Chương 22: Đã hứa thì không thể nuốt lời

Lạc Trấn Tinh rất nghiêm túc gật đầu xác nhận.

"Lần cuối cùng cho anh cơ hội để hối hận, biết đâu sau này em sẽ đưa ra một số yêu cầu hơi quá đáng nhưng không thuộc phạm trù gây tổn thương đâu." Lần xác nhận thứ ba, cũng là lần cuối cùng.

"Không hối hận!" Ba lần xác nhận hoàn tất! Không thể nuốt lời!

Lạc Tu Trúc nheo mắt nhìn anh, sau đó đột nhiên vỗ một cái vào trán anh.

Kỳ lạ là, cái vỗ này không hề phát ra tiếng "bốp".

Lạc Trấn Tinh cảm thấy một luồng nhiệt nóng rực truyền đến từ lòng bàn tay, giống như đang in dấu cái gì đó lên trán, nhưng luồng nhiệt nóng này chỉ xuất hiện trong nháy mắt.

Khi anh đưa tay lên sờ trán, đã không còn cảm giác gì nữa.

Anh ngây thơ nhìn Lạc Tu Trúc, trong đôi mắt ôn nhuận có chút tò mò.

"Đây là khế ước, tôi đã hỏi anh ba lần, anh đều xác nhận, vậy khế ước có thể được ký kết. Nếu sau này anh vi phạm khế ước, cả đời anh sẽ phải chịu đựng nỗi đau vạn xà xuyên tim."

Đôi mắt của Lạc Tu Trúc là một màu đen sâu thẳm, một màu đen thuần khiết mà con người không có được.

Đối diện với đôi mắt đen như vực sâu này, Lạc Trấn Tinh không hề sợ hãi: "Anh sẽ không vi phạm khế ước."

Lạc Tu Trúc nhìn anh im lặng một lúc, khóe miệng nhếch lên, dường như nghĩ đến điều gì thú vị.

"Vậy thì sau này anh ngàn vạn lần đừng cầu xin."

*

Hai người giấu mọi người làm ra lời hứa này, đến buổi trưa, Lạc Trấn Tinh chủ động hỏi Lạc Tu Trúc có muốn ra ngoài dạo một vòng không?

Ban đầu anh định dẫn Lạc Tu Trúc đi dạo quanh Kinh thị, nhưng đối phương lại đề nghị muốn đến công ty của nhà họ Lạc xem thử.

"Em muốn đến công ty sao?" Lạc Trấn Tinh không ngờ thiếu niên lại hứng thú với việc này.

Lạc Tu Trúc tùy ý gật đầu, cậu cũng không phải là hứng thú, chỉ là muốn xem hoạt động từ thiện của nhà họ Lạc những năm gần đây mà thôi.

Thông thường, những công ty lớn như vậy hàng năm đều sẽ làm từ thiện định kỳ, công đức nhận được sẽ được chia đều cho những người liên quan đến số tiền này.

Trước đó cậu đã xem qua công đức trên người nhà họ Lạc, nhìn không giống như là tích lũy được từ việc làm từ thiện định kỳ đơn thuần.

Mặc dù Lạc Trấn Tinh không biết Lạc Tu Trúc muốn làm gì, nhưng đã hứa rồi, anh ngoan ngoãn dẫn người tới đó.

Thiên Thu là một trong những công ty truyền thông hàng đầu ở Kinh thị, trong bảng xếp hạng các công ty truyền thông trong nước, chưa bao giờ rớt khỏi top 5.

Một công ty lớn như vậy, nơi đặt trụ sở đương nhiên cũng là khu thương mại trung tâm của Kinh thị.

"Tòa nhà đó chính là Thiên Thu." Lạc Trấn Tinh dẫn Lạc Tu Trúc đến dưới một tòa nhà hình chữ C.

Nhìn tòa nhà cao chót vót, ở cửa chính bên dưới có một hàng tên tiếng Anh màu đỏ cao bằng người.

Gần cửa ra vào, có hai người đang cầm máy quay phim tòa nhà, khi thấy hai thiếu niên bước xuống từ chiếc Bentley, họ lập tức chuyển hướng máy quay.

Lạc Tu Trúc khẽ nhướng mi, đồng tử sâu thẳm nhìn thẳng vào hai người này, khiến cơ thể họ hơi cứng đờ, một luồng khí lạnh khó hiểu dâng lên từ lòng bàn chân.

"Đi thôi." Lạc Trấn Tinh chắn trước mặt Lạc Tu Trúc, che chở cậu đi về phía cửa.

Mãi đến khi bóng dáng thiếu niên biến mất, hai người này mới thở phào nhẹ nhõm.

Vì đến quay phim, nên đương nhiên họ có chút hiểu biết về nhà họ Lạc, liếc mắt một cái đã nhận ra Lạc Trấn Tinh.

"Người bên cạnh chắc là cậu con trai út vừa tìm về hôm qua?" Người quay phim rít lên.

Khi xem ảnh, chưa có cảm giác gì, sao ngoài đời thiếu niên này lại trông đáng sợ đến vậy.

Người kia chậm rãi lắc đầu, anh ta cũng không biết, vừa rồi khi nhìn vào mắt thiếu niên, trong lòng có chút hoảng hốt, có cảm giác như mình đã bị nhìn thấu từ đầu đến cuối.

Đây là ảo giác sao?

Đương nhiên đây là ảo giác, năng lực của Lạc Tu Trúc hiện tại chưa đủ để tùy tiện nhìn thấu người khác.

Khi ở cửa, cậu mơ hồ thấy một tầng nào đó tỏa ra một luồng khí đen, dường như sắp xảy ra chuyện không hay.

Đi thang máy lên, đến tầng ba mươi mấy, vừa ra khỏi thang máy, Lạc Tu Trúc liền nhìn thấy một đám mây đen bao phủ một căn phòng nào đó, nhìn là biết tội lỗi chồng chất.

"Đó là gì?"

Hai người vừa bước vào tòa nhà, mọi người trong công ty đã biết hai cậu chủ nhà họ Lạc đến.

Vì vậy, sau khi ra khỏi thang máy, Diệp Gia Ngôn đã đến bên cạnh họ, nghe thấy câu hỏi của con trai út, bà nhìn theo hướng đó: "Đó là phòng họp hôm nay ký hợp đồng với Trương Gia Tú."

Ký hợp đồng?

Lạc Tu Trúc nhớ đến người mà họ đã nhắc đến lúc sáng, lông mày hơi nhíu lại, hỏi: "Ký hợp đồng gì?"

"À, là thế này, hợp đồng của người này với công ty cũ sẽ hết hạn sau một năm nữa, anh ta có ý định chuyển sang công ty chúng ta, vừa hay công ty chúng ta có một bộ phim sắp quay, nên định cho anh ta một vai nam thứ ba để thử sức, nếu sau này phản hồi tốt thì sẽ ký hợp đồng với anh ta."