Chương 15: Từ BiYến Ly kinh ngạc nhìn hắn, run sợ trong lòng: "Ngươi, tại sao?"
Lục Quan Linh khẽ vuốt ve bông tai, nở nụ cười ẩn ý: "Không vì cái gì cả, ta đã giúp ngươi, ngươi không vui sao?"
Yến Ly không nói gì, cúi đầu suy nghĩ. nếu hắn đồng ý, thì đó là điều tốt nhất, nhưng mà…
Hắn lắng nghe tiếng tim đập rối bời của nàng ta, nụ cười bỗng chốc trở nên sinh động, hắn dụ dỗ: "Không phải rất có lợi sao? Tuyết La Sát là Thiên Nhân, bà ấy không thể thất hứa những gì đã nói với ngươi được Còn ta, ta sẽ không đau khổ như ngươi tưởng đâu, đối với ngươi mà nói, đây chỉ là một trò ảo thuật thông thường thôi."
Hắn hiểu rõ, khoái lạc và khổ đau là hai mặt đối lập.
Kẻ khó chiều chuộng, ắt chẳng biết đau khổ.
Yến Ly ngồi tựa bên mép cửa sổ, cúi đầu xuống, giọng nói nhẹ nhàng: "Ta không hiểu."
Đây là lần đầu tiên nàng ta gặp một người như vậy, rõ ràng có khuôn mặt xinh đẹp, nhưng lại không có sức sống, cứ như một người chết biết đi.
Sau một hồi đấu tranh nội tâm, nàng ta đột nhiên đưa tay ra: "Lục cô nương, vì tướng quân, ta buộc phải thôi miên ngươi, nhưng vì ngươi đã giúp ta, nên ta nợ ngươi một ân tình, chúng ta hãy bắt tay thề, lần sau ngươi có thể yêu cầu ta một điều, miễn là ta có thể làm được, ta sẽ cố gắng hết sức."
Lục Quan Linh nhìn bàn tay mềm mại của nàng ta, không hiểu tại sao lại đột nhiên nhớ tới lòng bàn tay ấm áp của thiếu nữ kia, giọng điệu của hắn lập tức lạnh đi: "Không cần bắt tay, nếu có sở cầu ta sẽ đi tìm ngươi."
Yến Ly đành hậm hực thu tay về, lại hỏi: "Vậy sau này ngươi liên lạc với ta thế nào?"
Hắn hỏi: "Ngươi có biết khúc nhạc nào không?"
Đôi mắt Yến Ly hơi sáng lên, nhưng biểu cảm lại có chút e thẹn: "Ta biết không nhiều lắm, chỉ nhớ rõ một khúc nhạc mà tướng quân đã thổi cho ta nghe."
"Khúc nhạc nào?"
"Là một khúc nhạc Phật giáo, nghe rất buồn." Yến Ly từ từ thả lỏng đôi chân đang co lại, nàng ngồi trên cửa sổ, như đang chìm đắm trong một hồi ức xa xăm nào đó, tà váy đỏ thướt tha lay động.
Trên sa mạc mênh mông, ánh trăng nhuộm màu hoang vắng, áo giáp của vị tướng quân như phủ một tầng sương, nàng ấy thích nhất là đứng trên đồi cát, cầm sáo huân thổi lên những bản nhạc du dương, ai oán.
Khi đó, nàng ấy không hề hay biết, có một chú hồ ly nhỏ màu đỏ vẫn luôn đi theo phía sau nàng ấy, lén lút nghe nàng ấy thổi sáo, nhìn mái tóc dài của nàng ấy tung bay trong gió như một bức tranh thuỷ mặc.
"Trước kia, tướng quân rất thích thổi khúc nhạc này, ta nhớ khúc nhạc đó có tên là Già Lăng Tần Già."
Lục Quan Linh khẽ cụp mi: "Vậy sao? Thật trùng hợp, ta biết thổi khúc nhạc này."
Hắn lấy ra từng trong ngực một cây sáo trúc ngắn, vuốt ve nó và nói: "Sau này, nếu ta thổi khúc nhạc này, nghĩa là ta có chuyện cần nhờ ngươi."
Yến Ly cuối cùng cũng an tâm phần nào, gật đầu: "Được." Cuối cùng, nàng ta còn nói thêm một câu: "Lục cô nương đúng là đẹp người đẹp nết, là người tốt."
Đẹp người đẹp nết?
"Bắt đầu đi." Lục Quan Linh cười khẩy, không nói gì thêm.
Yến Ly hít vào một hơi thật sâu, nghiêm túc nói: "Vậy thì nhìn vào mắt ta."
Lục Quan Linh bình tĩnh nhìn nàng ta, trong mắt Yến Ly bỗng hiện lên muôn vàn cảnh tượng thay đổi liên tục. Những ảo ảnh kỳ lạ xuất hiện xung quanh, thỉnh thoảng xen lẫn tiếng cười tinh nghịch của thiếu nữ, như vọng đến từ bầu trời xa xăm, hư ảo không thể nắm bắt.
"Thuật thôi miên của ta có thể khiến người ta nhìn thấy cảnh tượng họ mong muốn nhất, từ đó khơi dậy khát vọng sâu thẳm nhất trong trái tim họ." Yến Ly không nhịn được mà lên tiếng nhắc nhở.
Nhìn thấy đôi mắt trống rỗng của "thiếu nữ" đối diện, nàng ta nhẹ giọng hỏi: "Lục cô nương, ngươi thấy gì?"
"Một mảng tối đen."
Vừa dứt lời, làn gió mềm mại như một tấm lụa mỏng bỗng nhiên quấn lấy cánh tay hắn, xung quanh bỗng dưng dâng lên một làn sương mờ ảo, như lạc vào chốn bồng lai tiên cảnh.
Dù biết rõ chỉ là ảo ảnh, nhưng hắn vẫn cố chấp ngoảnh đầu lại, ánh mắt bình tĩnh. Hắn ngược lại muốn nhìn xem, sâu thẳm bên trong trái tim hắn đang khát vọng điều gì nhất.
Căn phòng bừng sáng, tiếng nhạc du dương như tiếng đàn tì bà réo rắt bên tai, hắn nhìn về phía nguồn sáng, ánh sáng dịu dàng như sóng nước ôm lấy hắn.
Hắn chỉ nhìn thấy một thiếu nữ tóc dài với đôi cánh tay thon thả, đôi chân trần trụi, những ngón chân trắng ngần như ngọc, tà áo tung bay trong gió bước về phía mình.
Thiếu nữ ôm đàn tì bà trong lòng, trên cổ tay trắng ngần đeo rất nhiều vòng vàng, khi nàng gảy đàn, những chiếc vòng vàng va vào nhau tạo nên tiếng leng keng thanh thúy.
Hắn theo bản năng muốn nhìn vào khuôn mặt của thiếu nữ, nhưng bỗng nhiên, tiếng đàn tì bà như bị đứt, đột ngột dừng lại, mà thiếu nữ cũng biến mất không dấu vết.
Ánh sáng bị thay thế bởi bóng tối.
Hiện ra trước mắt là một phật đường tối tăm, bên trong bày hàng trăm pho tượng Phật, với nhiều tư thế khác nhau, hoặc ngồi, hoặc nằm, nhưng các pho tượng đều cúi đầu nhìn xuống, lúc thì giận dữ, lúc thì từ bi.
Trong chốc lát, ngọn lửa bùng lên.
Có người không ngừng gào khóc bên tai: "Bệ hạ… nhanh, người đâu, lầu Đình Chúc cháy rồi!"
Dòng lửa như những mảnh sao băng, lả tả rơi xuống, như muốn thiêu rụi tất cả. Trong ánh lửa, một con chim màu đỏ rực rỡ phá vỡ xiềng xích, cất tiếng hót thanh tao như tiếng ngọc vỡ.
Một hoạn quan quỳ rạp xuống đất, gào khóc như mưa: "Đó là, Già Lăng Tần Già!"
Thế lửa càng lúc càng lớn, trong nháy mắt, tiếng chạy, tiếng kêu rên, tiếng tạt nước hỗn tạp vang lên rồi nhanh chóng biến mất, đợi đến khi Lục Quan Linh định thần lại, Yến Ly đã rời đi, chỉ để lại ánh trăng chiếu xuống mặt đất, lạnh lẽo vô cùng.
Lục Quan Linh ôm lấy trái tim không chút gợn sóng, trong mắt bỗng lóe lên một tia cười mỉa mai: "Giả thần giả quỷ, đây mà là thứ ta khao khát nhất ư?"
Tiêu Diệu Âm rời đi vội ràng, thậm chí còn quên mang theo chiếc đèn lưu ly.
Bầu trời tối mịt, sương đọng nặng nề trên đám cỏ, tiếng côn trùng thỉnh thoảng vang lên. Khi bước ra khỏi hành lang u ám, tim nàng bỗng như bị lửa thiêu đốt, nóng rực.
Nàng ngạc nhiên ôm lấy ngực mình: "Chuyện gì vậy?"
Không đợi nàng tìm hiểu kỹ hơn, cảm giác kỳ quái đó bỗng nhiên biến mất, Tiêu Diệu Âm tưởng rằng mình đã bị ảo giác, nhưng cảm giác bực bội trước đó lại dần dần lắng xuống.
Nàng nghĩ, mình so đo với một nhân vật trong sách làm gì?
Không phải nàng đã sớm biết Tiểu Độc Vật là loại người gì rồi sao? Trước hết phải trở về ngủ một giấc thật ngon, lần sau lại nghĩ cách tìm hiểu thêm về Tiểu Độc Vật một chút, dù sao cũng phải hoàn thành nhiệm vụ chứ.
Nàng quyết định gạt bỏ lo lắng, hướng về nhà mình. Bỗng nhiên, nàng nhìn thấy một bóng người lờ mờ dưới khóm tre tối đen. Ngón tay nàng vẽ ra một lá bùa rực lửa, bắn về phía bóng đen, đồng thời quát lên: "Ai ở đó!"
Lá bùa nổ tung tạo thành một chuỗi ánh sáng vàng, tiếng nổ đùng đùng vang lên, giữa ánh lửa rực rỡ, một đôi mắt đào hoa lúng túng xuất hiện, nàng nhất thời ngây ngẩn cả người: "Lục sư huynh, sao lại là huynh?"
Nửa đêm canh ba, nam chính đến đây làm gì?
Lá bùa của Tiêu Diệu Âm chủ yếu là để cảnh cáo, không sử dụng quá nhiều linh lực. Nàng lo lắng nếu bản thân đang căng thẳng mà đánh trúng chim sẻ thì sẽ mang tội.
Cho nên, Lục Quan Hàn rất dễ dàng tránh được lá bùa đó, hắn từ dưới rừng tre đi về phía nàng: "Diệu Âm, là ta."
Tiêu Diệu Âm gật đầu, dưới ánh trăng, đôi mắt nàng càng thêm đen trắng rõ ràng: "Lục sư huynh, huynh đến tìm Lục sư muội à?"
Lục Quan Hàn vô thức vuốt ve chuôi kiếm Đoạn Ách, có vẻ hơi căng thẳng: "Ừm, ta nằm trằn trọc mãi mà vẫn không ngủ được, nên ra ngoài đi dạo, không hiểu sao lại đến đây. Ban đầu ta muốn xem A Linh thế nào, vừa hay nhìn thấy muội từ trong phòng A Linh đi ra, có phải A Linh đã xảy ra chuyện gì rồi không?"
Ngoài việc khiến nàng tức điên, Tiểu Độc Vật này vẫn còn khỏe lắm.
Tiêu Diệu Âm thầm oán giận trong lòng, nhưng ngoài mặt vẫn cười nói: "Lục sư muội không sao, ta vừa mới cùng muội ấy trò chuyện một lúc."
"Hai người, đã nói chuyện gì?" Lục Quan Hàn hỏi.
Tiêu Diệu Âm nhìn thấy bộ dạng cẩn thận từng li từng tí của hắn, bỗng nhiên nhớ tới chuyện trước đây Tiểu Độc Vật đã từng vứt lọ thuốc mà hắn đưa. Tiểu Độc Vật ghét huynh trưởng của hắn, mà Lục sư huynh có vẻ cũng rất rõ ràng về điểm này.
Giữa họ chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì sao?
Nàng quay sang, nhẹ nhàng lắc đầu: "Không có gì quan trọng, chỉ là vài câu chuyện phiếm của mấy thiếu nữ thôi, có điều, Lục sư muội không cẩn thận làm bản thân bị thương, ta đang giúp muội ấy bôi thuốc."
"A Linh lại bị thương sao?" Giọng điệu Lục Quan Hàn có chút lo lắng.
Lại?
Tiêu Diệu Âm bình tĩnh quan sát Lục Quan Hàn, an ủi: "Lục sư huynh yên tâm, không có gì đáng ngại cả. Có điều, Lục sư muội luôn bị thương, nhưng lại không biết chăm sóc bản thân."
Trên mặt Lục Quan Hàn bỗng dưng hiện lên vẻ áy náy, thương tiếc, nhưng những cảm xúc ấy cũng nhanh chóng biến mất theo hàng mi run rẩy của hắn.
Hai người cùng nhau bước ra khỏi khu rừng tre, Tiêu Diệu Âm tiếp tục hỏi: "Lục sư huynh, nếu huynh quan tâm tới Lục sư muội như vậy, tại sao không ở lại Như Ý các để cùng chăm sóc cho muội ấy?"
Lục Quan Hàn dường như không nhận ra Tiêu Diệu Âm bên cạnh đã không còn là nguyên chủ, hắn ngước mắt nhìn thoáng qua ánh trăng nhàn nhạt trên bầu trời rồi thở dài nói: "Diệu Âm, muội cũng biết, A Linh vốn không thích người huynh trưởng này, ta ở bên cạnh nó chỉ khiến nó thêm phiền muộn. Huống hồ, ta còn phải truy tìm… tung tích của Tuyết La Sát, không thể ở lại Như Ý các mãi được, nhưng mà, những năm qua, nhờ có muội ở bên cạnh nó nên ta cũng yên tâm hơn."
Tiêu Diệu Âm nhịn không được lẩm bẩm, cho dù nguyên chủ luôn bên cạnh Tiểu Độc Vật thì thế nào, hắn vẫn không hề đặt nguyên chủ vào trong lòng.
Nàng châm chọc nói: "Nhưng dù ta tốt với Lục sư muội thế nào, cũng chẳng thể thay thế Lục sư huynh được. Hai người có mối liên kết huyết thống thực sự, cho dù có xảy ra bao nhiêu chuyện đi chăng nữa, cũng không ai có thể chia cắt được."
Lục Quan Hàn khẽ cười, nụ cười mang theo sự mỉa mai: "Thực ra, ràng buộc huyết thống cũng chẳng phải không thể chia cắt. Có những người, miệng nói yêu thương muội nhiều nhất, nhưng lại là người làm tổn thương muội sâu sắc nhất."
Tiêu Diệu Âm giật mình nhìn hắn: "Lục sư huynh đang nói đến ai?"
Lục Quan Hàn như bừng tỉnh khỏi sự thất thố, nụ cười lập tức tắt lịm: "Không ai cả." Hắn quay mặt sang, khuôn mặt tuấn tú dưới ánh trăng sáng như ngọc: "Diệu Âm, ta có thể nhờ muội một chuyện được không?"
Tiêu Diệu Âm nhìn hắn, vô thức chớp chớp mắt: "Chuyện gì?"
Ánh trăng rất đẹp, nhưng nàng lại phát hiện, khi đối diện với nam chính tựa trích tiên, trái tim thiếu nữ của nàng lại chẳng hề có nổi một gợn sóng.
Hơn nữa, Tiêu Diệu Âm cảm thấy có chút kỳ quái, nam chính hình như không có tình cảm nam nữ với nữ chính, hai người họ giống như huynh muội hơn.
Lục Quan Hàn chậm rãi nói: "Diệu Âm, không lâu nữa chúng ta sẽ xuống núi rèn luyện, muội có thể giúp ta chăm sóc A Linh nhiều hơn được không."
Tiêu Diệu Âm lấy lại tinh thần, lập tức gật đầu: "Được chứ, Lục sư muội vốn dĩ là sư muội của ta, ta chăm sóc muội ấy là chuyện nên làm."
Lục Quan Hàn lại vô thức siết chặt chuôi kiếm: "Không chỉ vậy, A Linh khi ở bên ta sẽ cư xử khác hẳn so với khi ở Như Ý các."
Tiêu Diệu Âm hơi mở to mắt: "Khác ở điểm nào?"
Bầu trời dần chuyển sang màu trắng đυ.c, sương mù mỏng manh lững lờ trong rừng tre. Giọng nói của Lục Quan Hàn cũng như sương mù, mơ hồ khó nghe: "Nó sẽ có khuynh hướng tự hại bản thân rất nghiêm trọng."
Khuynh hướng tự hại… Hóa ra cảm giác méo mó, điên rồ và tự hủy mà những ngày qua cảm nhận được từ Tiểu Độc Vật không phải là ảo giác.
Tiêu Diệu Âm quay mặt đi, nhìn Lục Quan Hàn, dưới ánh nắng mỏng manh, khuôn mặt hắn toát lên vẻ từ bi khó tả.
Nàng phát hiện, nam chính và Tiểu Độc Vật tuy là huynh muội, nhưng tính cách lại hoàn toàn khác biệt. Tiểu Độc Vật mang trong mình sự lạnh lùng, luôn khiến người khác cảm thấy xa cách, không chỉ tổn thương người khác mà còn tổn thương chính bản thân mình, không hề có chút lòng từ bi.
Từ bi?
Trong đầu Tiêu Diệu Âm phát ra một tiếng cạch, lại nhớ tới ngày đó, khi hắn kề thanh kiếm nhỏ vào tim mình, nhưng trên mặt lại nở nụ cười.
"Tiêu sư tỷ, ta đã gieo cho tỷ chú Nhất Liên Thác Sinh, nghĩa là từ nay về sau, chúng ta sẽ cùng sống cùng chết."
"Nhưng đài sen sẽ không đưa chúng ta cùng đến miền cực lạc, mà là sẽ cùng nhau xuống địa ngục."
Bỗng dưng trong đầu nàng nảy ra một ý nghĩ, đúng là Tiểu Độc Vật không phải là người tốt, nhưng một người thậm chí còn không quan tâm đến tính mạng của bản thân, làm sao có thể mong chờ hắn có lòng từ bi?