Chương 71: Vượt ngục
Hiện giờ tình cảnh vô cùng xấu hổ, quả là xấu hổ đến cực điểm.
Bốn người ngồi xoay vòng trong phòng khách nhà Lâm Hoành Vũ, máy điều hòa chỉnh đến 18 độ, nhưng tôi vẫn đổ mồ hôi đầm đìa, đầu cũng không dám ngẩng lên, nhìn chằm chằm khay trà trước mặt, bí mật của tôi đã bị phơi bày trước mặt chú hai, mà như là chú hai không phán đoán được tôi với Lâm Hoành Vũ có nói qua chuyện của bọn họ không.
Thể loại không nắm rõ lòng dạ này làm người ta đứng ngồi không yên, thế nên tôi và chú hai đều chọn cách im lặng.
“Chuyện chính là như vậy đó, hiện giờ Lăng Tiêu về nhà, điện thoại di động đang ở chỗ bọn tôi, cho nên không liên lạc được với ảnh”. Từ Tiếu Thiên lại rất thoải mái, tựa vào ghế sô pha, duỗi người.
“Lăng Tiêu vì chuyện ảnh chụp nên về nhà?”. Lâm Hoành Vũ có chút hoài nghi mà hỏi.”Không giống phong cách của cậu ta, vốn dĩ cậu ta đâu phải người manh động như thế, cũng không hỏi gì sao?”
“Đến hỏi xong Kiều công tử bảo người mới đến từ hôm qua còn gì, quả là nói dối động trời”
“Tôi cảm thấy không đơn giản như vậy, Lăng Tiêu không phải Kiều Dương, đầu óc cậu ta rất nhanh nhạy”.Lâm Hoành Vũ suy nghĩ một chút.”Đảm bảo cậu ta về nhà không phải vì mấy bức hình, tức giận là vì Kiều Dương nói dối cậu ta thôi chứ không phải gì khác”
“Hiện tại phải liên lạc với ảnh đã”
“Trực tiếp đến tìm không được đâu, phải có cớ”
Tôi cúi đầu, chú hai không nói chuyện, cứ nghe Lâm Hoành Vũ với Từ Tiếu Thiên đối đáp. Tôi cầm điếu thuốc lên, định châm lửa thì cái bật lửa bị chú hai cầm trong tay, chơi trò mở ra đóng lại. Tôi giơ điếu thuốc lên, nhìn ổng, ổng lại không thấy tôi, tôi do dự không biết có nên kêu một tiếng không.
“Không hút thuốc thì đừng nghịch bật lửa”. Lâm Hoành Vũ giật bật lửa từ tay chú hai, quăng qua cho tôi, quay đầu hỏi chú hai.”Giờ gọi điện cho nhà Lăng Tiêu, anh gọi hay tôi gọi?”
“Tôi gọi”.Chú hai cầm lấy điện thoại của Lăng Tiêu, định nhấn số.
“Trước tiên nghĩ lý do cho kỹ đã…”. Lâm Hoành Vũ cản tay ổng lại.
Chú hai đẩy tay hắn ra, nhấn vào luôn. Da đầu tôi tê dại luôn, chú hai định quấy rối hay sao, không cần bàn bạc, cứ vậy mà gọi ngay? Còn dùng điện thoại của Lăng Tiêu.
“A lô, mấy người là nhà họ Lăng sao”. Chú hai nói một câu, như là bên kia có người nghe rồi, tôi ngồi ngay ngắn, dựng lỗ tai mà nghe.
Chú hai nhìn tôi một cái, ấn nghe loa ngoài, giọng của mẹ Lăng Tiêu truyền đến.”Ngài có việc gì?”
Tôi nghe giọng nói này chỉ muốn nhào đến cướp lấy điện thoại mà mắng, đệt, trong điện thoại nghe lịch sự là thế, sau lưng lại làm trò mấy trò bẩn đánh người, vu vạ, kiểu nào cũng chơi! Bà ngoại sói! Đệt mẹ nó chứ, đúng là bà ngoại sói.
“Tôi nhặt được một cái điện thoại di động, theo như số lưu trong danh bạ mà gọi, có phải con trai bà ném điện thoại đi không…”
“Chúng tôi không có ném điện thoại đi, cảm ơn”
“Thật à? Chà, vậy tôi tùy ý mà xử lý, trong này còn mấy ảnh nóng tự chụp nè, ôi, hai người đàn ông trên giường, không biết có bán ra tiền không…”
“Anh nói cái gì?”. Mẹ Lăng Tiêu lên giọng, nghe như là nói với người ở bên cạnh một câu.”Con mất điện thoại?”
“Mấy người lo suy nghĩ kỹ đi, tôi sẽ liên lạc sau”. Chú hai nhanh chóng cúp điện thoại, hơn nữa còn tắt máy, nhìn tôi nói. “Đảm bảo đang ở nhà”
“Anh được nha…anh…”. Lâm Hoành Vũ nhìn chú hai cả buổi, không nói nên lời.”Anh chơi cái trò gì…còn là ảnh nóng tự chụp, có thật hả, để tôi xem”
“Có cũng không lưu lại đâu”.Từ Tiếu Thiên bật cười.”giờ xác nhận là Lăng Tiêu đang ở nhà, làm sao đây?”
Ba người đồng loạt quay đầu nhìn tôi, tôi nhất thời không thích ứng được việc là tâm điểm chú ý như thế, lấy tay che mặt.”Đừng nhìn tôi, hiện tại đầu tôi mịt mờ, không nghĩ ra cái gì đâu”
“Không phải mày nói đến nhà ảnh chém gϊếŧ đòi người sao?”. Từ Tiếu Thiên vỗ vỗ tôi.
Vốn dĩ đây là kế hoạch của tôi, nhưng hỏi Lâm Hoành Vũ xong thì vỡ mộng, Lâm Hoành Vũ không biết nhà Lăng Tiêu ở đâu. Tôi mở điện thoại của Lăng Tiêu lên, tìm dọc ngang khắp danh bạ, tìm người tôi biết, Đinh Bằng, vô dụng, anh ta chỉ biết chỗ Lăng Tiêu thuê phòng, Đỗ Tâm Vũ…đệt, đảo một vòng không được hãy tìm đến hắn.
Thật ra tôi có mục tiêu, tôi muốn tìm Hứa Bội Bội, nhỏ là hôn thê chính danh của Lăng Tiêu, đảm bảo biết nhà Lăng Tiêu ở đâu. Nhưng lật danh bạ tới lui cũng không thấy tên Hứa Bội Bội.
“Đệt”. Tôi bỏ điện thoại dính lên trán, Lăng Tiêu à, số điện thoại của bạn trai em họ anh cũng lưu, tại sao lại không lưu số Hứa Bội Bội? Anh chán ghét nhỏ đến vậy sao?
“Không tìm được người hỏi sao?”. Từ Tiếu Thiên nhìn tôi, như là muốn nói gì đó.
“Tìm được”. Tôi biết nó muốn nói gì, nhưng không nhất định là Đỗ Tâm Vũ biết nhà anh, cứ cho là biết đi, lần trước tôi đập chai rượu lên đầu hắn như vậy, dễ gì hắn nói cho tôi hay.
“Đừng làm kiêu”. Từ Tiếu Thiên nhỏ giọng nói một câu.”Muốn làm màu hống hách thì sau này còn nhiều cơ hội mà”
Tôi suy nghĩ, lấy điện thoại của mình gọi cho Đỗ Tâm Vũ, trong lòng có chút bồn chồn.
“A lô?”. Giọng nói của Đỗ Tâm Vũ cả đời tôi
không quên được, vừa nghe đã muốn nhảy dựng.
“Tôi là Kiều Dương”. Tôi không biết mình có nên xin lỗi chuyện lần trước cái đã, hay là vào thẳng vấn đề luôn.
Đỗ Tâm Vũ không trả lời, sau cả buổi mới lười biếng mà nói một câu.”Chuyện gì?”
“Anh có địa chỉ nhà Lăng Tiêu không?”. Tôi cũng không muốn vòng vo.
“À”. Đột nhiên Đỗ Tâm Vũ cười cười.”Thế mà cậu lại không biết địa chỉ nhà cậu ấy”
“Tôi không biết…giờ tôi có việc gấp muốn tìm ảnh, anh biết không, biết thì nói cho tôi với”. Tôi khống chế giọng điệu, để nghe sao cho có vẻ vô cùng chân thành.
“Thế mà lại hỏi đến tôi, xem ra đυ.ng phải phiền toái rồi”. Đỗ Tâm Vũ không nói mình biết hay không, như là đang trêu chọc tôi.”Hai người cãi nhau à?”
“Thật sự tôi không có thời gian, anh biết thì phải nói với tôi ngay, không biết cũng nên nói rõ, tôi lo đến cách khác”. Tôi nén cơn giận.
Đỗ Tâm Vũ cười cười, không lên tiếng. Tôi chờ một hồi, cảm thấy tìm đến hắn là một sai lầm, hắn thấy tôi cuống quýt như vậy hẳn là vui trong bụng lắm rồi, không chọc tôi sẽ không thấy thoải mái. Quên đi, tôi cắn môi, quả nhiên là không thể nhờ cậy hắn.
“Thôi đi, đã phiền anh…”
“Khu biệt thự Kim Thủy Loan…”. Đỗ Tâm Vũ ngắt lời tôi, nói địa chỉ.
“Cái gì?”. Tôi không thể tin vào tai mình, Đỗ Tâm Vũ chịu nói.
Hắn nói rõ địa chỉ lại lần nữa, sau đó từ từ nói một câu.”Đến chỗ đó phải có điện thoại của người chủ bên trong, nếu không bảo vệ sẽ không cho vào”
“Cảm ơn, rất cảm ơn”
“Cậu không cần cảm ơn tôi như vậy, tôi không định nói câu đừng khách sáo”. Đỗ Tâm Vũ nói xong cúp điện thoại.
“Kim Thủy Loan, không có điện thoại chủ nhà sẽ không vào được”. Tôi cắn môi, không như bọn tôi, nhà Lăng Tiêu là nơi đầy trang bị tối tân, vì cái gì mà anh nhất quyết phải về nhà, không phải muốn chỉnh tôi sao, dù là ông đây lừa anh, anh đánh tôi cũng được, mắng tôi cũng được, làm gì phải dùng đòn nhẫn tâm thế này, để tôi phải hao tâm tổn sức mà tìm anh.
Mẹ nó tôi tìm được Lăng Tiêu rồi phải đánh anh một trận cái đã.
“Khu Kim Thủy Loan thì dễ rồi”. Lâm Hoành Vũ duỗi cái chân.”Bạn tôi sống ở đó”
“Vậy đi ngay”. Tôi đi về cửa, tôi không bằng lòng đợi thêm giây nào nữa, giờ tôi chẳng muốn gì hết, tôi đã chẳng nghĩ đến cảnh mình bị mẹ Lăng Tiêu chơi một vố đau như thế.
“Bây giờ à?”. Từ Tiếu Thiên đứng lên theo.
“Ông đi theo tôi không? Không đi thì tôi tìm xe chạy vào”. Tôi nhìn qua Lâm Hoành Vũ.
“Anh đi không?”. Lâm Hoành Vũ nhìn sang chú hai.
“Không đi”. Chú hai đứng lên, ra ngoài, lúc đi ngang qua tôi có liếc mắt một cái.”Tao sang nhà mày một chuyến”
“Đến nhà con làm gì?”. Tôi bỗng thấy sốt ruột.
“Mày gây ra chuyện lớn thế nào tao cũng kệ, nhưng không thể để bố mẹ mày không biết gì hết, tao gặp bố mày nói chuyện một chút”. Chú hai thở dài.”Nếu sáng mai không thấy mặt tao, nhớ về nhà mày nhìn xem tao có bị bố mày chặt xác giấu ở tủ lạnh không”.
.
.
.
Xe ở Lâm Hoành Vũ dừng ở cổng lớn khu biệt thự Kim Thủy Loan, bảo vệ gác cổng quả nhiên rất chuyên nghiệp, phần ngăn xe không cho vào, phần gọi điện cho bạn Lâm Hoành Vũ để xác nhận.
Mấy phút sau xe lái vào bên trong. Lâm Hoành Vũ lại gọi điện cho bạn mình, hỏi nhà Lăng Tiêu hướng nào, sau đó vòng một cái, vòng từ nhà bạn mình ra ngoài.
“Một, hai, ba, căn thứ tư đó”. Lâm Hoành Vũ chỉ chỉ phía trước mặt.
Tôi thấy tòa nhà kia xong tim đập như trống dồn, nhịp thở cũng rối loạn, đột nhiên sinh xúc động bảo Lâm Hoành Vũ quay đầu xe chạy mau.
“Vị kia ơi, mày muốn cả bọn đi cùng mày qua hay là…”. Từ Tiếu Thiên mở cửa xe.
“Tự tao đi, mấy người lo canh đi, lỡ như có chuyện gì…”. Tôi vừa xuống xe vừa dặn dò.
“Lỡ có chuyện gì bọn tôi cũng đâu thấy được”. Lâm Hoành Vũ nói.
“Tôi sẽ kêu la thảm thiết”.
“Vậy đi”. Lâm Hoành Vũ cười.
Tôi xuống xe, xung quanh rất yên tĩnh, không có ai trên đường, hiện đã qua giờ đi chơi, hẳn là ai cũng lo ngủ rồi. Từ xe đi đến cổng nhà Lăng Tiêu, thật ra chỉ cách chừng 20 bước chân, nhưng mồ hôi tôi đổ đầm đìa.
Tay tôi run run chuẩn bị nhấn chuông cửa, đột nhiên nghe trong sân vang lên tiếng chó sủa. Vốn là xung quanh im phăng phắc, bất thình lình lại nghe thấy động tĩnh như vậy, tôi bị dọa sợ để mức tưởng chừng ruột mình bị kéo thẳng hết ra. Mẹ nó, Lăng Tiêu anh không có việc gì làm hả, sao nuôi nhiều chó trong nhà như vậy.
Tôi hít sâu một hơi, đã khống chế cảm xúc, lần thứ hai đưa tay về phía chuông cửa.
Từ lầu hai còn sáng đèn của nhà anh vang lên tiếng động, nghe như là tiếng ghế dựa bị đẩy ngã, tôi cảm thấy căng thẳng, không phải là mẹ Lăng Tiêu dùng cực hình chứ. Không đợi tôi suy nghĩ nhiều, đã thấy trên ban công có một bóng người lao đến, sau đó chống tay ở lan can, nhảy thẳng từ lầu hai xuống sân.
Nhìn hành động này, tôi chợt nhớ đến lần cùng người bên phái Yên Vũ đánh nhau, Lăng Tiêu cũng nhảy từ lầu hai xuống đất như vậy, xem ra đây là động tác được tập luyện đến mức thành thục.
“Lăng Tiêu, con đi đâu!”. Trong nhà lại vang lên âm thanh sắc nhọn của mẹ Lăng Tiêu, hô xong cũng vọt đến lan can.
Lăng Tiêu không trả lời, chạy mấy bước đến cửa, không thèm mở cửa, nhảy lên trèo cổng, lộn một vòng, nhảy xuống đúng cạnh chỗ tôi.
Tôi cảm thấy ngỡ ngàng với sự tình này, nhất thời không biết nên nói “chào” hay “đệt”.
Dĩ nhiên Lăng Tiêu không nghĩ là có người đứng bên ngoài sân nhà mình, cũng hết hồn, sau đó lui mấy bước, thấy rõ là tôi thì thốt lên.”Sao em lại đến đây?”
Không đợi tôi trả lời, anh nắm lấy cánh tay tôi.”Trời đất ơi, em vào đây bằng cách nào?”
“Anh đây là khởi nghĩa thất bại à?”. Rốt cục tôi cũng hồi phục tinh thần.
Lăng Tiêu vừa nghe tôi nói mới sực nhớ là mình đang chạy trốn được nửa đường, quay đầu nhìn thoáng qua, kéo tôi chạy.”Đi mau”