Tần suất Tử Quân ở bên cạnh Mỹ Ngọc ngày càng giảm dần, sau khi cô khỏe lại thì số lượt ấy ít đi đến mức cũng chẳng còn nữa. Cuộc sống người đàn ông của cô vẫn luôn chỉ xoay quanh bên cạnh người tình của anh ấy, có lẽ trước đây đều là tự lừa gạt chính mình mà thôi, anh ấy vốn chưa từng có cô trong tim.
Chiếc điện thoại trên bàn rung lên, người gọi đến hiện lên tên một người.
- Em nghe.
Nơi đầu dây bên kia vang lên giọng trầm thấp một người con trai.
- Mỹ Ngọc.
- Hàn Minh, sao vậy? Sao hôm nay có hứng thú gọi cho em thế? - Cô ngạc nhiên hỏi
- Em đang bận à?
- Có một chút.
- Cho anh mười phút được không?
Mỹ Ngọc cười một tiếng.
- Anh cứ nói, không sao.
- Hmmmm. Chuyện này cũng khó nói thật. Anh đã cho người tìm hiểu về vụ tai nạn của hai bác
Mỹ Ngọc nghe đến đấy bật dậy sốt ruột hỏi:
- Đã có tin gì rồi sao anh?
- Ừm. Em thật sự muốn biết chứ. – Hàn Minh nghiêm túc hỏi khiến cô càng thêm lo lắng.
- Anh nói đi.
- Nhưng em phải hứa với anh nhất định phải giữ bình tĩnh.
- Anh mau nói đi. Đừng lo cho em.
- Được. Lúc đó nhìn qua mọi người đều nghĩ như tai nạn thông thường nhưng thật chất chiếc xe đã bị giở trò. Phanh xe đã bị cắt đứt một khoảng, chỉ cần đạp quá mạnh sẽ đứt ngay. Hơn nữa hung thủ cũng đã tính toán rất kĩ, để đến đoạn đường ấy, dốc lớn sẽ làm cho thắng đứt ngay cộng với việc tốc độ lớn sẽ khiến chiếc xe lật ngang, đâm vào vách núi, thậm chí là rơi xuống vực.
Cô ngỡ ngàng im lặng hồi lâu, quả là lúc đó đã nghi ngờ không sai. Tại sao tuy là địa hình khá nguy hiểm nhưng trước giờ nơi đó chưa hề xảy ra tai nạn tương tự như vậy, nay lại có chuyện như vậy.
Đầu dây bên kia đã bắt đầu sốt ruột khi không nghe thấy phản hồi.
- Mỹ Ngọc, em không sao chứ. Mỹ Ngọc, Mỹ Ngọc…
Cô giật mình sau tiếng gọi, tiếp tục câu chuyện.
- Em... Em không sao. Anh vừa nói gì vậy?
- Em ổn chứ?
- Yên tâm, em ổn mà. Nhưng từ trước đến nay ba mẹ em không hề gây thù chuốc oán với ai. Là kẻ nào đã gây ra chứ?
- Đúng là hai bác ấy không gây thù nhưng chỉ e người có thù là em rồi.
- Em? Chẳng lẽ là...
- Là Lâm Ngãi Đình!
“Là cô. Thật không ngờ tôi giúp cô hết lần này đến lần khác, đến cả chồng tôi cũng nhường cho cô, cô lại hại gia đình tôi như vậy”.
“Tôi đã có chỗ nào không tốt với cô chứ. Tôi cho cô mọi thứ của tôi, cô đáp trả lại là mạng sống của ba mẹ tôi”.
- Này em không sao chứ Mỹ Ngọc.
- Em… em không sao. Cảm ơn anh, em có việc phải làm trước. Tạm biệt.
Cô nói rồi vội vàng cúp máy, suy nghĩ một chốc rồi vơ vội chiếc túi xách trước mặt, chạy thật nhanh xuống tầng hầm. Chiếc Audi trắng phóng như bay ra ngoài trước sự ngỡ ngàng của bao người chứng kiến.
Cô phóng xe đến ngôi nhà của Tử Quân đã mua cho cô ta. Cô vốn không phải là không biết nơi này, chỉ là bản thân không muốn quan tâm đến mà thôi. Sau hai hồi chuông, Ngãi Đình sau khi mở cửa nhìn thấy Mỹ Ngọc thì tỏ vẻ chán nản, nhưng đành phải miễn cưỡng mời cô ta vào nhà vì bản thân vẫn là đang sống dựa dẫm vào người khác.
- Ơ... Mỹ Ngọc. Sao cậu lại đến đây? Sao trông cậu tức giận thế? Có phải vì thời gian này Tử Quân thường xuyên đến đây không quan tâm gì đến cậu không? Mình xin lỗi cậu nhé? Mình sẽ nói anh ấy quan tâm đến cậu nhiều hơn.
Bộ mặt đáng thương của cô ta làm người ta phải thương hại, còn cô thì trông ghê tởm vô cùng.
- Cô thôi đi. Không cần phải đưa bộ mặt ấy ra cho tôi xem. Chuyện vợ chồng tôi đến lượt cô phải lên tiếng sao?
-…
- Tôi hỏi cô, tôi đối xử với cô có tệ không?
- Cậu đối xử với mình rất tốt. Nếu không nhờ cậu có lẽ mình và Tử Quân đã không thể đến được với nhau.
Đôi mắt cô ta trở nên đỏ hoe, những giọt nước mắt cá sấu như chực trào rơi xuống.
- Cô thôi đi. Cô nói cô mang ơn tôi, cô cảm kích tôi. Cô trả ơn tôi bằng cách gϊếŧ chết ba mẹ tôi sao? – Mỹ Ngọc tức giận tột cùng, hét lên trước mặt cô ta. Cô ta lại tỏ vẻ bất ngờ trước lời nói của cô.
- Cậu... cậu nói gì vậy. Hai bác… sao có thể.
- Còn không phải là do cô hại sao?
- Có phải cậu đã có gì hiểu lầm mình rồi không? – Ngãi Đình khóc nấc trông như chú thỏ con.
- Cô dẹp ngay cái vẻ ủy mị ấy đi, tôi sẽ không bị mắc lừa thêm một lần nào nữa đâu. - Vẻ lạnh lùng này của cô đúng là tức giận thật rồi.
Có lẽ mọi người đều đã quen với vẻ hiền lành dịu dàng ngày thường của cô mà chẳng ai biết đến hình ảnh một Hoàng Mỹ Ngọc khi tức giận cả. Ngày thường cô như chú thỏ con ngây thơ hiền dịu nhưng là bởi chưa từng có ai dám đυ.ng đến gia đình cô, những người thân yêu của cô. Thế mà cô ta lại là người đầu tiên, còn cướp mất trái tim thanh mai trúc mã của cô, đừng trách vì sao nhím lại xù lông khi gặp kẻ thù, tắc kè lại đổi màu khi bị dồn đến đường cùng.
Đối mặt với lời chất vất gay gắt ấy, Ngãi Đình cũng chẳng cần phải diễn kịch thêm làm gì. Cô ta lập tức thay đổi giọng nói, không còn là dáng vẻ khóc lóc đáng thương ban nãy nữa, nhếch môi cười tỏ vẻ đắc ý.
- Cô đã biết rồi thì tôi cũng chẳng cần phải giấu nữa. Phải, chính tôi đã thuê người dàn xếp ra vụ tai nạn gϊếŧ chết ba mẹ cô.
- Cô... Cô thử nói lại một lần nữa xem.
- Tôi... đã... gϊếŧ... chết... ba... mẹ... cô. - Cô ta gằn từng chữ như từng nhát dao cứa vào tim cô - Nếu tôi không giải quyết họ thì để họ vạch trần tôi, để họ làm chỗ dựa cho cô giành lại Tử Quân từ tay tôi à?
- Cô... Cô…
- Cô có thể làm gì tôi nào. Ngay cả người đàn ông bên cô hai mươi năm cô cũng không giữ được, lấy tư cách gì giành với tôi chứ.
Một cú tát bất ngờ giáng xuống cô ta, cô ta bất ngờ trước thái độ gay gắt bây giờ của cô. Ngãi Đình ôm gương mặt đã ửng đỏ vì cái tát vừa rồi trợn mắt nhìn cô.
- Cô... Cô dám sao?
- Tôi có gì mà không dám chứ. Tôi nói cho cô biết, tất cả mọi thứ bây giờ của cô đều là tôi cho cô. Là tôi vì Tử Quân nên nhường anh ấy cho cô, nếu một ngày Tử Quân nói muốn quay về bên tôi, tôi sẽ không ngại ngần giành lại tất cả mọi thứ trong tay cô.
- MỸ NGỌC.
Cả hai giật nảy người quay lại thì đã thấy Kim Tử Quân đứng đấy tự bao giờ.