Vì Đâu Nặng Tình Như Thế

10/10 trên tổng số 2 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Thể loại: Hiện đại, chủng điền, cường cường. Nhân vật: Kiều Dương x Lăng Tiêu. Đồng bọn: Từ Tiếu Thiên, Kiều Đóa Đóa. Kiều Dương là nhân vật chính trong câu chuyện này , tác giả cho hắn ở ngôi thứ nhấ …
Xem Thêm

Chương 51
Tình huống này khiến cho chúng tôi có hơi lúng túng, lúc này chúng tôi không hề chuẩn bị tâm lý, Đào Nhiên, người vừa được Từ Tiếu Thiên đưa về ký túc xá đang ở trước mắt chúng tôi, lại cùng một người đàn ông khác trở về trường.

Lúng túng hơn nữa là, nhìn qua lại thấy Từ Tiếu Thiên không hề chuẩn bị tâm lý xíu nào.

Sau khi xuống xe Đào Nhiên cau mày, xoay người lại nói gì đó với người đàn ông trong xe, chuẩn bị đóng cửa lại. Người đàn ông kia lại đột nhiên chụp lấy tay nhỏ, rất nóng lòng mà nói gì đó.

Bởi vì anh ta nhích lại gần cửa xe nên tôi thấy rõ mặt.

“Móa, đây chính là…”. Tôi sửng sốt.

Từ Tiếu Thiên quay đầu nhìn tôi, tôi há miệng cả buổi mới phun ra được một câu, đây là người mà ngày đó Đào Nhiên đi đón, người thầm thương trước kia.

“À”. Từ Tiếu Thiên rất bình tĩnh đáp lời.

“Vậy là ý ra làm sao? Đào Nhiên gian dối?”. Uy ca bực bội.”Đây là phản bội giữa ban ngày ban mặt sao?”

“Mẹ nó đừng nói càn”. Tôi nhìn Từ Tiếu Thiên xong lại liếc Uy ca.”Chưa biết đầu đuôi mà kêu phản bội cái gì”

Đây không phải phản bội lừa tình gì, vì Đào Nhiên hất tay người kia ra, đóng sầm cửa lại rồi quay người đi ngay.

“Muốn gọi nhỏ hay không đây?”. Chí Xa hỏi một câu.

“Không muốn, mày bị đần sao?”. Từ Tiếu Thiên châm thuốc, rít một hơi.

Không đợi nó phun khói ra, người đàn ông kia đã mở cửa xe bước xuống. Anh ta đuổi mấy bước theo Đào Nhiên, chụp cánh tay Đào Nhiên lại, kéo về chiếc xe.

“Mẹ nó”. Từ Tiếu Thiên đột nhiên mắng một câu, ném điếu thuốc xuống đất, đứng lên.

“Tiểu Từ…”. Tôi vội vàng đi theo, không đợi tôi nói bình tĩnh đã, Từ Tiếu Thiên đã đạp ngã chiếc ghế xông ra.

“Buông ra”. Từ Tiếu Thiên đưa tay chụp cánh tay tên đàn ông kia lại.

Mấy người bọn tôi đi theo, Đào Nhiên bị giật mình hẳn hoi, trợn to mắt nhìn cả đám.

“Mẹ nó anh buông tay coi!”.Uy ca chỉ chỉ nguời túm tay Đào Nhiên, râu ria trên mặt làm gã thêm mấy phần hung tợn.

Người kia hẳn là không ngờ tình thế sẽ diễn biến kiểu này, ngớ người ra, buông lỏng tay Đào Nhiên. Từ Tiếu Thiên thuận tay đẩy anh ta về phía sau. “Biến”

“Tiếu Thiên, chúng ta đi thôi”. Đào Nhiên chuẩn bị kéo Từ Tiếu Thiên, muốn lôi nó đi.

Thái độ muốn lôi Từ Tiếu Thiên đi của Đào Nhiên làm tôi thấy có chút khó chịu. Từ Tiếu Thiên nhìn Đào Nhiên một cái, không nói nhiều, chịu đi theo ý nhỏ.

“Cậu chính là Từ Tiếu Thiên”. Người nọ đột nhiên mở miệng từ phía sau.”Hân hạnh, tôi là Dương Quang”.

Thái độ của người này làm chúng tôi đần mặt ra. Anh ta còn đưa tay ra trước mặt Từ Tiếu Thiên, thoạt nhìn thật giống như bạn tốt gặp gỡ.

Từ Tiếu Thiên không động đậy, biểu cảm trên mặt không nhìn ra cái gì.

“Dương Quang, anh đi mau lên”. Xem ra Đào Nhiên rất gấp gáp.

“Cậu không muốn hỏi qua xem tôi có ý gì hay sao?”. Dương Quang không nhìn qua Đào Nhiên, cứ chằm chằm nhìn vào mặt Từ Tiếu Thiên.

“Không muốn”.Từ Tiếu Thiên dứt khoát trả lời, đỡ vai Đào Nhiên rời đi. “Anh đi ngay, đừng để tôi thấy hối hận là đã không đánh anh”.

Dương Quang còn định nói gì đó nhưng đã bị Uy ca chặn họng.”Mẹ nó, anh hiểu tiếng người không? Cho anh đi thì anh đi ngay, đừng có để cả đám bọn tôi hối hận vì đã không đánh anh”

Mấy người bọn tôi xoay người chuẩn bị đi, phục vụ quán vén rèm đi ra, mấy người các cậu gọi món, chưa tính tiền đã muốn đi?

“Xách về!”. Bọn tôi đồng loạt rống lên.

Lúc đem gà về phòng ký túc xá, nhìn cái bàn thật không biết dọn dẹp làm sao mới được, đành bỏ đại cà mèn xuống, ngồi ăn luôn.

“Chừa cho tiểu Từ chút xíu không?”. Chí Xa hỏi.

“Chắc nó không có tâm trạng muốn ăn đâu, gặp phải chuyện như vậy rồi”. Uy ca nói.

“Ăn đi, khỏi chừa cho nó, để lạnh ăn không ngon đâu”. Tôi mất khẩu vị, cầm đũa huơ huơ, không muốn động.

“Hồi nãy mày mới nói người kia là gì của Đào Nhiên”

“Người thầm thương trước đây”

“Nghe như vậy không được tự nhiên, mày có đảm bảo không phải bạn trai cũ?”

“Nhỏ nói là người thầm thương trước đây, tao làm sao biết có thật hay không”

Tôi thấy phiền não quá mức với cái hậu tố “trước đây” này, sao cái quỷ gì cũng là “trước đây” vậy? Cái đã qua rồi lại khó buông tay vậy sao?Đã là trước đây rồi mà vẫn dây dưa đến hiện tại cho được, làm sao dám chắc chỉ là người trước đây! Tất cả những thể loại “trước đây” này lại hiện hồn chình ình ngay đúng lúc éo le nhất, thấy có vớ vẩn không.

“Mày có phải là đang…”. Uy ca đột nhiên nói nhỏ bên tai tôi. “Ghen?”

“Hả?”. Tôi đang chìm trong suy nghĩ không phản ứng kịp, ngu người nhìn Uy ca.

“Ày, thôi bỏ đi”. Gã lắc đầu, cúi người gặm miếng gà.

Tôi thấy hơi đứng ngồi không yên, mấy ngay nay tôi có phần loạn não, không thể cho qua được. Tôi đứng lên tựa cửa sổ, người qua kẻ lại, túm năm tụm ba, cuộc sống sinh viên về đêm là vậy.

Cách đây không bao lâu, cuộc sống của tôi cũng như vậy, đi học, ngủ, buổi tối đi chơi thâu đêm, kéo bè bạn cũng đi, mắng chửi vài ba câu, thật quá an nhàn.

Hai giờ sau, Từ Tiếu Thiên vẫn chưa về.

“Đóng cửa rồi, sao nó vẫn chưa về”. Trần Chí Xa đến bên cửa sổ nhìn ra.

“Chắc không đi cãi vã, rồi Từ Tiếu Thiên trong lúc tức giận…”. Uy ca vuốt bụng suy đoán.

“Tiểu Từ không phải người như vậy”

“Thế lẽ nào là xóa tan khúc mắc trước đây, rồi lại lên…giường”

“Tao đệt”. Tôi gõ chuột một phát. “Hai oán phụ kia câm miệng coi”

“217 có mấy người”. Trên hành lang vang đến một tiếng gọi, phòng kế bên.

“Ba người”

“Tới đây chơi mạt chược”

“Chuyện gì vậy”

“Thiếu ba người”

Uy ca bật người ngồi dậy, nhìn tôi, đi không?

“Mẹ nó mày có tiền à?”. Tôi liếc mắt nhìn nó, ngay cả cơm tôi còn chẳng buồn ăn, ở đó mà lo mạt chược? Tôi không muốn chơi mạt chược, tôi đang làm nhiệm vụ chung với Lăng Tiêu, tiện thể xả stress.

“Không đi”. Uy ca hô một tiếng ra cửa.

“Đệt”. Nghe một tiếng mắng, sau đó lại tiếp tục hỏi. “215 có mấy người”

Tôi có hơi mất tập trung, account 7 Độ có mấy trăm quái đều đang ngủ, tôi nhìn không thấy nên triển phép hút tâm, bọn quái tỉnh giấc, vung đòn về phía bọn tôi, làm account tôi ngã thẳng xuống đất.

Ngồi đầu tường chờ hồng hạnh: Trời ạ, Kiều công tử, đi hút sợi len đó hả.

Kiều Công Tử: ???

Âm 7 Độ: Đừng hút, anh không cho ngủ nữa, tỉnh hết rồi.

Kiều Công Tử: Ngại ghê, em không chú ý.

Ngồi đầu tường chờ hồng hạnh: lo phòng ngự đi

Kiều Công Tử: Ừ

Gϊếŧ quái xong tôi bay về nhà làm việc vặt gì đó, account 7 Độ cũng đi theo, lượn vòng vòng bên cạnh tôi. Tôi để đồ đầy một hộc tủ, sau đó để sang hộc tụ khác, anh cứ vậy mà theo đuôi ở sau.

Kiều Công Tử: Móa, anh có thể không đi theo được không, chóng mặt

Âm 7 Độ: Vợ ơi, em hiện nguyên hình đi.

Kiều Công Tử: Hiện khỉ mốc, để em yên

Âm 7 Độ: Sao lúc ở trong đội em không lo gϊếŧ

Kiều Công Tử: ông đây hay giả bộ riết quen, giờ không giả bộ sẽ thấy khó chịu

Âm 7 Độ: đưa em món này

Kiều Công Tử: cái gì

Acccount 7 Độ đứng yên không nhúc nhích, lát sau bên cạnh lóe sáng, sắc vàng rực rỡ của thần thú triệu hồi bên cạnh anh, tên là “Kiều thích xù lông”. Tôi vừa nhìn đã ngẩn người, đây là thần thú mới vừa ra trong game của chúng tôi, tôi trơ mắt nhìn qua giới thiệu của nó, Lăng Tiêu đã online từ lúc nào để lấy được nó, mới đây trước khi Uy ca ăn cơm có lên account anh mà.

“Này ca, lúc mày lên account ảnh mới đây có thấy gì không?”. Tôi hỏi Uy ca.

“Cái gì? Tao không biết! Không có nhìn qua đồ của ảnh, anh lấy cấp ra đổi hả?”. Uy ca nóng ruột nhảy đến.

“Không có! Tao đệt”. Uy ca ngồi thẳng lên đùi tôi, xém xíu nữa đã làm gãy luôn.”Trên account ảnh có để hết, nên tao mới hỏi mày sao không thấy…mẹ nó mày xuống coi!”

“Làm tao sợ muốn chết! Thế là sao?”. Uy ca đứng lên, ôm màn hình của tôi mà nhìn.

Tôi sợ một hồi Lăng Tiêu lại nói gì nữa, đẩy gã ra. “Mày lên account mày đi, để ảnh cho mày xem thuộc tính”

“Hừ, sao ảnh có được”. Uy ca đi mở máy Từ Tiếu Thiên lên.

Kiều Công Tử: Sao lấy được?

Âm 7 Độ: Mua, em login lấy xong mới đưa tiền được

Kiều Công Tử: bao nhiêu tiền?

Âm 7 Độ: dàn xếp rồi, em lấy đi.

Kiều Công Tử: ông đây hỏi anh bao nhiêu tiền

Âm 7 Độ: bạn của bạn, anh cứ lấy, chưa nói giá bao nhiêu

Kiều Công Tử: Đệt, anh tưởng anh lừa con nít hả, anh không đưa tiền người ta chịu đưa thần thú cho anh?

Âm 7 Độ: Xỉu mất, mấy cái này toàn là lấy trước đưa tiền sau mà.

Lúc Lăng Tiêu giao dịch xong, tôi nhìn con thần thú này thấy hơi chóng mặt, tôi chơi game lâu như vậy, còn chưa từng nhìn qua đồ tốt thế này, bọn người chung phòng ký túc xá của tôi đều là account xoàng, bất kể là làm nhiều vụ gì, mất thời gian bao lâu, cũng chỉ gom ba vật phẩm tầm thường, không muốn mang vác theo gì.

Tôi do dự không biết có nên nhấn nút chấp nhận, tôi biết Lăng Tiêu tốn rất nhiều tiền vào trò chơi, thần thú này so với đồ nghề của anh cũng không tốn là bao, nhưng nếu không phải để đưa tôi, anh sẽ không mua nó.

Âm 7 Độ: Nhận mau đi, đây cũng không chênh lệch bao nhiêu với cái điện thoại lần trước anh đưa em đâu.

“Tao đệt, tốt xấu gì thì tụi bây cũng chừa tao chút đồ bỏ bụng chứ, mấy thằng mất nết, mẹ nó ăn sạch hết luôn à?”. Từ Tiếu Thiên xông từ cửa phòng vào, nhìn đến cái cà mèn bị tháo tung, không chút đồ ăn sót lên, căm phẫn rống lên một hơi.

Tôi sợ hết hồn, tay run run nhấp vào nút chấp nhận.

Kiều Công Tử: em offline đây, có chút việc.

Âm 7 Độ: Ừ, anh cũng lên chút xíu rồi out

Tôi log out, quay lại nhìn Từ Tiếu Thiên đang lấy chân chọt chọt cái cà mèn. “Mày đói à?”

“Mẹ nó thật không có tính người, làm sao tao không đói chưa được, giờ tao còn chưa uống ngụm nước nào”. Từ Tiếu Thiên nhìn tôi, như thể tôi là quý nhân đến từ họ hàng ruột thịt nhà nó.”Canh cũng không còn giọt nào luôn”

“Gà lên mâm không có canh…”. Tôi bảo, sau đó thấy Từ Tiếu Thiên đang nhìn mình chằm chằm, tôi ngay lập tức thấy tội lỗi.”Đệt, đi, tao mời mày ăn khuya”.

Tôi lôi Từ Tiếu Thiên ra khỏi phòng, chạy thẳng đến lầu dưới, đến cửa mới biết là đã khóa lại rồi.

“Hồi nãy mày vào làm sao?”. Tôi quay đầu lại hỏi nó.

“Leo vào…”

“Móa, vậy đi lên”. Tôi quay đầu lại bước lên lầu.

Từ Tiếu Thiên kéo tôi, cười cười, nét mặt thoảng sự mệt mỏi.”Leo mốc xì, giờ tao ăn không vô, lên lầu 5 nói chuyện đi”

Tôi luôn tự hỏi sao mà Từ Tiếu Thiên giấu cảm xúc tốt vậy, mới nãy khi vào phòng, mặt nó trông như chẳng có chuyện gì xảy ra, hoàn toàn không phát hiện có gì kỳ quái cả.

Hai đứa tôi lên lầu năm. Hành lang thật yên tĩnh, có thể nghe tiếng thở của chúng tôi, kỳ quái là tiếng thở hồng hộc của hai đứa nghe còn lớn hơn tiếng bước chân.

“Mẹ nó thật rèn luyện mà”. Từ Tiếu Thiên ở phía sau lên tiếng.

Khung cảnh không tệ, lúc đẩy cửa ra, một cơn gió đêm thổi tới, nhẹ nhàng mơn trớn lên mặt tôi, làm tôi thấy thả lỏng một chút. Tầng thượng nhìn thẳng ra đỉnh núi, đen thẳm dưới bầu trời như tranh thủy mặc, khá là vừa mắt.

Từ Tiếu Thiên tức cảnh sinh tình sao đó mà nói ở phía sau lưng tôi.”Tao phải chia tay với Đào Nhiên

Thêm Bình Luận