Chương 2: Tiểu Sư Muội

Chương 2: Tiểu sư muội

Khi Tiêu Diệu Âm tỉnh dậy, nàng chỉ cảm thấy toàn thân đau nhức dữ dội, như thể xương cốt đã bị bẻ ra rồi lắp lại.

Nàng phải dùng hết sức lực mới có thể chống người dậy khỏi giường. Nhìn xung quanh, nàng nhận ra mình đang ở một nơi xa lạ với kiến trúc cổ kính.

Bốn góc chiếc giường chạm trổ tinh xảo được treo rèm voan màu thu hương, đung đưa như sương mù trên núi. Tiêu Diệu Âm vén rèm, thò đầu ra, vừa vặn đối diện với chiếc gương trang điểm được nạm vào gỗ đàn hương.

Người con gái trong gương bị quấn băng trắng từ đầu đến chân, chỉ lộ ra một đôi mắt giống hệt như đôi mắt ban đầu của nàng.

Tiêu Diệu Âm vuốt ve khuôn mặt quấn đầy băng gạc, nhớ lại quyển sách mình đọc trước khi hôn mê, tim đập như sấm.

Lẽ nào, nàng xuyên vào sách rồi?

Nâng mắt nhìn lên, trước gương trang điểm là một chậu hoa phù tang nở rộ một nửa. Ánh trăng lờ mờ chiếu lên cành lá, lấp lánh những đốm trắng li ti. Cánh hoa như phủ một lớp sương, trắng muốt và trong suốt.

Trực giác xuyên sách ngày càng rõ ràng hơn, đồng thời còn có một sự bất an mãnh liệt.

Tiêu Diệu Âm nhớ lại, trong nguyên tác, khi nữ chính bị thương nặng ở chùa Bảo Tích, hoa phù tang được nhắc đến rất nhiều.

Trùng hợp thôi đúng không?

Nhưng mà, nếu đây thực sự là xuyên sách, vậy thì hiện tại nàng đang ở tình tiết nào?

Nàng ngơ ngác nhìn người trong gương, lục tung trí nhớ xa lạ trong đầu, một vài từ khóa nhanh chóng hiện lên.

Như Ý các, cấm địa, yêu quái.

Nữ chính trong lúc bắt yêu, vô tình xông vào cấm địa Như Ý các của sư môn, bị yêu quái phong ấn bên trong đánh trọng thương, hôn mê suốt ba ngày.

Tuy nhiên, nguyên tác bắt đầu từ việc nữ chính xuống núi, hiện tại nàng vẫn còn ở Như Ý các, điều này cho thấy hiện tại có lẽ là tình tiết trước khi câu chuyện bắt đầu.

Nhưng mà, yêu quái khiến nàng bị thương…

Tiêu Diệu Âm đang chìm đắm trong hồi tưởng, bỗng nhiên trong đầu hiện lên hình ảnh một nữ tử xa lạ. Nữ tử có dáng người uyển chuyển, nhưng khuôn mặt lại không thể nhìn rõ, toàn thân khoác lên mình bộ y phục đen tuyền, lạnh lùng như băng sương.

Tiêu Diệu Âm có chút ngạc nhiên, nàng ta là ai?

"Tiêu sư tỷ." Đang suy nghĩ đến mức đầu óc quay cuồng, nàng bỗng nhiên nghe thấy tiếng cửa kẽo kẹt mở ra, kèm theo một giọng nói thanh lãnh.

Tiêu Diệu Âm vội vàng quay đầu lại, khi nhìn thấy người đứng bên cửa, trong mắt thoáng hiện lên vẻ sợ hãi.

Thiếu nữ tầm mười bảy mười tám tuổi, nhan sắc thanh tao, mái tóc trắng muốt chỉ được buộc bằng dải băng màu xanh lam, xõa xuống ngang vai, bên tai lấp lánh một đôi bông tai Miêu Nhãn Thạch màu xanh ngọc bích.

Kiểu ăn mặc này đúng là tiểu sư muội độc ác của nữ chính, Lục Quan Linh rồi!

Đêm hôm khuya khoắt, sao nàng ta lại tới đây?

Nhìn vào thiếu nữ trong bóng tối, giọng điệu của Tiêu Diệu Âm không tự chủ được mà căng thẳng: "Lục sư muội, có chuyện gì vậy?"

Nhạy cảm nhận ra sự run rẩy trong giọng nói của nàng, Lục Quan Linh khựng lại.

Bên trong căn phòng tối mịt, chỉ có ánh trăng lờ mờ len lỏi qua khe cửa sổ chiếu vào, vô cùng yên tĩnh, nhưng Lục Quan Linh lại nghe thấy tiếng tim đập nhanh, lạ lẫm nhưng lại vô cùng sống động.

Dưới ánh trăng lờ mờ, Lục Quan Linh lặng lẽ nhìn chằm chằm vào Tiêu Diệu Âm, khẽ nở một nụ cười: "Tiêu sư tỷ, ta đến thay thuốc cho tỷ. Vừa hay lại thấy tỷ tỉnh rồi, thật là tốt quá."

Thay thuốc?

Hay là có ý đồ xấu.

Tiêu Diệu Âm vội vàng nói: "Không cần làm phiền Lục sư muội, ta tự làm là được."

Lục Quan Linh nghi hoặc nhìn Tiêu Diệu Âm, "Tiêu sư tỷ, sao tỷ lại đột nhiên xa cách với ta như vậy?"

Tiêu rồi!

Tiêu Diệu Âm thầm kêu khổ, vì không muốn vô tình làm bại lộ chuyện mình không phải nguyên chủ, nàng đành phải nở một nụ cười: "Không, chỉ là thấy Lục sư muội vất vả rồi."

"Không có thì tốt." Hoa tai Miêu Nhãn Thạch bên tai Lục Quan Linh khẽ lắc lư, lấp lánh như gợn sóng, lúc sáng lúc tối, tựa như một chú mèo nhỏ, nàng ta lặng lẽ tiến đến trước mặt Tiêu Diệu Âm.

Tiêu Diệu Âm suýt chút nữa thì xù lông, nàng liên tục nhắc nhở bản thân đừng sợ, Lục Quan Linh lúc này hẳn là sẽ không động thủ với nàng.

Lục Quan Linh là người có thể chất yếu, không có năng khiếu về pháp thuật, chỉ biết dùng thủ đoạn hèn hạ. Đây là sư môn, ắt hẳn nàng ta có điều kiêng dè, sẽ không tùy tiện làm hại mình.

Nàng bình tĩnh lại, nhìn Lục Quan Linh, nhưng lại phát hiện ra tiểu sư muội khiến nàng cảm thấy áp lực, thực ra chỉ cao hơn nàng nửa cái đầu.

Quả nhiên vẫn có tác dụng tâm lý!

Tiêu Diệu Âm, bình tĩnh, đừng sợ!

Nghe tiếng tim đập dồn dập gần ngay bên tai, lông mi Lục Quan Linh khẽ run lên, trong mắt loé lên một tia chế giễu không tiếng động.

Đang sợ hắn à?

Bỗng nhiên, nàng ta khụy xuống bên chân Tiêu Diệu Âm, ngẩng mặt lên, hàng mi cong dày khẽ rung động, tựa như cánh bướm trong tuyết.

Tư thế nhu mì và yếu đuối này dễ khiến người ta mất cảnh giác, giống như một tiểu sư muội thực sự thích nũng nịu, được mọi người yêu quý.

Ánh mắt nàng ta đầy sự quan tâm, giọng nói dịu dàng: "Tiêu sư tỷ, có chỗ nào trên cơ thể không thoải mái không?"

Tiêu Diệu Âm vô thức lảng tránh ánh mắt: "Không, đa tạ Lục sư muội quan tâm."

Góc nhìn này có thể thu trọn vẹn dung mạo và tư thái của Lục Quan Linh. Khi nhìn nàng ta, tâm trạng của Tiêu Diệu Âm bỗng trở nên kỳ lạ.

Chả trách nguyên chủ không nhìn thấu được bộ mặt thật của Lục Quan Linh. Với một khuôn mặt xinh đẹp như vậy, thật khó để liên tưởng nàng ta với những từ ngữ như "kẻ điên" và "độc ác".

Điều khiến Tiêu Diệu Âm cảm thấy kỳ lạ là Lục Quan Linh không chỉ có mái tóc trắng mà hàng mi cũng trong suốt như tuyết, cộng thêm khuôn mặt trắng bệch đến mức hơi trong suốt, trông như Tuyết Nữ trong tiểu thuyết kỳ ảo.

Tiêu Diệu Âm mơ hồ nhớ rằng, Lục Quan Linh có bộ dạng này là do bị trúng lời nguyền gì đó...

"Tiêu sư tỷ, thật sự không sao chứ? Nhìn tỷ có vẻ hơi hoảng hốt." Giọng nói của thiếu nữ cũng lạnh lùng.

Gặp ánh mắt đen láy như đá mã não của Lục Quan Linh, Tiêu Diệu Âm vô thức mím môi, lắc đầu: "Ta không sao, có thể do bị thương nên giờ vẫn chưa hồi phục hoàn toàn."

Để khiến lời nói của mình có sức thuyết phục hơn, nàng cố gắng kiềm chế bản thân, bình tĩnh nhìn thẳng vào Lục Quan Linh.

Lục Quan Linh lặng lẽ lắng nghe tiếng tim đập hỗn loạn của nàng.

Tiêu Diệu Âm nhìn nàng ta, sắc trắng làm cho ngũ quan của thiếu nữ càng thêm rõ ràng. Đôi mắt đen láy, bờ môi đỏ thắm, căng mọng như muốn trào ra. Vẻ đẹp này, rực rỡ mà không phàm tục, tựa như hoa mai trong tuyết, bảy phần thanh tao pha lẫn ba phần rực rỡ.

Chỉ là khuôn mặt nàng ta quá trắng, Tiêu Diệu Âm luôn cảm thấy, nàng ta xinh đẹp đến mức kỳ quái, tựa như ma quỷ trong tranh vẽ, không có sức sống.

Nghĩ đến đây, Tiêu Diệu Âm bỗng có thêm dũng khí, trong truyện có đề cập đến việc Lục Quan Linh thể nhược đa bệnh, nàng có thể cảm nhận được, nếu động thủ, có lẽ nàng ta còn không thể đánh lại một người bị thương như mình.

Nàng hoàn toàn không cần phải sợ nàng ta.

Tiếng tim đập truyền đến bên tai bỗng chậm lại một cách khó hiểu.

Lục Quan Linh hơi nghiêng đầu, thấy "Tiêu sư tỷ" hình như đang ngẩn người, hắn cong môi, nhẹ giọng hỏi: "Tiêu sư tỷ, tỷ còn nhớ con yêu quái làm tỷ bị thương trông như thế nào không?"

Trái tim thiếu nữ lại đập nhanh trở lại.

Tiêu Diệu Âm vô thức căng thẳng vai, nhẹ nhàng lắc đầu: "Ta không nhớ." Không biết vì sao, nàng không muốn Lục Quan Linh biết đến sự tồn tại của nữ tử áo đen.

Cảm giác có gì đó kỳ quặc.

Không muốn tiếp tục chịu đựng ánh mắt soi mói của Lục Quan Linh, nàng đột ngột đứng dậy né tránh ánh mắt của nàng ta, giọng điệu giả vờ bình tĩnh: "Lục sư muội, không phải muội nói sẽ cho ta đổi thuốc sao? Ta đã tỉnh rồi, muội hãy để thuốc ở lại đây, ta tự bôi là được."

Lục Quan Linh cúi đầu lạnh lùng nhìn tà váy màu lam sẫm của mình, khóe môi khẽ nhếch lên.

Đang nghi ngờ hắn muốn hãm hại nàng sao?

Thứ chiếm lấy thân xác của Tiêu Diệu Âm, tạm gọi là "người" đi, hình như rất nhạy cảm với sự ác ý.

Lục Quan Linh cũng đứng dậy theo, chậm rãi lấy một hộp thuốc cao từ trong lòng ra, kiên nhẫn dặn dò: "Đây là thuốc cao làm từ cây tích tuyết, rất có tác dụng cho vết thương của Tiêu sư tỷ."

Tiêu Diệu Âm có chút hoang mang, cây tích tuyết, vậy vết thương của nguyên chủ là do giá rét sao?

Nàng nhận lấy hộp cao: "Đa tạ Lục sư muội." Nhưng nàng không hề có ý định dùng nó, bởi vì nàng hoàn toàn không tin tưởng tiểu sư muội độc ác này.

Tiếng tim đập của thiếu nữ vang vọng rõ ràng trong tai, lúc nhanh lúc chậm.

Lục Quan Linh nhìn đôi mắt trong veo của nàng, trong lòng cười lạnh, xem ra "Tiêu sư tỷ" định vứt thuốc sau khi mình đi đây mà.

Cơ mà hắn không có ý định đầu độc, vì làm vậy quá nhàm chán. Nhưng hắn ghét việc "tâm ý" của mình bị từ chối.

Dù sao, a huynh của hắn sắp trở về rồi, chuyện thú vị chỉ mới bắt đầu thôi.

Bị Lục Quan Linh nhìn chằm chằm, Tiêu Diệu Âm không kìm được mà quay mặt đi: "Được rồi, trời đã tối, ta không giữ Lục sư muội lại nữa."

Lục Quan Linh lại không có ý định rời đi, nàng ta ngẩng mặt lên, hướng về phía Tiêu Diệu Âm nói một cách chân thành: "Tiêu sư tỷ, thật ra ta đến đây là muốn xin tỷ một thứ."

"Thứ gì?"

"Dạo này ta ngủ không ngon giấc, vừa hay hoa phù tang của Tiêu sư tỷ trồng có thể giúp ngủ ngon, có thể cho ta mượn để đặt trong phòng vài ngày được không?"

Chỉ là một chậu hoa, Tiêu Diệu Âm không có lý do gì để từ chối, nàng gật đầu: "Lục sư muội mấy ngày nay đã tận tâm tận lực chăm sóc cho ta lúc hôn mê, chắc hẳn rất vất vả. Chỉ là một chậu hoa thôi, ta tặng cho Lục sư muội luôn."

Lục Quan Linh nở nụ cười: "Đa tạ Tiêu sư tỷ." Nàng ta đứng dậy ôm chậu hoa phù tang lên. Ánh mắt lướt qua những cánh hoa trắng tinh khôi, trong mắt bỗng loé lên tia sáng kỳ lạ, một cảm xúc bí ẩn nhanh chóng bùng cháy rồi lại tắt lịm.

Nàng ta quay người lại, hướng về phía Tiêu Diệu Âm nói: "Sắc trời đã tối, ta sẽ không làm phiền Tiêu sư tỷ nghỉ ngơi nữa."

Hoàn toàn không bất ngờ khi nghe thấy tiếng tim đập của thiếu nữ chậm lại.

Xem ra, "Tiêu sư tỷ" thật sự sợ hắn.

Tiêu Diệu Âm bỗng thở phào nhẹ nhõm: "Sư muội đi thong thả."

Lục Quan Linh ôm chậu hoa đi về phía cửa, khi sắp bước ra khỏi sân, nàng ta đột nhiên quay người lại.

Trái tim của Tiêu Diệu Âm lại nhảy lên một lần nữa.

"Đúng rồi, Tiêu sư tỷ, ta quên nói với tỷ, trong thuốc cao đó có cả bách vị tử, mùi không được dễ chịu cho lắm. Nhưng Tiêu sư tỷ vốn là người hiểu chuyện, vì để cơ thể mau hồi phục, chắc hẳn sẽ không vì ghét mùi mà cố tình không bôi đâu nhỉ."

Tiêu Diệu Âm: "…"

Sau khi Lục Quan Linh đi, Tiêu Diệu Âm vội vàng mở hộp. Một mùi hương khó tả xộc vào mũi khiến nàng choáng váng, suýt nôn.

Thối quá! Ai muốn bôi thứ thuốc này chứ!

Đúng lúc định vứt hộp đi, chợt nhớ đến nụ cười của Lục Quan Linh lúc nãy, Tiêu Diệu Âm bỗng cảm thấy có gì đó không ổn.

Lời nói của Lục Quan Linh hình như mang ý thử lòng, muốn thử xem nàng có dùng thuốc cao hay không.

Nếu trên người nàng không có mùi thuốc cao, chẳng phải điều đó có nghĩa là nàng không tin tưởng nàng ta à, vậy thì hoàn toàn không phù hợp với tính cách của nguyên chủ.

Dù sao thì nguyên chủ cũng vì lý do Lục Quan Linh là muội muội của nam chính, mà yêu ai yêu cả đường đi, nên vẫn luôn đối xử với nàng ta rất tốt.

Tiêu Diệu Âm cảm thấy lạnh gáy, nàng mơ hồ cảm nhận được Lục Quan Linh đã nghi ngờ nàng không phải nguyên chủ.

Nhưng mà nàng bị bại lộ ở đâu vậy?