Chương 22: Giá Của Ma Quỷ

Chương 22: Giá Của Ma Quỷ

“Thiếu nữ” cứng đờ ngồi trên mép giường, những giọt nước mắt lăn dài trên má, hắn khóc trong im lặng, tựa như những giọt sương long lanh trên cánh hoa.

Thắt lưng đã bị nàng rút ra một nửa, y phục lỏng lẻo, làm lộ ra trung y trắng muốt.

Tầm mắt Tiêu Diệu Âm không thể tránh được mà rơi xuống ngực hắn.

Quả nhiên, đồng bằng.

Nhưng sao cái mặt của hắn… trông cứ như “trinh tiết liệt nữ”, còn nàng thì như kẻ ác chiếm đoạt dân nữ, rõ ràng đều là con gái, thay y phục thôi mà cũng nhục nhã được đến vậy sao?

Dù nghi ngờ hắn giả vờ đáng thương, nhưng Tiêu Diệu Âm vẫn không kiềm được sự bực bội, vừa rút khăn tay lau nước mắt cho hắn, vừa hung hăng nói: "Muội khóc cái gì? Ta bị muội làm đau như vậy, ta còn chưa khóc đây này.”

Lục Quan Linh không nói lời nào, những giọt nước mắt lạnh giá liên tục rơi xuống đầu ngón tay.

Lòng hắn thầm vui vẻ nghĩ rằng, Tiêu sư tỷ quả thật là một người dễ mềm lòng.

Nàng thật dễ hiểu, mọi hỷ, nộ, ái, ố đều hiện rõ trên khuôn mặt. Ngay cả khi không nghe tiếng tim đập gần kề, chỉ cần nhìn vào đôi mắt sinh động và xinh đẹp của nàng, hắn cũng có thể biết được.

Thực ra, hắn không quan tâm việc nàng phát hiện ra thân phận của mình, hắn chỉ cảm thấy như vậy rất thú vị.

"Thiếu nữ" khóc nức nở, càng lúc càng dữ dội, Tiêu Diệu Âm thầm nghĩ, tiểu nha đầu này khóc dữ như vậy, lát nữa ra ngoài, mắt chắc chắn sẽ sưng lên. Lục sư huynh nếu hỏi đến, nàng đã đồng ý giúp người ta chăm sóc muội muội, nhưng sau lưng lại khiến hắn khóc.

Thôi, nể mặt Lục sư huynh, tha cho hắn vậy.

Tiêu Diệu Âm oán hận nhét một viên thuốc vào miệng hắn, đầu ngón tay mềm mại lướt qua kẽ răng, ngược lại hắn cảm giác được một cảm giác ngứa ngáy kỳ lạ lan tỏa từ đầu lưỡi, trong mắt tối sầm lại, theo bản năng muốn dùng lưỡi đẩy viên thuốc ra ngoài.

Tiêu Diệu Âm nhanh tay che miệng hắn, giọng điệu lạnh lùng nhưng vẫn mang ý thỏa hiệp: “Đừng nhả ra, đây là thuốc giải, mau nuốt xuống đi, ta sẽ không cởϊ qυầи áo của muội nữa, được chưa?”

Cảm nhận được hắn đã nuốt viên thuốc, nàng chỉnh lại quần áo cho hắn, tự mình mang giày, mắt cá chân trắng ngần nhanh chóng ẩn vào trong tà váy màu tím, những con cá chép thêu trên mặt giày như đang nhảy trong làn nước.

Nàng dậm dậm chân, lạnh lùng xé Định Thân Phù trên người hắn, lại buông một câu: “Lục sư muội, lần sau đừng tự làm hại bản thân nữa, dù bản thân muội không thương tiếc mình, nhưng cũng có người sẽ thương tiếc, được rồi, muội tự thay quần áo đi.”

Cửa đóng lại, Lục Quan Linh mới đứng dậy, nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt lăn dài, nhìn ngắm những giọt nước lấp lánh trên đầu ngón tay, nụ cười khinh miệt nở trên môi.

Có người sẽ thương tiếc…

Đã lâu rồi mới nghe được một câu chuyện cười ngớ ngẩn như vậy.

Hắn mơ hồ cảm nhận được Tiêu sư tỷ có mục đích gì đó khi luôn tốt với mình, nhưng mọi thứ đều là giả tạo mà thôi.

Kẻ tham luyến những người giả tạo, là kẻ đáng thương nhất.

Y phục màu lam cùng với lớp trung y trắng tinh khôi được cởi ra, một thân hình đáng sợ hiện ra, tựa như một khối băng được điêu khắc, toàn thân trong suốt.

Chỉ có trái tim đỏ tươi là có màu sắc rực rỡ, nhưng nó lại bị bao bọc trong lớp băng dày, gần như không đập.

Hắn chạm vào vết thương sâu trên bề mặt trái tim, bỗng nhớ đến lời mẹ đã nói với mình: “Con chỉ cần đóng băng hoàn toàn trái tim mình, như vậy con sẽ không bị tổn thương nữa.”

Hắn thực sự muốn nhìn xem trái tim của Tiêu sư tỷ đập như thế nào.

Ngay khi ý nghĩ này xuất hiện, hắn bỗng bật cười, chợt nhớ đến một câu chuyện mình đã đọc trước đây, rất phù hợp với hoàn cảnh hiện tại - một con quỷ bị giam cầm trong l*иg, thề rằng nếu ai cứu nó trong vòng trăm năm, nó sẽ đáp ứng mọi mong muốn của người đó, nhưng nó đã đợi rất lâu mà không được giải cứu.

Mỗi ngày trôi qua, sự chờ đợi khiến tâm lý con quỷ càng trở nên vặn vẹo. Sau đó, nó lại thề rằng nếu có ai cứu nó trong vòng trăm năm, nó nhất định sẽ gϊếŧ người đó.

Và lần này, nó đã chờ được người đến cứu mình.

Hiện tại, hắn chính là con quỷ đã thề lần thứ hai.

Dù thế nào đi nữa, khi cố gắng cứu chuộc một con quỷ, nàng nên biết rằng sẽ phải trả giá.

Tâm trạng hắn trở nên tốt hơn, quay người nhặt lấy bộ váy mà thiếu nữ ném trên giường, mặc vào người.

Khi Tiêu Diệu Âm bước ra khỏi cửa, một thứ màu trắng đen bất chợt lao từ hành lang đến, nàng hoảng hốt, nhưng thứ đó lại âu yếm kêu lên với nàng: “Meo.”

Hóa ra là một con mèo.

A Hoa tự nhiên cọ cọ vào mắt cá chân nàng, như đang làm nũng, nàng không kìm được mà khom người xuống, đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy một chú mèo đáng yêu và quấn quýt như vậy, không kìm được mà xoa đầu nó, cười nói: “Xin lỗi, ta không mang theo cá đâu.”

Dưới sự vuốt ve của thiếu nữ, A Hoa thích thú nheo mắt, vươn đầu lưỡi nhẹ nhàng liếʍ đầu ngón tay nàng, Tiêu Diệu Âm ngứa quá không nhịn được mà nở nụ cười, cảm giác khó chịu vừa rồi lập tức tan thành mây khói.

Nàng bế A Hoa lên: “A Hoa ngoan, ta đưa em đi tìm đồ ăn ngon nhé?”

"Tiêu sư tỷ, chờ ta." Phía sau vang lên một giọng nói thanh lãnh, Tiêu Diệu Âm ôm mèo quay đầu lại, nhìn thấy "thiếu nữ" mặc bộ trang phục của mình bước ra, nhất thời ngẩn người.

Bộ trang phục đó kiểu dáng rộng rãi, tay áo bay bổng, tựa như đôi cánh bướm, nhẹ nhàng phấp phới sau lưng "thiếu nữ". Trên trang phục được thêu cầu kỳ những bông hoa tú cầu màu tím rực rỡ, trải dài đến tận viền áo, như hòa quyện vào với sắc xanh biếc của dãy núi xa xa.

Hắn bước ra từ khung cảnh tựa như tranh vẽ, sương núi và mưa bụi, tiếng gió và tiếng giọt sương rơi từ cành cây đều trở thành nền cảnh.

Tiêu Diệu Âm không để ý, trong gói đồ của mình lại có bộ quần áo cầu kỳ lộng lẫy như vậy.

Nhưng mà nàng nhận ra Tiểu Độc Vật thực sự rất hợp với kiểu ăn mặc diễm lệ này, ít nhất nó khiến hắn trông có thêm vài phần sức sống hơn.

Nhưng đồng thời, trong lòng lại đột nhiên dấy lên một cảm giác kỳ lạ, nghi hoặc là do hoa nở quá đẹp, cuối cùng sẽ tàn lụi thành bùn đất mà cảm thấy tiếc nuối và buồn bã.

Nhưng chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi, cảm xúc khó hiểu đó đã tan biến.

Nàng lại cười lên, nhìn chằm chằm vào hắn: “Lục sư muội, bộ quần áo này rất hợp với muội.”

Mèo A Hoa vốn hiền lành bỗng dưng giằng khỏi vòng tay của Tiêu Diệu Âm, lao về phía Lục Quan Linh. Tim Tiêu Diệu Âm thắt lại, nghe nói có những loài động vật đặc biệt nhạy cảm với sự độc ác.

Chẳng lẽ con mèo này lại có con mắt tinh tường, nhìn thấu bản tính độc ác của Tiểu Độc Vật?

Lục Quan Linh dường như cũng có chút bất ngờ, vội vàng né tránh. A Hoa lao tới, bám vào tà váy của hắn, không ngừng kêu meo meo, như đang nũng nịu.

Tiêu Diệu Âm thậm chí còn nghe ra vẻ nịnh hót và lấy lòng trong tiếng kêu đó. Thì ra đây là một con mèo ham mê sắc đẹp, vì thấy Tiểu Độc Vật xinh đẹp nên lập tức lao tới sao?

Nàng vừa tiến về phía Lục Quan Linh, vừa quan sát hành động của hắn. Theo như nàng biết, với một kẻ có nhân cách chống đối xã hội, biếи ŧɦái và độc ác như Tiểu Độc Vật, việc hắn hành hạ động vật nhỏ là hoàn toàn có khả năng xảy ra.

Lòng nàng chùng xuống, vội vàng muốn ôm mèo về, nhưng lại nhìn thấy Tiểu Độc Vật cúi người nhẹ nhàng bế A Hoa vào lòng, vừa dỗ dành nó, vừa nhẹ nhàng xoa đầu nó. A Hoa trong lòng hắn thoải mái kêu meo meo.

Cảnh tượng hòa hợp này khiến Tiêu Diệu Âm khựng lại, hình như Tiểu Độc Vật lại rất thích mèo?

Bỗng nhiên nàng nảy ra một ý nghĩ táo bạo, nếu như có thể khiến hắn sinh ra thêm chút lòng trắc ẩn, liệu có thể dần dần cải tà quy chính hay không?

Nàng ôm ấp một tia lo lắng trong lòng, tiến đến và nở nụ cười: “Lục sư muội, con mèo này đáng yêu nhỉ?”

Trái tim thiếu nữ đập loạn nhịp, như thể vô cùng sợ rằng hắn sẽ làm hại con mèo.

Hắn bật cười: "Ừm, nó rất đáng yêu." Cúi đầu, ngón tay khẽ khều khều cái mũi hồng nhạt của nó, hàng mi cong cong che phủ đôi mắt đen láy ẩn chứa ánh sáng kỳ lạ.

Tiêu Diệu Âm nhìn vẻ mặt chân thành của hắn, lòng bỗng chốc nhẹ nhõm, lại nở nụ cười thân mật: “Lục sư muội, muội thích mèo, đúng không?”

Lục Quan Linh bất chợt đưa A Hoa trả lại cho nàng, mỉm cười nói: “Nhưng ta chỉ thích con mèo ta đã nuôi.”

Tiểu Độc Vật thế mà lại đã từng nuôi mèo?

Tiêu Diệu Âm nảy sinh hứng thú, bước đi song song cùng hắn, nghiêng mặt nhìn hắn: "Vậy sao ta chưa bao giờ nhìn thấy nó?" Lặng im một lát, nàng lại nói: “Hình như sư tỷ của ngươi cũng chưa từng gặp qua.”

Lục Quan Linh đột nhiên nhẹ nhàng xoay nhẹ hoa tai Miêu Nhãn Thạch, giọng điệu sâu kín: “Bởi vì em ấy đã chết rồi.”

Chết…

Giọng điệu Lục Quan Linh lạnh băng, nhưng lại mang theo ý cười: “Em ấy phản bội ta, nên ta đã gϊếŧ em ấy.”

Sống lưng Tiêu Diệu Âm cứng đờ, tim bỗng dưng nhói lên dữ dội, loại đau đớn này nàng không phân biệt được là do sợ hãi hay do gì khác, bàn tay đang vuốt ve A Hoa vô tình làm đau nó, A Hoa đau đớn kêu lên một tiếng, vội vàng từ trong lòng nàng trốn thoát.

Lục Quan Linh không thèm nhìn nó.

Nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt đột nhiên cứng đờ của thiếu nữ, Lục Quan Linh bỗng bật cười, cúi người nhìn vào mắt nàng.

Miêu Nhãn Thạch bên tai phản chiếu rõ ràng ảnh ngược của đôi mắt thiếu nữ, ánh sáng trong đó như ngọn nến trước gió, lúc nào cũng có thể tắt lịm.

Giọng hắn dịu dàng vô cùng, như tiếng thì thầm giữa những người yêu nhau: “Nhưng Tiêu sư tỷ yên tâm, ta đã cho em ấy ở bên ta mãi mãi rồi, bởi vì ta thực sự rất thích em ấy, dù em ấy có phản bội ta, ta cũng muốn em ấy ở bên ta mãi mãi.”

Hắn nắm lấy tay nàng, tay khẽ chạm vào Miêu Nhãn Thạch bên tai: “Tiêu sư tỷ, tỷ biết không? Đây chính là đôi mắt của em ấy.”

Tiêu Diệu Âm cảm thấy máu trong người như đông cứng lại, ngón tay không thể cử động, sau đó là cơn phẫn nộ cực lớn, nàng hung hăng trừng mắt với Lục Quan Linh, cố gắng rút ngón tay của mình ra khỏi tay hắn: “Biếи ŧɦái!”

Lục Quan Linh đột nhiên buông tay Tiêu Diệu Âm, giọng điệu vui vẻ như một đứa trẻ thành công với trò đùa ác ý của mình: “Tiêu sư tỷ, vừa rồi ta chỉ đùa giỡn thôi, tỷ không tin thật đấy chứ?”

Tiêu Diệu Âm tim đập thình thịch, sắc mặt tái nhợt.

Lục Quan Hàn trò chuyện với Đỗ Thanh Địch khá lâu nên không nhìn thấy cảnh này, hắn mặt mày nghiêm trọng đi ra từ bếp: “A Linh, Diệu Âm, hai người qua đây, ta có chuyện muốn bàn bạc với hai người.”