Mỹ Ngọc nằm im thin thít trên giường bệnh, hơi thở yếu ớt, gương mặt tái nhợt, tay chi chit nào kim tiêm, nào dây truyền nước biển. Hàn Minh ngồi bên cạnh, ngắm nhìn cô thật lâu.
“Sao em lại phải một mình chịu khổ như thế, Kim Tử Quân tốt đến vậy sao, anh ta xứng đáng để em hy sinh cả đời mình không cần đáp lại sao?” Bác sĩ điều trị đẩy cửa bước vào với xấp tài liệu dày cộm trên tay.
- Bác sĩ Lâm, cô ấy sao rồi?
- Viện trưởng, cô đây là phu nhân của anh à?
- Ơ… tôi - Hàn Minh bối rối chẳng biết phải giải thích sao về mối quan hệ của mình.
- Chỉ là bị kiệt sức thôi, cả người mẹ và đứa bé đều không sao cả.
- Có thai sao?
Hàn Minh đón nhận xấp giấy trên tay bác sĩ Lâm, nhìn qua một loạt kết quả các loại xét nghiệm.
- Anh không biết vợ mình đã có thai hai tháng rồi à?
Hàn Minh ngỡ ngàng, cô đã có thai rồi sao. Vốn dĩ trước nay anh vẫn nghĩ cuộc hôn nhân này chỉ là hữu danh vô thực, nhưng cô lại trao hết tất cả cho một người đàn ông trong tim không hề có mình liệu có đáng không chứ.
- Tuy đã không sao nhưng hiện tại sức khoẻ của cô ấy và cái thai vẫn còn rất yếu, cần phải nghỉ ngơi và bồi bổ nhiều hơn.
- Cảm ơn bác sĩ Lâm, anh đi làm việc trước đi.
- Được rồi, tôi sẽ nói y tá làm thủ tục nhập viện giúp anh, chăm sóc cho cô ấy thật tốt nhé.
“Em và Tử Quân đã có con, hắn có biết không? Khi đã biết, hắn có chấp nhận rời xa Ngãi Đình để về bên em không, hay em lại phải tiếp tục chịu ấm ức cùng đứa con ngây thơ. Thật ra một cô gái tốt như em đã có tội tình chi lại phải chịu nhiều khổ đau đến thế?” Khi ta dành cả cuộc đời để chờ đợi một người nhưng lòng biết mãi chỉ là một giấc mộng, đành lặng đứng phía sau âm thầm chở che cho người.
Tử Quân nghe tin vội vã chạy đến đến bệnh viện. Anh bàng hoàng xen lẫn bất ngờ, không thể ngờ họ lại ra đi như thế, anh vẫn còn chưa làm tròn nghĩa vụ của người con rể, họ ra đi khi mà lòng vẫn còn đầy nỗi âu lo cho đứa con gái bé bỏng của mình.
Vừa tung cửa bước vào phòng đã thấy Hàn Minh ở bên cạnh cô. Ánh mắt của hắn là sao chứ, rõ ràng ánh mắt ấy vừa lưu luyến vừa có chút tiếc nuối nhưng tràn đầy tình cảm. Anh ta lấy tư cách gì nhìn vợ anh như vậy.
Dù đã từng là bạn thân thuở còn đi học nhưng giữa bọn họ là không cùng lối suy nghĩ với nhau. Từ rất lâu về trước Hàn Minh đã như bóng râm cổ thụ luôn ở phía sau che chở cho Mỹ Ngọc, nhưng anh luôn là người đứng ở phía sau, trước mắt cô luôn là sự hiện diện của tử Quân. Mấy hôm trước khi hôn lễ diễn ra, Hàn Minh vốn đã biết chuyện của Tử Quân và Ngãi Đình, nhưng lại vì Mỹ Ngọc mà lời đã qua thanh quản mà chẳng thể nói ra.
- Vũ Hàn Minh, tại sao mày lại ở đây?
- Chúng ta ra ngoài nói chuyện, để cô ấy nghỉ ngơi.
Tử Quân bị Hàn Minh kéo ra ngoài. Vừa bước chân ra khỏi cửa, vẫn còn chưa hiểu được việc gì hắn đã giáng cho anh một cú đấm trời giáng.
- Này, mày đang làm cái gì vậy hả?
- Tao phải hỏi mày mới đúng. Có người làm chồng nào như mày không. Ba mẹ vợ mình xảy ra chuyện, không có mặt thì đã thôi đi, ngay cả vợ mình vào viện mày cũng không phải là người đầu tiên ở bên cạnh cô ấy.
- Chuyện vợ chồng tao thì liên quan gì đến mày chứ.
Hắn tức giận túm lấy áo Tử Quân, ghé sát mặt vào anh, nghiến răng gằn từng chữ một.
- Mày mà còn để cô ấy đau khổ thêm một ngày nào nữa, tao tuyệt đối sẽ không tha cho mày đâu.
Hàn Minh sau khi nói xong thì lập tức bỏ đi để lại Tử Quân ở phía sau. Nếu đâu không phải là khu bệnh VIP, có lẽ người ta sẽ không tin vào mắt mình khi nhìn thấy dáng vẻ dữ tợn của vị viện trưởng ngày thường vẫn luôn nhẹ nhàng, ôn hòa.
Tử Quân đẩy cửa bước vào phòng, Mỹ Ngọc vẫn còn nằm im thin thít, đôi môi tái mét đi. Mấy hôm nay anh không quan tâm nhiều đến cô, chỉ dùng hết tâm trí để lo cho Ngãi Đình. Hôm nay mới chợt nhận ra đã lâu rồi cũng không gặp mặt cô. Mỗi sáng khi bản thân thức dậy người đã rời khỏi nhà, đến khi tối mịt mới lặng kẽ trở về khi mọi người đều đã chìm vào giấc ngủ say.
“Rõ ràng trong lòng anh chỉ xem em là em gái thôi mà. Cuộc hôn nhân của chúng ta chỉ là một cuộc đổi trao để làm vui lòng người lớn. Nhưng sao khi thấy hắn quan tâm em như vậy anh lại thấy khó chịu chứ, nhìn thấy em đau khổ như vậy bỗng dưng anh lại thấy nhói nơi con tim mình”. Tử Quân ngồi bên cạnh giường Mỹ Ngọc, đôi tay nắm chặt lấy bàn tay nhỏ bé chi chít kim tiêm kia, đôi mắt ôn nhu ngắm nhìn cô thật lâu. Anh đưa tay vuốt nhẹ lên mái tóc xoã dài óng ả của cô. Gương mặt ấy tuy trắng bệt không chút son phấn nhưng vẫn đủ sức thu hút người khác.
Anh thật sự đã không thể kìm lòng được nữa rồi,vén tóc cô sang một bên, nhẹ nhàng đặt lên đôi môi một nụ hôn cháy bỏng. Đôi môi ấy như không muốn rời khỏi cô, cứ mãi tham luyến lấy nó.
Như cảm nhận được có hơi nóng đang truyền sang môi mình, cô cựa nhẹ, nhíu mày từ từ mở mắt ra. Tử Quân hốt hoảng rời khỏi bờ môi quyến rũ của cô, giả vờ như chưa hề có chuyện gì xảy ra, lúng túng hỏi:
- Em tỉnh rồi.
- Ở đây là đâu vậy? Sao em lại ở đây?
- Đây là bệnh viện, em đã mê man cả ngày rồi, hôm qua em đột nhiên ngất đi giữa đường làm mọi người rất lo lắng cho em.
Cô im lặng thờ thẫn đảo mắt lên trần nhà, dường như đang cố nhớ lại những gì đã xảy ra với mình. Chợt giật mình choàng dậy.
- Ba mẹ em….
Nhưng vừa ngồi dậy đã bị sức lực từ đôi tay rắn chắc của anh ấn người xuống giường.
- Em còn yếu lắm, nghỉ ngơi thêm đi. Nhật Uyên đã lo tất cả mọi chuyện giúp em rồi.
- Mọi chuyện đều là thật rồi sao? Tại sao những chuyện như thế lại xảy ra với em vậy anh? Tại sao đây không phải là một giấc mơ hả anh? – Cô vô thức rơi lệ, miệng lẩm bẩm những câu từ lặp đi lặp lại.
Tử Quân không an ủi, không khuyên giải, anh chỉ bước đến ngồi cạnh, để cô dựa đầu vào bờ vai mình. Cô cứ khóc mãi, khóc mãi ướt cả vạt áo. Anh bất giác nhìn sang đã thấy cô thϊếp đi trên vai mình từ bao giờ. Tử Quân nhẹ nhàng đặt cô xuống giường, dùng khăn giấy lau nước mắt cho cô.
“Giông bão trong cuộc đời em, có phải là anh đã gây ra không? Nếu thật như thế, anh làm sao tha thứ cho bản thân mình chứ”. Tử Quân ngồi lại nhìn cô một lúc lâu sau mới lặng lẽ rời đi, trong lòng vẫn ngập tràn suy tư, thầm nghĩ nếu không lấy anh có lẽ giờ đây cô vẫn đang hạnh phúc.