn thêm một lần.

Hắn tỉnh táo lại, nở một nụ cười ngoan ngoãn: "Tiêu sư tỷ, chào buổi sáng."

Hắn dường như càng ngày càng ngoan ngoãn, nhưng chỉ là để mê hoặc người khác mà thôi.

Tiêu Diệu Âm ngồi xuống trước mặt hắn, sắc mặt không quá đẹp: "Lục sư muội, tối qua muội đã làm gì?"

Hắn thuận thế nhìn lông mi của nàng, nhớ lại xúc cảm ướŧ áŧ đó, tâm trạng dường như trở nên rất tốt.

Hắn nói: "Ta không làm gì cả, chỉ mong Tiêu sư tỷ ngủ ngon và có một giấc mơ đẹp."

Giống như hắn vậy.

Đêm qua hắn mơ thấy Tiêu sư tỷ, nàng đang khóc.

Đây là một giấc mơ không có cốt truyện, chỉ đơn giản là mơ thấy nàng khóc, khác với kiểu khóc trong im lặng, nước mắt lăn dài giả vờ của hắn.

Nàng không rơi nước mắt, chỉ có hàng mi ươn ướt, ngước nhìn hắn, đôi mắt như hồ nước mùa thu phảng phất sương mù.

Trong mơ, nàng chỉ có thể nhìn hắn, chỉ khóc vì hắn.

Nàng không cần làm gì cả, chỉ cần như vậy đã khiến hắn cảm thấy rất vui, thậm chí hắn muốn vuốt ve đôi mắt của nàng.

Hắn lại vô thức vuốt ve Miêu Nhãn Thạch bên tai, động tác dịu dàng.

Tiểu Độc Vật, lại giở trò cũ với nàng.

Tiêu Diệu Âm hừ lạnh: "Lục sư muội thật biết nói dối."

Dứt lời, nàng không thèm để ý đến hắn nữa, xoay người đi tìm Đỗ Thanh Địch. Nếu hắn không chịu nói cho nàng biết, nàng cũng chẳng cần dây dưa với hắn.

Tay áo lại bị kéo lại, nàng quay đầu, nhìn thấy những ngón tay trắng nõn đặt trên ống tay áo của mình, thon dài như ngọc, chỉ là những vệt trăng khuyết trên móng tay gần như phai nhạt đến mức không còn, rõ ràng là biểu hiện của cơ thể suy nhược.

Lục Quan Linh thong thả đi theo sau nàng, giọng điệu lười biếng: "Tiêu sư tỷ, tỷ đi đâu? Ta cũng đi."

Phiền chết đi được!

Tiêu Diệu Âm tức giận: "Ta đi vệ sinh, muội cũng muốn đi theo à?"

Hắn khựng lại, rồi lại nở nụ cười: "Được thôi."

Tiêu Diệu Âm không nhịn được trợn mắt, thôi bỏ đi, kệ hắn vậy.

Vừa bước ra khỏi hành lang, Tiêu Diệu Âm đã nhìn thấy Đỗ Thanh Địch ôm một chậu rau dại đã được hái và rửa sạch, chuẩn bị vào bếp nấu bữa sáng. Lúc quay mặt lại nhìn thấy nàng, nàng ta lập tức nở nụ cười chào hỏi: “Diệu Âm cô nương, chào buổi sáng.”

“Tiểu Địch cô nương, chào buổi sáng.” Tiêu Diệu Âm cũng cười đáp lại.

Nhưng khi nhìn thấy “thiếu nữ” sau lưng Tiêu Diệu Âm, sắc mặt Đỗ Thanh Địch lập tức trở nên hơi mất tự nhiên: “Lục cô nương, chào buổi sáng.”

Lục Quan Linh không biểu cảm nói: “Chào buổi sáng.” Rồi lại cúi đầu, mân mê những đường nét trên tay áo của Tiêu Diệu Âm, cẩn thận rút ra một sợi chỉ thừa.

Tiêu Diệu Âm không phát hiện ra hành động của Lục Quan Linh.

Nhận thấy sự thay đổi trong nét mặt của Đỗ Thanh Địch, Tiêu Diệu Âm hỏi: “Tiểu Địch cô nương, tối qua không xảy ra chuyện gì chứ?”

Đỗ Thanh Địch tưởng nàng đang hỏi về tình hình của ca ca mình, lắc đầu: "Không sao, tối qua ca ca chỉ được một lúc là ngủ rồi, giờ vẫn đang nghỉ ngơi trong phòng. À, Lục đại ca sáng sớm đã dậy, nói là đi núi Phù Mang xem xét tình hình, bảo Diệu Âm cô nương và Lục cô nương ở lại đây."

Tiêu Diệu Âm sửng sốt, Lục sư huynh dậy sớm vậy sao?

Lại nghe thấy Đỗ Thanh Địch hỏi nàng: "Diệu Âm cô nương, ngươi muốn ăn gì không? Ta làm cho."

Nàng lắc đầu: "Không cần đặc biệt chuẩn bị, ta không kén ăn đâu."

Vừa dứt lời, từ chỗ cổng ngoài sân vang lên tiếng động lớn "bịch", giống như tiếng mèo đánh vỡ chén, Tiêu Diệu Âm tò mò: "Ai ở ngoài vậy?"

Đỗ Thanh Địch khẽ cười: "Có lẽ là A Hoa ham chơi, vô tình làm vỡ đĩa chăng?"

Ngay khoảnh khắc sau, tiếng "rầm rầm rầm" vang lên liên tục, Đỗ Thanh Địch vội vàng đẩy cửa sân, một tên cẩm y công tử ngã vào trong, Đỗ Thanh Địch hoảng sợ: "Ai vậy?"

Đến khi nhìn rõ dung nhan của cẩm y công tử, sắc mặt nàng ta tái nhợt.

Người này... không phải là tên công tử bột mà nàng ta đã dọa nạt sao?

Hắn ta túm lấy cổ tay Đỗ Thanh Địch, tay lạnh đến mức khiến nàng ta suýt hét lên.

Cẩm y công tử nhìn chằm chằm vào Lục Quan Linh sau lưng Tiêu Diệu Âm, vẻ mặt sợ hãi tột độ, lẩm bẩm cầu cứu: "Cô nương, nàng ta, nàng ta là mãng xà..."

Tiêu Diệu Âm nhìn thấy, ánh mắt của hắn ta vẫn luôn hướng về Tiểu Độc Vật sau lưng nàng.

Lòng nàng run lên, chẳng lẽ là Tiểu Độc Vật giở trò quỷ?

Lục Quan Linh vốn đang chuyên tâm ngắm đường viền trên tay áo của Tiêu Diệu Âm, nghe thấy tiếng tim đập nghi ngờ của thiếu nữ, hắn ngước mắt nhìn Tiêu Diệu Âm, ánh mắt sâu kín.

Nhưng khi nghe thấy tiếng tim đập lạnh lùng của vị cẩm y công tử đã chết từ lâu, hắn lại đột nhiên bật cười.

Hóa ra là mẹ sao?

Đỗ Thanh Địch tái mặt, vô thức nói: "Ta không phải."

Lỡ như, ca ca nghe thấy lời hắn nói, biết được thân phận của nàng ta thì hỏng bét.

Trong lòng Tiêu Diệu Âm dấy lên nghi ngờ, nàng hất tay Lục Quan Linh ra, tiến đến chỗ cẩm y công tử hỏi: "Ngươi là ai?"

Bỗng nhiên, nàng nhìn thấy ngoài cửa từ lúc nào đã đứng một hàng người ăn mặc như tôi tớ, mỗi người ôm một vò rượu.

Quản gia nhìn thấy cẩm y công tử, trong nháy mắt kêu lên: "Thiếu gia! Sao ngài lại ở đây!" Nói rồi, ông ta vội vàng kéo hắn ta lại.

Cẩm y công tử nhìn họ, chỉ vào Đỗ Thanh Địch lẩm bẩm: "Rắn, rắn, có rắn."

Ngửi thấy mùi hùng hoàng nồng nặc trong vò rượu, Đỗ Thanh Địch lập tức cảm thấy không ổn, vội vàng muốn đóng cửa.

Nhưng quản gia đã cau mày, vung tay, lạnh lùng ra lệnh cho người sau: "Đổ!"