Vài giờ sau, trên tài khoản Weibo của Lạc Trường Canh đăng một câu: [Cảnh sát đã quyết định khởi tố điều tra, hy vọng công lý đến muộn này có thể an ủi hai mẹ con vô tội.]
Hai mẹ con, ba chữ này ám chỉ ai, mọi người lập tức nghĩ đến.
[Thật đáng thương...]
[Bà già kia sao cứ luôn hại người! Lại còn luôn nhắm vào phụ nữ!]
[Đúng là quỷ dữ, bảo vệ tư tưởng phong kiến, dù có vấn đề thật thì bà ta cũng không dám ra tay với đàn ông.]
[Này này! Đừng nghe gió thành bão chứ, hiện tại vụ án đang được điều tra là vụ việc của sản phụ, chẳng lẽ có người thật sự tin lời cậu út nhà họ Lạc sao!]
[Nhưng mà lời tiên tri của cậu ta đã ứng nghiệm rồi...]
[Thầy bói rởm, nếu cậu ta thật sự đoán đúng, tôi sẽ trồng cây chuối đi ỉa!]
Rời khỏi đồn cảnh sát, Lạc Khải Minh nhìn những bình luận trên mạng, môi mím chặt.
Anh hơi lo lắng em trai nhìn thấy những bình luận này sẽ buồn.
"Xong rồi, chuyện sau này chắc không liên quan đến chúng ta nữa, về nhà thôi." Lạc Trữ Tương cẩn thận đặt tay lên vai Lạc Tu Trúc, hỏi ý kiến cậu.
Lạc Tu Trúc đương nhiên không có ý kiến.
Khi họ về đến nhà thì trời đã tối, mọi người ăn cơm xong liền trở về phòng nghỉ ngơi.
Tuy nhiên, có bốn người tâm trạng không tốt lắm, sau khi thấy đèn phòng Lạc Tu Trúc tắt, phòng ngủ chính liền đón hai người.
"Hai đứa sao lại qua đây?" Diệp Gia Ngôn nhìn con trai cả và con trai thứ hai hỏi.
Trên mặt Lạc Trường Canh không còn vẻ tươi cười, ngược lại vô cùng lo lắng.
"Mẹ... Trấn Tinh phải làm sao?" Con ruột đã trở về, đứa con nuôi 18 năm này phải đối xử thế nào?
Nghe vậy, Diệp Gia Ngôn cũng thở dài.
Điểm này, bà và Lạc Trữ Tương cũng đang phiền não.
Lạc Trữ Tương bước xuống giường, ngồi cạnh ba mẹ con, bất lực nói: "Ngày mai mọi người cùng nhau bàn bạc, chủ yếu là xem ý kiến của Tiểu Trúc."
Họ nợ Tiểu Trúc quá nhiều.
Đứng ở góc độ của họ, Lạc Trấn Tinh thật sự chỉ là bị trao nhầm, hơn nữa cũng không phải con của kẻ buôn người, cậu ấy cũng vô tội.
Nếu có thể, họ không muốn cứ thế mà cắt đứt quan hệ với đứa trẻ này.
18 năm, dù nuôi một con cá cũng có tình cảm, huống chi là một con người.
Nhưng họ cũng không thể ngăn cản người ta tìm về với cha mẹ ruột của mình chứ? Vậy thì họ có khác gì kẻ buôn người?
Lạc Trường Canh cau mày, anh đặt ra một câu hỏi: "Nếu vậy, chẳng phải họ đang nuôi con của kẻ buôn người sao?"
Câu nói này vừa ra, cả căn phòng lập tức im lặng.
Vì lòng tham của kẻ buôn người mà khiến hai gia đình vô tội phải đối mặt với vấn đề phức tạp này.
"Thật là nghiệt ngã." Lạc Trữ Tương cúi đầu, ôm mặt thở dài bất lực.
Sao lại thành ra thế này?
Sáng hôm sau, mọi người đều im lặng.
Bốn người hôm qua cảm thấy lòng nặng trĩu, không biết nên mở lời thế nào, còn Lạc Trấn Tinh thì đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng.
Còn Lạc Tu Trúc, cậu đơn thuần là không thích nói chuyện.
Sau khi ăn sáng xong, mọi người đến thư phòng, nhìn hai đứa trẻ vừa tròn 18 tuổi trước mặt, lòng Lạc Trữ Tương vô cùng chua xót.
Lạc Trấn Tinh nhìn thấy khóe mắt họ hơi đỏ lên, lập tức hiểu được họ sắp nói gì.
Để không gây thêm phiền phức cho cặp vợ chồng hiền lành này, cậu quyết định tự mình lên tiếng.
"Hôm qua em đã nghĩ kỹ rồi..."
"Đã tìm được thân phận rồi."
Lời Lạc Trấn Tinh chưa kịp nói ra đã bị Lạc Tu Trúc cắt ngang.
Thiếu niên đặt điện thoại trước mặt Lạc Trấn Tinh, duỗi người một cái: "Em nhờ một anh cảnh sát điều tra giúp, anh ấy vừa tìm được."
Điều tra? Điều tra cái gì?
Lòng Lạc Trấn Tinh chấn động, vô thức cúi đầu, liền thấy trên màn hình điện thoại là khuôn mặt một nam cảnh sát.
Nhưng, là ảnh đen trắng.
Sắc mặt anh trắng bệch, đồng tử khẽ run rẩy, sau đó chậm rãi ngẩng đầu, không thể tin nổi nhìn Lạc Tu Trúc.
Thiếu niên một tay chống cằm, ngón tay thon dài điểm lên màn hình, để lộ đoạn hội thoại giữa cậu và ông Lý.
"Cha ruột của anh đã hy sinh, mẹ anh vì quá đau buồn cũng đi theo, đứa trẻ sau đó được đưa vào viện phúc lợi, vì là con trai của liệt sĩ nên chính phủ vẫn luôn chăm sóc cậu ta. Nhưng mà..."
Nhưng mà, tre cong khó uốn ngay.
Chuyện tiếp theo Lạc Tu Trúc không nói tiếp, Lạc Trấn Tinh tự mình lướt xem lịch sử trò chuyện.
Những người khác cũng tò mò vây lại, vừa đúng lúc nhìn thấy kết quả điều tra cuối cùng của ông Lý.
"Đứa trẻ đó, đã dính vào ma túy, hiện giờ không rõ tung tích."
Tay Lạc Trấn Tinh run lên, anh không ngờ đứa trẻ đó lại rơi vào tình cảnh này.
"Chuyện của cậu ta thì từ từ tìm sau, nếu anh muốn đi thăm cha mẹ ruột, có thể đến tỉnh Xuyên một chuyến."
Lạc Tu Trúc thu điện thoại lại, nhìn mọi người vẻ mặt ngây dại, uể oải hỏi: "Vậy, hôm nay mọi người muốn nói gì?"
Nói gì? Không còn gì để nói nữa rồi!