Chương 5

Cuối tuần thứ ba sau ngày khai giảng, Tống Ức Nam đến Huy Hà. Lúc cô vào nhà, Kinh Xán đang ngồi trên chiếc ghế đẩu nho nhỏ, vật lộn với một đống quần áo bẩn. Tống Ức Nam tự mở cửa vào, cô đứng ngoài phòng khách gọi hai lần, không thấy ai trả lời, cô bèn đi theo tiếng động loáng thoáng trong nhà, thấy Kinh Xán đang giặt quần áo trong nhà vệ sinh. Vừa thấy cậu, Tống Ức Nam lập tức tựa lên cửa cười.

“Sao lại thành ra thế này?”. Tống Ức Nam lau vầng trán lấm tấm nước của cậu: “Sao con không dùng máy giặt?”.

Không ngờ Tống Ức Nam lại bắt gặp vẻ tơi tả này của mình, Kinh Xán nhấc chiếc áo trắng trong tay lên, kéo căng một góc vải cho Tống Ức Nam nhìn. Cậu chau mày, buồn bã nói: “Bị bắn dầu, máy giặt không giặt sạch được”.

“Ừm…”. Tống Ức Nam cúi xuống, lại gần nhìn, vài sợi tóc dài bên tai rủ xuống lúc cô cúi người, sau đó lại bị cô tém ra sau tai ngay. Tống Ức Nam nhận chiếc áo từ tay Kinh Xán, vỗ vai cậu: “Mẹ biết rồi, mẹ giặt cho, con lau trán trước đi đã, dính đầy nước giặt rồi kìa, đừng để nó chảy xuống mắt”.

Do dự một chốc, Kinh Xán gật đầu, đứng dậy.

“Thay luôn bộ con đang mặc ra giặt đi,” thấy áo cậu cũng ướt một góc, Tống Ức Nam bèn giơ tay chỉ. “Ướt rồi này”.

Kinh Xán cúi đầu nhìn, sau đó cậu gật đầu rồi về phòng, lấy một chiếc áo cộc tay sạch sẽ ra. Mấy hôm nay nhiệt độ lên cao, không khí khô kinh khủng, lúc cởϊ áσ cậu sơ ý đập vào mũi, cảm giác có thứ gì đó ấm nóng chảy ra từ mũi cậu, Kinh Xán vội vàng kéo chiếc áo vẫn trùm trên đầu mình ra, túm xuống. Cậu nhìn vào gương, biết ngay mà, máu mũi đã chảy gần tới miệng rồi.

Kinh Xán và người trong gương nhìn nhau một lát, đến khi người trong gương khó chịu cau mày, cậu mới đưa tay lên quệt mũi.

Tống Ức Nam thấy cậu nhét giấy vào mũi, ngạc nhiên hỏi: “Chảy máu mũi à?”.

“Dạ”. Kinh Xán đáp một tiếng, giọng mũi cực nặng.

“Dạo này hanh khô quá,” Tống Ức Nam ngẫm nghĩ, nói: “Lát nữa chúng ta ra siêu thị, mẹ mua ít hoa quả cho, sau này phải ăn mỗi ngày một ít đấy”.

Kinh Xán không có ý kiến gì, cậu gật đầu. Vốn cậu định ra chỗ khác, nhưng thấy Tống Ức Nam cong lưng, cúi đầu giặt áo, Kinh Xán mím môi, kê chiếc ghế nhỏ bên cạnh sang, đặt hơi chếch Tống Ức Nam rồi ngồi xuống. Tống Ức Nam mỉm cười, ngẩng đầu nhìn cậu: “Sao thế, đi học đã quen chưa?”.

“Dạ, cũng được ạ”. Kinh Xán khoanh tay đặt lên đầu gối, hai bả vai hơi co lại vì ngồi nghiêng về phía trước, vai áo xanh nhạt gồ lên. Đôi mắt Kinh Xán lắng lại, cậu nhớ đến Hạ Bình Ý.

“Học cùng các bạn có ổn không?”.

Cùng…

Kinh Xán nhớ tới miếng gà cốt lết kia, cậu vùi miệng vào cánh tay.

Để ý thấy ánh mắt Kinh Xán thay đổi, Tống Ức Nam ngừng giặt quần áo. Cô vươn người về phía trước, im lặng mỉm cười nhìn Kinh Xán.

“Dạ?”. Kinh Xán hoàn hồn, hai tay vô thức rời khỏi ghế, bỗng chốc cậu không biết đổi kiểu ngồi gì, cuối cùng đành bối rối chống hai bên ghế đẩu. Cậu cố gắng kiểm soát biểu cảm của mình, cúi đầu rồi vội ngẩng lên ngay: “Tốt lắm ạ, các bạn đều rất tốt”.

Tống Ức Nam nhìn loạt động tác của cậu, đã thầm đoán được điều gì. Nhưng Kinh Xán lại tránh ánh mắt cô, cô bèn cười, không hỏi thêm nữa.

Kinh Xán lấy móc treo quần áo, Tống Ức Nam phơi đồ xong bỗng hỏi cậu: “Con đã lên sân thượng chưa?”.

Nhà Tống Ức Nam là một căn riêng, không lớn lắm nhưng bố cục rất tốt. Trên tầng có hai phòng ngủ, đều hướng về phía Nam, rất rộng rãi, hơn nữa còn có ban công riêng. Tầng một còn một phòng ngủ nữa được làm thành thư phòng, Kinh Xán chưa vào căn phòng đó, cậu đoán đó là phòng của bố Tống Ức Nam.

Lúc cậu quyết định sẽ ở lại Huy Hà học tập, Tống Ức Nam đã dọn căn phòng cũ của mình cho cậu ở, còn nói với cậu căn phòng đó là do bố cô thiết kế. Lúc xây nhà gia đình không có nhiều tiền, kinh phí eo hẹp, bố cô đã đầu tư rất nhiều công sức để thiết kế căn phòng này, cố gắng để nó đạt được hiệu quả tốt nhất.

Về sân thượng mà Tống Ức Nam nói, thật ra Kinh Xán đã để ý đến nó rồi, có điều Tống Ức Nam không dẫn cậu lên đó, cậu cũng chưa mở thử.

Tống Ức Nam mở cửa, dẫn Kinh Xán lên qua chiếc cầu thang hơi hẹp. Kinh Xán nhìn xung quanh, thấy trên đó có mắc một sợi dây phơi.

Ánh nắng chói chang. Tống Ức Nam híp mắt, đặt chậu nước trên tay xuống. Kinh Xán đi qua vắt quần áo giúp cô rồi treo lên dây phơi.

“Con thích chỗ này”.

Tống Ức Nam cẩn thận vuốt phẳng quần áo, chỉnh lại cổ áo, đúng lúc cô định gọi Kinh Xán đi xuống thì bỗng nghe Kinh Xán nói như vậy.

“Hả?”. Cô ngạc nhiên quay đầu. Lần đầu tiên, cô nghe thấy Kinh Xán bộc lộ suy nghĩ của mình thẳng thắn như vậy.

Mà Kinh Xán vẫn đang nhìn về phía xa, hệt như đứa bé kích động nhảy cẫng lên khi yêu thích thứ gì đó, cậu dịch hai chân, chậm rãi quay một vòng tại chỗ, sau đó lặp lại lần nữa: “Sân thượng này tuyệt vời quá”.

Vẫn hành động ấy, nhưng mức độ khác nhau. Dù nói ra câu khen ngợi như vậy, giọng Kinh Xán vẫn rất kìm nén, bình tĩnh.

Không biết vì nắng hay vì vui, chút ráng hồng ửng lên trên mặt Kinh Xán, khiến ánh sáng nằm sâu trong mắt cậu thêm phần rực rỡ. Với Tống Ức Nam, một Kinh Xán thế này đã là nỗi vui mừng lớn lao rồi.

Hai người đứng trên sân thượng thêm một lát, Kinh Xán không có vẻ gì định xuống dưới, nhưng Tống Ức Nam thấy đã muộn rồi, bèn bảo cậu xuống ăn cơm trước. Kinh Xán đồng ý ngay, cậu quay người, trông thấy hai vũng nước dưới đất, là do mấy chiếc áo vừa phơi lên nhỏ xuống. Vũng nước phản chiếu ánh mặt trời, sáng long lanh.

Kinh Xán đi thêm vài bước, chăm chú nhìn vũng nước, rồi lại ngẩng đầu nhìn lên mặt trời chói chang. Một suy nghĩ nảy lên trong lòng cậu, nhưng cậu đã kịp vội vàng kìm xuống.

“Sao thế con?”, Tống Ức Nam đứng phía sau hỏi cậu.

Kinh Xán nhìn xuống đất, cuối cùng vẫn nhẹ nhàng lắc đầu. Tống Ức Nam nhìn quanh sân một lần rồi mới xuống cùng Kinh Xán.

Hai người ăn cơm xong bèn ra siêu thị, Tống Ức Nam chọn tới chọn lui, mua một túi kiwi và một túi táo.

“Ăn xoài không con?”.

Kinh Xán cầm một quả lên, nắn nhẹ, rồi lại đặt xuống.

“Thôi ạ, xoài chín quá, không để được lâu”.

Tống Ức Nam nhìn đống xoài vàng rộm, rồi nhìn lên bóng lưng Kinh Xán, cuối cùng cô nhặt ba quả bỏ vào túi.

Lạ thay, cả nhà có hai đứa con, rõ ràng không cùng một mẹ lại đều thích ăn xoài nhất. Tống Ức Nam từng hỏi Kinh Tại Hàng, có phải hắn ta thích ăn xoài nên hai đứa nhỏ đều giống hắn ta không. Nhưng Kinh Tại Hàng lại nói với cô, hắn ta dị ứng xoài. Vậy nên Tống Ức Nam nghĩ, họ có thể trở thành người một nhà hẳn là vì có duyên.

Thanh toán xong, Tống Ức Nam đi ra phía cửa, đến lúc quay đầu lại không thấy Kinh Xán đâu. Cô nhìn ngó xung quanh, thấy Kinh Xán đang đứng cạnh bàn thu ngân. Lúc thấy cậu, Tống Ức Nam còn nghi có phải mắt mình có vấn đề gì không, bởi lúc này trông Kinh Xán vui vẻ ra mặt… Cậu ngẩng đầu, miệng hơi mở, khóe miệng cong lên. Tống Ức Nam nhìn theo hướng cậu nhìn, chỉ thấy một hàng tủ lạnh. Cô vừa lại gần Kinh Xán, vừa nhìn về phía đó mấy lần, thầm nghĩ sao lạ quá, có thấy cô bé xinh xắn nào đâu?

“Thấy người quen à?”. Cô tới cạnh Kinh Xán, hỏi.

“Dạ…”. Kinh Xán quay lại nhìn cô, đáp.

Vốn dĩ khi nói câu này, Kinh Xán vẫn còn vẻ rất thoải mái. Nhưng không rõ vì sao khi cậu nhìn về phía tủ lạnh lần này, cậu bỗng nhiên mím môi, mắt cụp xuống. Cậu im lặng vài giây, cuối cùng mỉm cười với Tống Ức Nam, nói: “Con nhìn nhầm”.

Tống Ức Nam ở lại Huy Hà với Kinh Xán một đêm, sáng hôm sau, Kinh Xán tiễn cô ra ga tàu. Trước khi đi, Tống Ức Nam nhận lại túi của mình từ tay Kinh Xán, cười nói: “Nếu con muốn làm gì trên sân thượng thì cứ thoải mái”.

Kinh Xán ngẩn ra, không ngờ Tống Ức Nam lại đột nhiên nói vậy.

“Tiểu Xán, như trước đây mẹ nói đấy, đây là nơi mẹ trưởng thành, giờ cũng là nhà của con, vậy nên con muốn làm gì cũng được, nhé?”.

Tống Ức Nam biết, Kinh Xán gặp chuyện gì cũng sẽ giữ trong lòng, cậu không thích đòi hỏi, càng không có chuyện chủ động xin điều gì, từ nhỏ đã vậy. Đến sở thích rất nhỏ như thích ăn xoài, Tống Ức Nam phải đến gia đình này hồi lâu mới nhận ra. Lúc nhỏ, Kinh Xán không thích nô đùa, chưa từng ồn ào, nghịch ngợm như những đứa trẻ khác. Thậm chí có lần đi chơi, Tống Ức Nam hỏi cậu muốn ăn gì, Kinh Xán cũng không trả lời được, kể cả đứng trước sạp hoa quả rồi, Tống Ức Nam bảo cậu chọn thứ mình muốn ăn cậu cũng không chọn. Ban đầu Tống Ức Nam tưởng cậu chưa quen với mình nên mới không chọn, sau này mới phát hiện Kinh Xán là người như vậy. Trong thế giới nhỏ của cậu, không có hai chữ “tôi muốn”. Dù cậu có thích thứ gì đó lắm, cùng lắm cũng chỉ nhìn thêm vài lần. Tống Ức Nam vốn là người dịu dàng, giàu tình cảm, tất nhiên cũng thật lòng thương Kinh Xán. Cô nghĩ do Kinh Tại Hàng nuôi nấng nên cậu mới im lặng, ít nói như vậy, cô bèn thử dẫn dắt Kinh Xán, bảo cậu nếu thích thứ gì cứ nói với cô. Không biết dẫn dắt như vậy có tác dụng không, nhưng sau này, khi Kinh Xán dần trưởng thành, dù cậu vẫn không chủ động cho cô biết mình thích thứ gì, không thích thứ gì, nhưng khi cô bảo cậu chọn, cậu sẽ chọn thứ mình thích.

Cô không biết hôm qua Kinh Xán nghĩ gì, nhưng nhìn cậu, Tống Ức Nam nghĩ, hẳn là cậu muốn làm gì đó nhưng không nói.