Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Vì Cứu Mạng Nhỏ, Quét Sạch Giới Giải Trí, Giành Lấy Công Đức

Chương 50: Rõ ràng là cây đại thụ

« Chương TrướcChương Tiếp »
Cậu cũng kể chuyện của Trương Gia Tú cho họ, chỉ là thông qua một mình Trương Gia Tú, cậu không nhìn thấy đối phương.

Lúc về đến nhà, mạng internet đã trở lại bình tĩnh.

"Tiểu Trúc ~~ Tên đó bị cấm ngôn rồi! Là em giúp anh trút giận phải không?"

Vừa vào cửa, Lạc Tu Trúc đã bị ôm chặt.

Cậu vùng vùng vẫy thoát khỏi vòng tay của anh hai, nhìn vào khuôn mặt tươi cười của đối phương, bất đắc dĩ gật đầu: "Em nhờ Bộ An ninh xử lý, sau này sẽ không có ai dám động đến mọi người."

Lần này là cảnh cáo, lần sau cậu quyết định sẽ chặt đứt móng vuốt của bọn họ.

Cậu đại khái biết tên đó sẽ làm thế nào để Lạc Trường Canh xuống dốc, hoặc là đổ tội lỗi của người khác lên người anh, khiến anh áp lực tăng cao dẫn đến vấn đề tâm thần.

Hoặc là bịa đặt tội danh, để Lạc Trường Canh vào đồn cảnh sát một chuyến.

Những thủ đoạn này không phải người thường có thể phá giải, nhưng đối phương cũng rất tự tin vào thủ đoạn của mình, nếu không hắn ta cũng sẽ không chắc chắn như vậy.

Nhưng hắn ta không ngờ, Bộ An ninh Quốc gia ra tay, để sở trưởng của 404 trực tiếp khống chế hắn ta.

Tuy nhiên, việc hắn ta bị cấm ngôn, cũng khiến có người cố ý nói là Thiên Thu đứng sau cố tình phong sát hắn ta.

Chỉ là những lời này, cũng không khiến quá nhiều người quan tâm.

Trở về Kinh thị, trong suốt nửa tháng, Lạc Tu Trúc mỗi ngày đều có công đức vào.

Những thứ này ước chừng là sau khi giúp các gia đình bị buôn bán trẻ em tìm lại con cái, nhận được công đức.

Nhìn số lượng này, chắc hẳn cơ bản đều đã tìm được rồi.

Không lâu sau, có người từ Sở Công an tỉnh Tứ Xuyên truyền tin cho cậu - kẻ chủ mưu đã bị bắt.

Cùng lúc đó, một nhóm người đến trước cổng nhà họ Lạc.

Bảo mẫu mở cổng, chỉ thấy bên ngoài đứng vài người đàn ông vẻ mặt nhục nhã, như thể đã phải chịu đựng sự sỉ nhục to lớn nào đó.

Người phụ nữ dẫn đầu tóc đỏ xoăn sóng lớn, tô son đỏ đậm, khóe môi cong lên, nở nụ cười quyến rũ: "Chào dì, chúng tôi là người của 404, phiền dì báo với Lạc Tu Trúc."

Nói xong, cô ta đưa ra giấy chứng minh của mình, bên dưới 404 có con dấu của Bộ An ninh Quốc gia.

Tuy không rõ 404 là gì, nhưng nhìn là biết người của cơ quan nhà nước.

Vừa cúp máy với người ở Tứ Xuyên, Lạc Tu Trúc liền biết được tin này.

"Được, cô dẫn họ ra vườn đi." Lạc Tu Trúc dặn dò.

Mọi người của 404 được bảo mẫu dẫn ra vườn sau biệt thự, chàng trai đang ngồi dưới đình chờ họ.

Vừa nhìn thấy bóng dáng của chàng trai, mấy người phía sau người phụ nữ lập tức kích động.

"Đừng manh động, nếu không tôi sẽ đánh tất cả các người trước mặt cậu ấy!" Lời nói lạnh lùng của người phụ nữ, lập tức ngăn cản sự kích động của bọn họ.

Lạc Tu Trúc không ngờ lần này người dẫn đầu lại là một phụ nữ trẻ.

Xem ra, lực uy hϊếp cũng rất mạnh.

Điều này khiến cậu hơi thất vọng, thật ra cậu khá mong đợi đối phương phái đến một người ngu ngốc, như vậy sẽ thuận tiện cho cậu ra tay.

Người phụ nữ nhận thấy sự tiếc nuối thoáng qua trong mắt chàng trai, lập tức hiểu cậu đang tiếc nuối điều gì.

"Em trai!" Người phụ nữ cong môi, gửi cho Lạc Tu Trúc một nụ hôn gió: "Nể mặt chị gái đi, đến lúc đó nếu động thủ thì nhường cho chị nhé."

Hai người nhìn nhau, tốt lắm, xem ra đều là người cùng đường, đều rất khó chịu với đám người này.

Ánh mắt Lạc Tu Trúc dừng lại trên người đàn ông trung niên bị bao vây ở giữa, trên người ông ta không còn khí thế kiêu ngạo như trước, cả người tiều tụy đi không ít.

"Chúng tôi đã làm theo yêu cầu của cậu, vậy cũng xin cậu! Giải trừ phong ấn trên người sư thúc!"

Người thanh niên lên tiếng nghiến răng nghiến lợi, như thể Lạc Tu Trúc đã làm chuyện gì động trời.

"Được thôi." Lạc Tu Trúc biết một bài học nhỏ, không thể nào khiến bọn họ lập tức tỉnh ngộ.

Nhưng không sao cả, chỉ cần đám người này sau này không cản trở cậu là được.

Bọn họ nhìn chàng trai đưa ra hai ngón tay, nhẹ nhàng điểm lên mi tâm của người đàn ông trung niên, giây tiếp theo, âm thanh xiềng xích vỡ vụn vang lên bên tai ông ta.

Ông ta cảm nhận rõ ràng thân thể trống rỗng của mình đang nhanh chóng được lấp đầy bởi năng lượng của trời đất.

Sức mạnh và công đức của ông ta, tất cả đều đã trở lại.

"Sư thúc! Người cảm thấy thế nào?" Chàng trai trẻ bên cạnh vội vàng hỏi, hành động vừa rồi của thiếu niên anh ta hoàn toàn không hiểu.

Rõ ràng không cảm nhận được bất kỳ năng lượng nào của trời đất, vậy mà lại được giải trừ?

Người phụ nữ nhìn thiếu niên với ánh mắt đầy ẩn ý, đưa cho cậu một tấm danh thϊếp: "Nếu cần tôi giúp đỡ, tôi nhất định sẽ giúp."

Trước đó, mọi người trong sở vẫn còn nghi ngờ thiếu niên này rốt cuộc là mầm non tốt đến mức nào mà được sở trưởng bảo vệ như vậy.

Bây giờ xem ra, đây nào phải mầm non, rõ ràng là một cây đại thụ!
« Chương TrướcChương Tiếp »