Vì Đâu Nặng Tình Như Thế

10/10 trên tổng số 2 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Thể loại: Hiện đại, chủng điền, cường cường. Nhân vật: Kiều Dương x Lăng Tiêu. Đồng bọn: Từ Tiếu Thiên, Kiều Đóa Đóa. Kiều Dương là nhân vật chính trong câu chuyện này , tác giả cho hắn ở ngôi thứ nhấ …
Xem Thêm

Chương 73: Học kỳ mới
Tôi vẫn cảm thấy mình nên đặc biệt mời chú hai một bữa cơm, không biết chú hai đã đến gặp bố mẹ tôi rồi nói chuyện kiểu nào, tóm lại là lúc tôi bảo làm sinh nhật cho bố, bố lại không do dự, đồng ý trong vòng 10 giây.

Ngày sinh nhật bố, tôi sớm ra khỏi cửa, tôi muốn bảo ra nhà hàng ăn một bữa đi, bố không chịu, cứ bảo ở nhà ăn là được, thế nên tôi ra ngoài mua đồ ăn.

Lăng Tiêu ngồi xổm ven đường chơi điện thoại, thấy tôi đi tới là đứng dậy ngay, làm cái hôn gió, tôi lết dép chậm rãi bước đến gần, nhìn xung quanh, không thấy có hàng xóm đi qua, mới an tâm đứng cùng anh.

“Hôm nay mua đồ ăn”.Tôi đưa cho anh xem thực đơn, này là công sức nghiên cứu bàn bạc suốt hai tiếng của mẹ tôi và Kiều Đóa Đóa.

“Nhiều vậy hả? Có phải chỉ ăn một bữa không đó?”. Lăng Tiên cầm tờ ghi chép lại, bắt đầu tính toán.

“Nói nhảm, bộ sinh nhật anh đi ăn lòng vòng sao?”. Tôi dẫn đầu đi về siêu thị.”Em nói cả đám ra nhà hàng ăn một bữa là được, nhẹ việc, ổng không chịu”

“Không chịu ra ngoài ăn cũng là bình thường, mọi khi anh đυ.ng em có chút xíu, không phải em đã vung tay la làng sao”

“Em la làng cái gì?”

“…Giữa chốn công cộng nha!”

Thật ra thì tôi đoán được lý do bố tôi nhất quyết đòi ăn cơm ở nhà, vì bố đồng ý để Lăng Tiêu đến ăn cơm chung, có lẽ vì nếu ăn ở nhà hàng sẽ cảm thấy như vẫn còn đề phòng quá chừng đi, chuyện như vậy nên ở nhà ăn là thích hợp nhất. Tôi sợ Lăng Tiêu suy nghĩ nhiều, nhìn anh một cái, lúc anh nói lời kia vẫn rất bình tĩnh, không tỏ ra vẻ gì không ổn cả.

“Anh không ngại à”. Tôi hỏi anh.

“Sao cơ, bố em có bắt mình ăn ở dưới tầng hầm anh cũng vui lắm rồi”. Lăng Tiêu gãi tóc tôi.

Ăn được bữa cơm này quá là cực nhọc, chẳng qua xem như thuận lợi cả. Lúc tôi đưa bố cái ấm trà thì có chút vấn đề, tôi bảo đây là do dùng tiền tôi với Lăng Tiêu mua, bố nhìn ấm trà xong thấy hoài nghi, lập tức nhíu mày.”Hai đứa chi được nhiều tiền như vậy à?”

“À, đây là đồ trong tiệm của bạn Lăng Tiêu…”. Tôi rất sốt ruột khi nói chuyện với bố, bố nhíu mày, đây là lời tôi nói thật, nói nửa chừng cũng không biết tính sao.

“Trả góp ạ”. Lăng Tiêu ngắt lời tôi, nói chuyện thay.

“Mua cái ấm trà cũng có chuyện trả góp?”. Bố tôi nhìn Lăng Tiêu chằm chằm.

“Dạ, vì là tiệm của bạn con nên mới chịu cho trả tiền như vậy”. Lăng Tiêu rất bình thản, nói dối với bố tôi mà mặt không chút biến sắc, cũng không hồi hộp xíu nào.

“Sau này đừng phí tiền như vậy, đều là sinh viên, không cần tiêu tiền bừa bãi”. Bố tôi quan sát nét mặt Lăng Tiêu cả buổi, thấy không có gì khả nghi, vì vậy bỏ qua sự tình, cúi đầu nghiên cứu cái ấm trà.

“Lăng Tiêu đâu có giống anh con,Lăng Tiêu sắp đi thực tập, mà thực tập là có tiền”. Kiều Đóa Đóa cười với bố tôi, nhào đến ôm cánh tay bố.

“Thực tập kiếm được bao nhiêu tiền, thực tập là hoang phí tiền được à?”. Thái độ của bố dành cho Kiều Đóa Đóa vẫn tốt đẹp.

“Mấy đứa con đi thực tập ở trường học à?”. Mẹ tôi mang thức ăn từ bếp lên, hỏi một câu.

“Vâng, có thể được phân đến trường trung học số 19”

“A, trường của bọn em”. Kiều Đóa Đóa phấn khích ngay lập tức.”Tốt quá đi, phân đến lớp em là tốt rồi”

Bố ngẩng đầu nhìn Kiều Đóa Đóa, muốn nói cái gì đó nhưng nén lại.

Một bữa cơm, bố có ít nhất bốn lần muốn nói lại thôi, như là định nói chuyện, phá vỡ bầu không khí cứng ngắc giữa chúng tôi, nhưng lại cảm thấy mất mặt, hơn nữa vẫn là có chút khó chịu trong bụng.

“Anh cảm thấy rất tốt, ban đầu có thể cùng ăn cơm, cùng nói chuyện, cứ thong thả thôi”. Sau khi cơm nước xong, tôi đưa Lăng Tiêu ra cửa, anh chậm rãi lắc cổ.

“Anh ăn cơm mà cũng bị sái cổ?”

“Anh cứ nghiêng đầu lo cười với bố em mà, không chỉ sái cổ, liệt nửa mặt rồi đây nè”

“Bố em làm được đến mức này là không tệ rồi…”

“Ừ, anh biết”.Lăng Tiêu cúi đầu nhỏ giọng nói.”Anh định nói là, chờ anh đi làm, nhất định sẽ lo cho em đàng hoàng , nhưng sợ kích động đến bố em, không dám nói, giờ nói với em một tiếng”

“Chà, anh vĩ đại quá đi”.Tôi hí hửng, ngoài miệng không nói nhiều, chứ trong bụng đang reo hò.”Còn nhất định nữa kìa, lỡ em nói không thoải mái thì sao?”

“Em không phải người như vậy, chẳng qua anh không theo tiêu chuẩn của em, tiêu chuẩn của em thấp lắm, không có tính khiêu chiến chút nào, phải theo tiêu chuẩn của anh mà làm…”

“Tiêu chuẩn của anh?”

“Ừm, em không cần can vào, tóm lại là anh sẽ cho em mỗi ngày đều vui vẻ”.Lăng Tiêu không nhìn tôi, ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm.”Hôm nay anh nói lời này, em hãy ghi nhớ, anh sẽ làm được, nếu làm không xong, phạt anh phải xuất ngoại chung với Hứa Bội Bội”.

“Cút đi, anh mơ nhá”. Tôi đạp lên mông anh một phát.

Mấy ngày trước khi tựu trường, tôi đem đồ về phòng ký túc xá như thường lệ, mùi ẩm mốc khó chịu suốt hai tháng trời từ các phòng bay ra.

Tôi bịt mũi bước đến phòng bọn tôi, vì Từ Tiếu Thiên đã về phòng từ trước nên phòng của bọn tôi có mùi dễ chịu.

Tôi khiêng thùng đồ của mình vào, đạp lên cửa phòng, sau đó quăng thùng đồ vào bên trong.

Trong nháy mắt đó, tôi nghe có giọng nói.”Vậy cậu chăm sóc bản thân cho tốt”.

Lúc thùng đồ rơi xuống đất, tôi thấy Từ Tiếu Thiên ngồi trên bàn, Lạc Hiên đứng bên cạnh nó, quay mặt về phía tôi.

Ngay lập tức tôi cảm thấy mình đến rất không đúng lúc, hơn nữa cách thức đi vào lại rất phá hỏng không khí.

“Cái gì đó, tôi…”. Tôi tiến thoái lưỡng nan đứng ì một chỗ, không biết nên xoay người đi hay vẫn là nhặt đồ lên đã.

“Ăn không?”. Lạc Hiên cười với tôi, đưa qua một túi giấy lớn.”cẩu kỷ tôi mang về từ vùng quê”

“À, cảm ơn”. Tôi đưa tay lấy mấy mẩu bỏ vào miệng, ôm thùng đồ từ dưới đất bỏ lên giường, nhìn lén Từ Tiếu Thiên một cái, nó đang cười với tôi.

“Lát nữa tao đưa Lạc Hiên ra trạm xe”. Nó nói.

“Muốn đi à?”. Tôi quay đầu nhìn Lạc Hiên, cậu ấy mới đến đây thì hôm sau đã đi chụp ảnh, mới về thì hôm sau đi ngay, thực là để đầu óc người ta theo không kịp.

“Ừ, lần sau đến chỗ tôi chơi đi”. Lạc Hiên cười cười. Cậu ấy nói chuyện rất đơn giản, giọng điệu chậm rãi, nghe không hiểu rốt cục quan hệ của cậu ấy và Từ Tiếu Thiên là thế nào.

“Phải đi thôi”. Tôi nói, nhìn Từ Tiếu Thiên.

“Đi đây, tao tiễn cậu ấy, lát nữa về ăn cơm chung, được thì gọi đại thiếu gia nhà mày luôn đi”. Từ Tiếu Thiên nói xong cùng Lạc Hiên ra ngoài.

Tôi nén cơn tò mò chờ nó về phòng rồi hỏi, nhưng một người ngồi không ở phòng ký túc xá rất là chán, vòng qua vòng lại cả buổi cũng không tìm ra cách giải khuây, vậy nên nhắn cho Từ Tiếu Thiên cái tin, rốt cục mày đang như thế nào.

Rất hạnh phúc.

Hai người tu thành chính quả rồi sao?

Thành chính quả hay không cũng được, tận hưởng quá trình là hạnh phúc rồi.

Tôi cầm điện thoại di động nhìn hồi lâu, Từ Tiếu Thiên đóng bộ triết gia riết quen luôn, không cần nghĩ có thể chém được một dòng, thế này thật tiến bộ, chứng tỏ là nó với Lạc Hiên đang có một quan hệ vi diệu.

Tôi đứng tựa cửa sổ nhìn một đứa năm nhất mặc đồ rằn ri đi qua, ngẩn ngơ nhận ra đã hết một năm rồi. Năm đó tôi với Từ Tiếu Thiên đứng ở nhà thi đấu ngắm gái đẹp, tôi bảo gái đẹp trường Bách Khoa cũng giống như bánh bao thịt trong căn tin ký túc xá, cắn một cái, không ngon, cắn một cái nữa, bỏ đi, không cần tìm kỹ, cứ bỏ qua, tìm được rồi lại thấy mùi vị trong miệng có gì đó sai sai. Giờ cảm thấy bi thương, tôi chẳng ngờ rốt cục mình không cần gái đẹp, sớm biết ra thế này thà ngày trước tôi ngắm trai đẹp, biết đâu tìm được người tốt hơn Lăng Tiêu thì sao…

Đang suy nghĩ chuyện này, Lăng Tiêu gọi điện thoại đến.

“Anh bị hắt hơi, em nhớ anh phải không”

“Vớ vẩn, anh bị cảm đó”

“Em nhớ anh”

“Cái gì đó, không phải em muốn đả kích anh, em đang suy nghĩ nếu lúc trước em không nên đặt tầm mắt lên các cô gái, không chừng có thể nhận ra trường em có người đẹp trai hơn anh…”

“Không có khả năng đâu, không có người thứ hai giống như anh”. Lăng Tiêu rất quả quyết mà ngắt lời tôi.”Em quả là may mắn, trẻ vậy đã gặp được anh rồi”

“Ôi”. Tôi bật cười, nằm úp sấp đến thành cửa sổ.”Anh cũng phải thấy em là người quá tốt đi, may mắn là anh sớm gặp được em đó, trễ nửa học kỳ nữa, không có cửa cho anh đâu”

“Vậy em tìm đến ai nè?”

“Từ thiếu, hai đứa em đứa giường trên kẻ giường dưới, ngày ngày mở mắt ra đã thấy bản mặt nó rồi”

“Đừng lấy cái đó ra chọc anh, anh không bị chọc đâu, nếu hai đứa em có gì được thì đã sớm có rồi”

“Không nhất định phải vậy, anh có tự tin thế sao?”. Tôi ngồi vào ghế, thuận tay cầm lấy quyển sách của Từ Tiếu Thiên, bên trong rớt ra tờ hóa đơn, nhìn lướt qua, là điện thoại di động, căn bản là Từ Tiếu Thiên mua lúc về nhà, lúc bỏ lại tờ giấy vào sách, thấy được hình chiếc điện thoại, tôi cười, tôi thấy qua điện thoại của Lạc Hiên rồi, tên này hẳn là muốn dùng điện thoại đôi.

“Lời này chính miệng em nói mà”. Lăng Tiêu cười.”Với lại nếu cậu ta muốn có cái gì, sẽ nói trước với anh”

“Cái gì?”. Tôi mơ hồ.

“Anh đã bảo với cậu ta, anh thích em, nếu là cậu ta muốn theo đuổi anh, phải nói trước một tiếng để anh chuẩn bị kỹ càng”.

“Chuẩn bị cái gì?”

“Gia tăng tốc độ theo đuổi em, tình địch như cậu ta quá mạnh, nhất định phải nói trước để mình lo chuẩn bị”

“Hai người nói chuyện này lúc nào?”. Tôi cảm thấy khá là khó tin nổi.

“Lúc bọn em đến tiệm net đánh nhau, khi gọi điện anh đã nói với cậu ta”

Tôi cố nhớ lại, lúc đó tôi bị ăn một cái xẻng, bị Uy ca khiêng đi đến chóng mặt…Chỉ có lúc trên xe là Từ Tiếu Thiên nói chuyện điện thoại với Lăng Tiêu, tôi chợt nhớ là khi đó Lăng Tiêu gọi tên bí đỏ.

“Ông đây tưởng hai người bàn việc quan trọng, lăn tăn cả ngày là nói lời này sao?”

“Ừ, đây mới là việc quan trọng”

“Em đệt, anh dám chắc nó sẽ phối hợp với anh sao?”

“Sự thật đã chứng minh”. Lăng Tiêu suy nghĩ một chút rồi nói thêm. “Thật ra thì Từ Tiếu Thiên là người rất tốt”.

“Nói nhảm, anh em của em mà, đồng bọn của em, là tri kỷ, em…”

“Anh yêu em…”

“Em cũng yêu anh”

.

.

.

Buổi trưa Từ Tiếu Thiên về lại phòng, vừa vào đã kêu tôi.”Vị kia ơi, đi ăn cơm, tao mời mày”

“Đại gia đây chưa có đói, không thì buổi trưa ăn qua loa gì đi, đến tối mình…”

“Mới nói chuyện điện thoại của La Uy, chiều nó sẽ về”. Từ Tiếu Thiên lôi tôi ra ngoài.”Hai đứa mình muốn tâm tình phải ra ngoài buổi trưa! Đến tối mà đi còn phải lôi theo nó nữa”

Tôi theo Từ Tiếu Thiên đi ra cửa, nhìn bóng lưng nó, tôi cảm thấy có chút xót lòng đến quái lạ.”Tiếu Thiên, cả đời này mình phải là bạn tốt mới được”

“Nhất định rồi”. Nó không quay đầu lại, giơ tay lên về sau.

Lúc đi ra khỏi tòa nhà ký túc xá, ánh mắt trời giữa trưa chiếu vào mắt tôi, mọi thứ xung quanh đều được phủ trong ánh sáng vàng đến chói mắt.

[Hoàn chính văn]

Thêm Bình Luận