Chương 39: Bắt Cóc.

Phó Thuần sau đó đã mở cửa bước xuống xe. Nhìn đống đồ lộn xộn đang ở trên mặt đất, liền hỏi cô:

"Em đi mua sắm sao?"

"Vâng. Tôi đang đợi chị Tinh Nhi."

"Có cần anh xách hộ ra ngoài xe không? Em để đồ lềnh kềnh thế này người khác sẽ để ý đấy."

"Vậy…cảm ơn anh."

Thế là Phó Thuần giúp cô xách đồ ra ngoài xe. Cô không nghĩ rằng hành động nhỏ này cũng khiến anh để ý. Cố Hiểu Phàm không nhìn theo nữa mà mở cửa vào trong nhà hàng.

"Aaaa…thật là đáng ghét mà. Hàn Văn Triệt, cậu nói sẽ thành công cơ mà, cái thành công đó của cậu đâu hả?"

Cố Tinh Nhi như tức điên lên, hét toáng vào mặt Hàn Văn Triệt. Đúng là trong kế hoạch không đề phòng trường hợp này xảy ra, ai mà biết sẽ có một người đàn ông nào khác xen vào chứ.

"Em…em không nghĩ…tên đó sẽ xuất hiện."

"Không hàn gắn được hai đứa nó lại còn khiến khoảng cách giữa hai đứa xa hơn. Hàn Văn Triệt, tôi sẽ không bao giờ tin cậu nữa."

Cố Tinh Nhi giận dỗi đứng dậy rời đi. Cố Tinh Nhi cứ thế đem theo gương hậm hực chạy đi mà quên rằng Hạ Yên Nhiên đang đợi mình ở ngoài xe.

"Chị, em chỉ làm được đến thế thôi, chị Tinh Nhi..."

Hàn Văn Triệt cũng chạy theo Cố Tinh Nhi mà để lại Cố Hiểu Phàm ngồi trong nhà hàng một mình.

Bãi đỗ xe,

"Cảm ơn anh đã xách đồ hộ tôi."

Hạ Yên Nhiên nói lời cảm ơn với Phó Thuần vì đã giúp cô xách đồ hộ. Nhưng ngay sau đó cô đã tìm cách để đuổi Phó Thuần đi:

"Không phải anh còn việc sao? Anh đi đi, tôi còn đợi một người nữa."

"Ừ, anh đi đây."

Phó Thuần cho hai tay vào túi quần, xoay lưng rời đi. Rõ ràng bản thân có nhiều chuyện muốn nói với cô nhưng lại không dám nói ra, cô đã đuổi khéo như vậy thì có lẽ nên rời đi là cách tốt nhất.

Sau khi Phó Thuần rời đi, cô đứng đợi một lúc nữa nhưng vẫn chưa thấy Cố Tinh Nhi trở lại. Đã gần một tiếng kể từ lúc cô rời khỏi tiệm Thỏ White đó, lúc định lấy điện thoại ra gọi điện cho Tinh Nhi thì đột nhiên...

Két! Két…

Tiếng phanh xe khiến cô giật mình, chiếc xe ô tô đó bỗng dưng áp sát cô, ngay lập tức bên trong có hai người đàn ông nhảy xuống, lao đến bắt lấy cô.

"Các…các người là ai? Mau thả tôi ra."

Điện thoại của cô rơi xuống đất, cả túi đồ cô đang cầm cũng vậy. Cho dù cô có vùng vẫy hay hét lên như thế nào thì cũng chẳng ai phát hiện cả vì đây là bãi đỗ xe vắng người.

Cô bị bọn chúng lôi lên xe rồi nhanh chóng rời đi. Ngồi trong xe, cô vô cùng sợ hãi, liên tục hét lên:

"Các người là ai? Tại sao lại bắt tôi? Mau thả tôi ra nếu không tôi sẽ báo cảnh sát đấy. Mau thả tôi ra."

Tên đang lái xe cảm thấy khó chịu, liền nhìn qua gương chiếu hậu nói với đàn em:

"Làm cho cô ta câm miệng lại đi, ồn ào chết đi được."

"Vâng."

Những tên đó đều đeo mặt nạ nên cô không thể nhìn thấy rõ mặt. Tên đàn em sau khi được lệnh liền lấy ra một chiếc khăn có tẩm sẵn thuốc mê đưa đến gần miệng cô.

"Anh…định làm gì?"

"Yên tâm, chỉ giúp cô ngủ một giấc mà thôi."

"Ưm…ưm…"

Hắn bịt miệng cô bằng chiếc khăn ấy, cô đã cố gắng vùng vẫy để né tránh nhưng cũng không thể thoát được. Dần dần cô rơi vào trạng thái mê mệt, thuốc mê đã ngấm vào người và sau đó cô từ từ ngất đi.

"Đại ca, cô ta ngất rồi. Chúng ta đưa cô ta đi đâu đây?"

"Tiểu thư của chúng ta nói đưa cô ta đến khách sạn, đến đó cô ấy tự khắc có kế hoạch."

Tên đàn em đó nhìn qua cô, quả là một mỹ nhân. Hắn có chút động lòng định đưa tay sàm sỡ cơ thể của cô thì bị tên bên cạnh gõ vào đầu.

"Mày đang định làm gì vậy?"

"Tao chỉ sờ chút thôi, có mất cái gì đâu? Mày nhìn xem, cô ta đẹp như thế này, tao cũng muốn thử qua người phụ nữ của Cố Hiểu Phàm."

"Mày bị điên sao? Tiểu thư đã nói không được đυ.ng đến cô ta."

Tên đại ca đang lái xe liền quay ngoắt xuống quát:

"Hai chúng mày im miệng đi, sắp đến nơi rồi, đừng để tiểu thư phát hiện chúng mày đυ.ng đến cô ta."

"Vâng, em biết rồi."

Sau khi đến địa điểm cần đến, bọn chúng mau chóng đưa cô vào bên trong khách sạn. Hai tên phụ trách đưa cô đến phòng 56, rồi đặt cô nằm ở trên giường.

"Tiểu thư, chúng tôi đã đưa người tới."

Người phụ nữ kia đeo kính râm, đội một chiếc mũ rộng vành. Tuy có hơi khác lạ nhưng cái dáng vẻ đó ngoài Nhan Điềm ra thì còn ai vào đây nữa. Cô ta nhìn Hạ Yên Nhiên đang bất tỉnh nằm trên giường bỗng mỉm cười rồi lên tiếng:

"Ra đây đi, hàng đến rồi."

Trong phòng tắm bỗng có một mỹ nam xuất hiện. Tuy trông hắn vô cùng đẹp trai nhưng lại là một tên háo sắc. Khi vừa nhìn thấy cô, hắn đã không kìm lòng được mà muốn ăn cô ngay lập tức.

"Tôi cấm anh động đến cô ta."

"Tiểu thư, sao lại không thể chứ?"

"Nếu để Cố Hiểu Phàm phát hiện anh vấy bẩn vợ anh ta thì anh chỉ có một con đường chết mà thôi."

Tên đó sau khi nghe đến tên của Cố Hiểu Phàm thì đột nhiên sợ sệt, hắn nuốt nước bọt, không dám động vào cô nữa.

"Thế tại sao cô lại đưa cô ta đến đây?"

"Đương nhiên là có kế hoạch của tôi rồi. Hạ Yên Nhiên, đừng trách tôi độc ác hãy tự trách cô đi ai bảo cô cứ muốn cướp người của tôi."



Tập đoàn KJB, 2 giờ chiều,

Hàn Văn Triệt sau khi không dỗ dành được Cố Tinh Nhi thì trở về KJB để tìm gặp anh. Cậu ta đùng đùng bước vào văn phòng chủ tịch, nhìn thấy anh đang tập trung làm việc biết là không thể làm phiền nhưng Hàn Văn Triệt vẫn bước đến, đập mạnh hai tay xuống bàn:

"Đáng lẽ ra lúc đó cậu phải lao tới để giúp cô ấy chứ? Tại sao cậu lại ngó lơ, đồ ngốc, cậu phải đến đó trước cái tên kỳ đà kia mới đúng."

Cố Hiểu Phàm cũng đoán được phần nào chuyện mà Hàn Văn Triệt đang nói đến nhưng anh không muốn tỏ ra mình quan tâm.

"Nói cái gì vậy? Nếu cậu không phải Hàn Văn Triệt, tôi đã tống cổ cậu ra ngoài từ lâu rồi."

Nhìn ánh mắt đáng sợ đó của anh, Hàn Văn Triệt cũng hơi dựng tóc gáy. Cậu ta từ từ bỏ tay ra khỏi mặt bàn, ấp úng nói với anh:

"Cũng tại cậu mà chị Tinh Nhi giận tôi rồi. Dỗ thế nào cũng không hết giận, phiền chết."

"Thì ra…chuyện này là do cậu và chị Tinh Nhi bày ra. Hai người rảnh rỗi quá nhỉ? Bày ra mấy trò vớ vẩn có biết là tốn thời gian của tôi không?"

Hàn Văn Triệt xua xua tay:

"Cái này không phải bày trò mà là tạo cơ hội cho cậu và Hạ Yên Nhiên xích lại gần nhau thôi."

"Cái gì?"

"Mà này…" Hàn Văn Triệt cúi thấp người, hai mắt tròn xoe nhìn vào mắt của anh, cậu ta lầm bầm:

"Lúc cậu nhìn thấy cái tên kỳ đà kia đưa Hạ Yên Nhiên rời đi, cậu…có ghen không?"

Anh chau mày nhìn chằm chằm Hàn Văn Triệt, tỏ thái độ như đang không hiểu cậu ta nói cái gì. Hàn Văn Triệt thấy anh im lặng liền giải thích:

"Ý tôi là cậu có ghen không khi thấy vợ cậu đi với người đàn ông khác ấy? Haha, tôi hỏi câu hỏi cũng hơi ngu nhỉ? Đương nhiên cậu sẽ ghen rồi, cậu đang ghen lòi mắt ra ấy…hahaha."

Bốp!

Cố Hiểu Phàm cầm lấy quyển sách, đánh mạnh vào đầu của Hàn Văn Triệt khiến cậu ta đau điếng, ôm chặt lấy đầu, hai mắt rưng rưng nhìn anh:

"Tại sao lại đánh tôi?"

"Đồ điên. Tôi đánh cậu để cậu khôn ra đấy."

"Thế cậu nói đi, cậu có ghen không?"

Anh hơi trầm mặc, nói là ghen thì Hàn Văn Triệt sẽ nhảy cẫng lên vì sung sướиɠ, anh không muốn mất mặt như vậy. Còn nếu nói là không ghen thì là nói dối, anh nhìn hai người họ đi cùng thôi đã đủ điên tiết lên rồi.

"Không. Tại sao tôi phải ghen vì cô ta?"

"Xạo nha. Cậu đang đùa tôi chứ gì?"

"Xem ra cậu muốn chết rồi đúng không? Ra ngoài đi, tôi còn làm việc."

Hàn Văn Triệt vẫn cố trêu anh:

"Đừng đánh trống lảng, tôi biết rõ con người cậu mà. Hạ Yên Nhiên xinh đẹp, thân hình bỏng mắt, duyên dáng dễ thương, đáng yêu hết nấc như thế nếu mà thân thiết với người đàn ông khác chắc chắn cậu sẽ ghen…cậu sẽ…rất…ghen."

Hàn Văn Triệt lạnh cả người khi nhìn thấy Cố Hiểu Phàm đang lườm mình. Cái lườm đó như muốn bóp chết trái tim nhỏ bé của Hàn Văn Triệt vậy.

"Tôi…tôi không làm phiền cậu nữa…tôi…ra ngoài đây."

Nói rồi, Hàn Văn Triệt ba chân bốn cẳng chạy ra khỏi văn phòng của anh.