Editor: Tứ Phương Team.Mấy ngày tiếp theo Hứa Trinh Trinh có gọi hai lần cho Vi Tưởng nói rằng buổi tối cô ấy không về. Trước đó mấy ngày, lúc mà Vi Tưởng biết Trinh Trinh và học đệ ở cùng nhau, cô còn yêu cầu Trinh Trinh mau cho cô gặp mặt học đệ, kết quả qua bao nhiêu ngày, không chỉ không gặp được mà bản thân cô ấy còn bị người ta tóm mất, gần đây đã hai đêm không quay về rồi.
Đúng là trọng sắc khinh bạn.
Sáng nay Vi Tưởng được nghỉ, không dễ dàng bắt được Trinh Trinh về, cô nhất định không thể dễ dàng buông tha cơ hội này. Cô trừng mắt âm u nói: “Cậu nói xem gần đây gan cậu có phải ngày càng lớn không, lại có thể học được trò đi đêm không về”.
Một Trinh Trinh trước giờ đều tuỳ tiện nay lại có thể đỏ mặt không nói lên lời, úp mở nửa ngày cuối cùng xấu hổ nói: “Xin lỗi cậu, mình sai rồi. Mấy ngày nay để cậu ở một mình, cậu nói đi muốn gì tớ mua cho cậu.”
Vi Tưởng trợn trắng mắt: “Thật hiếm đấy. Mà cậu được lắm, lại có thể tiền trảm hậu tấu như vậy, đúng là bị cậu tức chết rồi. Cậu là heo à, mới được bao lâu mà cậu đã như vậy, có phải để người ta đem cậu đi bán cậu còn thay người ta đếm tiền đúng không. Haiz thôi bỏ đi, đúng là càng nghĩ càng tức, mình cũng không quản cậu nữa, cậu yêu ai kệ cậu.”
Mặc dù lần trước cô tán thành chuyện của Trinh Trinh và học đệ, nhưng mà bạn thân của mình chưa gì đã bị người khác cướp đi, thậm chí còn sớm như vậy đã đi đêm không về, cô có loại cảm giác rèn sắt không thành thép.
Dù sao cũng rất giận, giống như bản thân trồng được một củ cải trắng ngon thì bị heo ăn mất vậy, Vi Tưởng càng nghĩ càng thấy không vui. Nhưng cô cũng lại không nghĩ đến bản thân gần đây mạnh mẽ theo đuổi Lộ Thượng, hình như so sánh với hành động của Trinh Trinh chỉ hơn chứ không kém.
Trinh Trinh lúc bình thường khá thông minh, biết được mấy ngày này có chút lạnh nhạt Vi Tưởng, liền đi qua lắc lắc cánh tay của cô làm nũng lấy lòng:
“Người ta biết sai thật rồi, cậu đừng giận mình, Tưởng Tưởng là tốt nhất mà. Cuối tuần này mình cùng cậu trải qua thế giới của hai nguời, bọn mình đi dạo phố, đi mệt rồi mình mời cậu ăn cơm có được không?”
Vi Tưởng hừ một tiếng, quay người đi không đếm xỉa đến lời nói của cô ấy.
Trinh Trinh nhất thời có chút suốt ruột, hấp tấp nói: “Nếu không mình kêu anh ấy mời chúng ta ăn cơm, rồi đưa cậu đến gặp mặt, cậu xem giúp mình anh ấy là người như thế nào.”
Vi Tưởng mặt vẫn khó chịu như cũ, giọng điệu không tốt nói: “Còn có ích không, cậu cũng bị người ta ăn sạch rồi, không phải các cậu sống cùng nhau sao, hiện tại mình đi xem thì còn có tác dụng gì.”
“Cũng…. cũng không phải như cậu nghĩ, bọn mình không hề có phát sinh…cái gì đó.” Mặt Trinh Trinh bắt đầu nóng lên.
Thấy điều cô ấy nói không phải là giả, Vi Tưởng mặt lạnh mới chuyển tốt một chút, nhưng vẫn miễn cưỡng nói: “Ai biết được cậu trọng sắc khinh bạn như vậy, chuyện cậu nói lúc nãy còn tính hay không.”
“Đương nhiên vẫn tính, mình cũng không có nói dối. Cuối tuần chúng ta đi dạo phố, xong bảo anh ấy đến mời ăn cơm.”
Vi Tưởng mím môi ngầm đồng ý, qua được một lúc chợt nghĩ ra chuyện của Lâm Duyệt lần trước liền quay đầu nói với Trinh Trinh: “Cậu còn nhớ bạn của mình không, người mà lần trước đến nhà mình ăn cơm ý.”
“Nhớ, chính là cái người giả làm bạn trai của cậu đúng không, làm sao?”
“Đúng vậy, chính là anh ấy. Nói cho cậu biết, người ta có hỏi mình về cậu, vốn là tính nếu như cậu và học đệ không có hi vọng liền làm mối cho hai người, nhưng xem ra mình nghĩ nhiều rồi. Anh ấy quá đáng thương đi, còn chưa bắt đầu đã kết thúc, thật là không nhẫn tâm đả kích anh ấy”
Trinh Trinh nhất thời cũng có chút kinh ngạc: “Không phải chứ, thật sự có chuyện này.”
“Mình trông giống người sẽ đem loại chuyện này ra đùa sao?” Vi Tưởng trợn tròn mắt với Trinh Trinh ở bên kia sô pha.
“Nếu đúng thật như vậy, cậu cũng đừng khó xử mà trực tiếp nói cho anh ấy tình hình của mình để anh ấy sớm từ bỏ tư tưởng ấy.”
Vi Tưởng gật đầu nói: “Mình biết phải làm thế nào rồi.” Nói xong cô liền đứng dậy đi vào bếp rửa hoa quả.
Sau khi quay lại Vi Tưởng bỗng nhiên nhớ đến Lộ Thượng, không biết lúc này anh lúc này đang làm gì, đã ăn cơm hay chưa. Nhất là nghĩ đến chuyện lần trước Lộ Tử Việt có gọi điện thoại muốn đi xem phim, nhưng đã qua mấy ngày rồi cô vẫn không thấy Lộ Thượng có bất cứ biểu tình gì, Vi Tưởng quyết định không ngồi yên mà chủ động ra quân.
Đầu tiên cô gửi tin nhắn cho Lộ Thượng tính hỏi thăm một chút, lần trước lưu tên của anh là “Đại thúc nhà tôi”.
Mở ra “Đại thúc nhà tôi”, cô nhanh tay đánh 1 dòng:
“Đang làm gì vậy”
Hai phút sau bên đó vẫn không có động tĩnh, cô lại gửi nhãn dán maruko ánh mắt ngơ ngác, trong ảnh còn có mấy chữ to “Chồng ơi anh đi đâu đấy”.
Đợi qua một lúc, Vi Tưởng lại gửi thêm nhán dãn khác, trong ảnh maruko nước mắt lưng trong gọi: “Chồng ơi, anh không cần bảo bảo nữa sao”
Sau đó cô cầm điện thoại chơi cả nửa ngày mà vẫn như cũ không có dấu hiệu trả lời nào, Vi Tưởng quyết tâm dùng sắc dụ dỗ.
Cô gửi cho Lộ Thượng biểu tình như thế này, trong ảnh có một người phụ nữ mở rộng cổ áo lộ ra hai quả đào nhỏ trước ngực, bên trên có câu: “Anh có biết không, em không phải là loại phụ nữ dễ dãi!”
Càng được nước lấn tới, cô lại mặt dày gửi thêm một nhãn dán “Thực ra anh có thể thử một chút, chúng ta đến con cũng có rồi mà.”
Quả nhiên không ngoài dự kiến, vừa gửi xong liền lập tức thấy “Đại thúc nhà tôi” hiện tại đang nhập. Oa, quá kích động đi, xem ra chiêu này vẫn dùng được.
Đại thúc nhà tôi: “Cô chưa uống thuốc à”
Vi Tưởng nhìn xong cười trộm một lúc mới bắt đầu trả lời.
“Chú Lộ, anh cuối cùng cũng trả lời tôi rồi, người ta đợi anh rõ là lâu.”
Đại thúc nhà tôi: “Tôi đề nghị cô đi bệnh viện kiểm tra.”
Vi Tưởng xinh đẹp không vướng bụi: “o(□)o, tôi không có bệnh, đi bệnh viện làm gì. Tôi chỉ bỗng nhiên muốn nói chuyện cùng anh, giáo sư Lộ anh đang làm gì đấy?”
Một phút trôi qua vẫn không nhận được trả lời, cô tiếp tục gửi: “Tôi đang xem “Hoan lạc hỷ kịch nhân”, anh có xem tiết mục này không. Ha ha, đội của Tống Tiểu Bảo buồn cười quá, tôi thích nhất là Văn Tùng, anh ấy đúng là vừa nương vừa tiện, cười chết tôi mất.”
Cô tạo chuyện nói nhiệt tình, may mà không phải đàn gảy tai trâu, ngay say đó liền nhận được câu trả lời.
“Không xem, nhưng mà tiết mục này ngược lại hợp với phong cách của cô.”
Anh ấy rõ ràng đang ám chỉ bản thân cô là phong cách trẻ con, thật đáng ghét. Vi Tưởng chề môi tức giận.
“Tôi đây là dí dỏm hài hước, đâu giống anh hoàn toàn là đại thúc mặt đơ nhàm chán.”
“Cô nói rất đúng, rõ ràng biết là vậy mà cô còn làm mấy chuyện không có ý nghĩa? Tôi sớm đã nói chúng ta không thích hợp, không phải là người cùng một thế giới.”
Vi Tưởng xinh đẹp không vướng bụi: “Nhưng mà bảo bảo thích anh.”
Sau đó liền không có sau đó, người kia phớt lờ cô, không trả lời cô nữa. Xem ra cô làm quá mức rồi.
Vi Tưởng không dám nói loạn nữa mà chân chó nói: “Giáo sư Lộ, tôi sai rồi, để tôi bồi thường cho anh”
Lộ Thượng đúng là bị Vi Tưởng mặt dày đánh bại, anh im lặng gửi một dòng ký hiệu “…..” Sau đó thả điện thoại xuống bắt đầu xem báo cáo hội nghị, cũng không còn thời gian rảnh tiếp tục bồi cô ấy nói chuyện nữa.
Vi Tưởng thấy Lộ Thượng gửi qua như vậy liền cười vui vẻ, cô lại to gan trêu ghẹo anh ở đầu bên kia: “Anh xấu hổ à.”
Vừa gửi đi, cô lại không có ý tốt gửi thêm: “Không bằng anh xem xét tôi đi, giáo sư Lộ.”
Đương nhiên kèm theo là mấy tấm hình biểu tình nữ lưu manh liên tiếp oanh tạc.
Làm xong mấy chuyện này Vi Tưởng vô cùng kích động. Ha ha, giống như nhìn được dáng vẻ Lộ Thượng ở bên kia bị mình trêu ghẹo đến thổ huyết, đỏ mặt. Nhưng mà quá nửa tiếng qua rồi cũng không thấy người bên kia trả lời. Thế là sau khi do dự một lúc cô lấy dũng khí gọi điện thoại cho Lộ Thượng, dù sao thì bản thân cũng có việc quan trọng muốn nói.
Bên này, mặc dù điện thoại liên tiếp nhận được mấy tin nhắn, Lộ Thượng cũng không xem, nên làm gì thì làm cái ấy. Bất qua sau hai mươi phút, ánh mắt của anh vẫn như cũ quẩn quanh ở mấy dòng đầu. Cuối cùng anh bỏ báo cáo xuống, thở dài, cầm điện thoại lên mở ra liền thấy được mấy tin nhắn và mấy hình ảnh chết người không đền mạng cô ấy gửi.
Vừa nhìn thấy đầu liền đau. Đúng lúc này, điện thoại reo.
Thấy là điện thoại của Vi Tưởng, Lộ Thượng không chút do dự trực tiếp bắt máy, chỉ là không nhẫn nại đề cao âm thanh: “Cô có thấy phiền hay không, rốt cuộc cô muốn làm gì?”
Lộ Thượng rống to 1 câu, nhất thời quên mất bản thân vẫn đang ở phòng nghiên cứu.
Sinh viên nghe thấy tiếng của anh tức khắc kinh ngạc, sau đó đồng loạt dựng thẳng tai, quay đầu hiếu kỳ nhìn qua.
Đây rốt cuộc là tình huống gì.
Lộ Thượng bỗng nhiên phát hiện ánh mắt bát quái của bọn họ, phẫn nộ nhìn cái đám không có mắt này, sau đó cầm điện thoại đi ra ngoài.
Đám sinh viên nhìn nhau, cậu nhìn tôi tôi nhìn cậu, đều bắt đầu thì thầm bát quái…
“Cô thật sự rất nhàm chán à?”
Cách một điện thoại, Vi Tưởng cũng có thể cảm giác được đối diện có 1 núi lửa nhỏ đang phun trào. Tức khắc ngữ khí của cô trở nên nhỏ nhẹ: “Anh…anh tại sao không trả lời tôi, tôi đợi anh rất lâu rồi.”
“Tôi rất bận, sau này nếu không có chuyện gì thì đừng tuỳ tiện gọi điện cho tôi, tôi không có thời gian cùng cô vô vị, cúp đây.”
Thấy anh muốn cúp điện thoại, Vi Tưởng vội vàng nói: “Đợi chút, đừng cúp máy, tôi thật sự có chuyện.”
Lộ Thượng không nhẫn nại nhíu mày, lạnh lùng nói: “Vậy cô nói đi, tôi nghe thử xem.”
Cô ấy có thể có chuyện chính đáng gì, chỉ sợ cô ấy không có việc gì làm, nhàn rỗi lấy anh ra làm niềm vui, bằng không cũng sẽ không da mặt dày như thể gửi qua một đống tin nhắn nhàm chán vô vị, tin cô ấy mới có quỷ.
Vi Tưởng lè lưỡi, một bộ chính đáng nói: “Gần đây không phải là có một bộ phim hoạt hình 3D “Tây du kí đại thánh trở về” mới chiếu sao, phản ứng rất tốt. Trẻ con nhất định càng thích xem, tối thứ bảy này tôi mời Tử Việt với anh đi xem nhé.”
Thực ra cô cũng rất kỳ vọng cùng anh đi xem phim.
“Cảm ơn ý tốt của cô, không cần đâu.” Lộ Thượng không quá cảm kích.
Lại cự tuyệt cô, Vi Tưởng nóng nảy âm thanh đề cao lên: “Anh nói thì không tính, nếu không anh để Tử Việt nghe điện thoại đi, để tôi nói bé nhất định sẽ muốn đi.”
Lộ Thượng có chút nhức đầu, cô gái này rốt cuộc có hiểu cái gì gọi là cự tuyệt không.