Những tiếng xì xào bàn tán không ngừng truyền vào tai bà lão, bà không ngờ có một ngày mình lại bị người ta lột trần quá khứ ngay tại bệnh viện như thế này.
Bà run rẩy, muốn ngất đi, cố gắng trốn tránh.
Nhưng Lạc Tu Trúc sẽ không cho bà ta cơ hội đó.
Cậu giơ hai ngón tay về phía bà lão: "Tôi cho bà hai lựa chọn, một là tự đi đầu thú, nói mình đã dùng cái gọi là bài thuốc dân gian hại chết con dâu và đứa cháu trong bụng."
"Hai là..." Cậu ngừng lại một chút, rồi nhếch mép cười: "Hai là, bà có thể chối bay chối biến, nhưng tôi đảm bảo trong vòng một ngày hôm nay bà nhất định sẽ gặp báo ứng, báo ứng liên tiếp không ngừng, hành hạ bà đến chết! Và đến lúc đó dù bà có đầu thú cũng vô dụng."
Bà lão nhìn cậu chằm chằm với vẻ không thể tin nổi, ánh mắt có chút hung dữ.
Lạc Trấn Tinh thấy vậy, vội vàng chắn trước mặt thiếu niên, đề phòng bà lão lại lao đến.
"Đừng tưởng công đức của tổ tiên có thể phù hộ bà được chết già, bà đã tiêu hết rồi, không ai cứu được bà đâu."
Bà ta tức đến thở hổn hển, trông như sắp không thở nổi, nhưng tinh thần có vẻ vẫn còn khá tốt.
Bà lão không do dự nhiều, đứng thẳng dậy đi ra ngoài, sắp ra khỏi cửa thì nghe thấy tiếng cười lạnh lùng và chế giễu của thiếu niên: "Lời hay khó khuyên người sắp chết, lòng từ bi không độ kẻ tự diệt."
Cái gì mà người sắp chết kẻ tự diệt! Bà ta không hiểu! Bà ta không sai! Tất cả là lỗi của bọn họ!
Bà ta không sai!
Sau khi bà lão rời khỏi bệnh viện, Lạc Tu Trúc giơ tay lên làm động tác xé toạc giữa không trung, sau đó nhìn thời gian trên điện thoại, mặt không cảm xúc nói: "Còn nửa tiếng nữa, đợt báo ứng đầu tiên sẽ đến."
Những người khác nhìn chằm chằm vào hành động kỳ lạ của cậu, giờ nghe thấy thời gian cụ thể, một số người tò mò bám theo, muốn xem bà lão đầy tội lỗi này rốt cuộc sẽ gặp phải báo ứng gì.
Bà lão đi rồi, mấy người đàn ông khác nhìn nhau, cũng lén lút rời đi.
Cuối cùng, chỉ còn lại thi thể của người phụ nữ mang thai và thai nhi bị chết oan.
Lạc Tu Trúc nhìn thoáng qua, quay sang nhìn Lạc Trữ Tương và Diệp Gia Ngôn, hỏi họ: "Có muốn tích chút công đức không?"
Hai vợ chồng lập tức hoàn hồn, từ lúc Lạc Tu Trúc bắt đầu kể về quá khứ của bà lão, cho đến khi bà lão ngầm thừa nhận, họ đã bị năng lực của thiếu niên làm cho chấn động.
Truy tìm quá khứ, dự đoán tương lai gì đó... Trông giống như tuyệt kỹ của thầy bói.
"Công đức gì?" Lạc Trữ Tương hỏi với tâm trạng phức tạp.
Lạc Tu Trúc chỉ vào hai thi thể, bảo họ bỏ ra một khoản tiền để hỏa táng hai mẹ con, tro cốt thì cứ để ở nhà tang lễ.
"Tổng cộng cũng chỉ mất khoảng hai ba nghìn, nhưng công đức nhận được cao hơn nhiều so với việc quyên góp, rất có lợi cho hai người."
Sau khi cậu cắt đứt mối liên hệ giữa bà lão và công đức tổ tiên, một khối công đức lớn đã từ trên trời rơi xuống người cậu.
Chút công đức nhỏ này thì cứ để cho người nhà họ Lạc đi.
Lạc Tu Trúc nghĩ ngợi một chút, chỉ vào ba anh em còn lại nói: "Thôi được rồi, đến lúc đó xem hết bao nhiêu tiền, năm người chia đều, như vậy công đức sẽ được chia đều cho cả năm người."
Đều là anh em của thân thể này, cũng nên tích chút công đức.
Lạc Trấn Tinh đứng bên cạnh Lạc Tu Trúc, rõ ràng thấy sắc mặt thiếu niên hồng hào hơn không ít.
"Vậy còn cậu?" Anh hỏi.
Lạc Tu Trúc nhướng mắt, trong mắt tràn đầy vui vẻ: "Của tôi đã có rồi."
Nếu cậu không cắt đứt mối liên hệ giữa công đức và bà lão, e rằng báo ứng vẫn chưa đến, đến lúc đó bà lão này còn hại thêm vài người nữa.
Ví dụ như, bác sĩ và y tá vừa rồi.
Vì vậy, hành động của cậu không chỉ là tìm kiếm sự thật cho người phụ nữ mang thai, vạch trần âm mưu, mà còn cứu tương lai của những người này, như vậy công đức tự nhiên không ít.
Vài người qua đường đứng không xa thiếu niên, nghe cậu nói vậy, không nhịn được tiến lên hỏi: "Công đức báo ứng... thật sự có những thứ này sao?"
Nếu có báo ứng, vậy tại sao có những kẻ xấu lại sống sung sướиɠ?
Thiếu niên chỉ ngón tay thon dài lêи đỉиɦ đầu: "Anh quên công đức tổ tiên rồi sao? Làm điều ác, trước tiên là tiêu hao công đức trên người, khi tất cả công đức bị tiêu hao hết mới gặp báo ứng. Trên người một người có ba loại công đức: Thứ nhất là công đức tự mình tích lũy, thứ hai là công đức của gia đình tổ tiên sau khi qua đời phân chia cho bản thân, thứ ba là công đức của linh hồn kiếp trước để lại."
Nhưng cái gọi là kiếp trước, không phải là linh hồn chuyển sinh.
Câu này Lạc Tu Trúc không nói cho họ biết, thứ này khá phức tạp, nói ra cũng vô dụng.
"Cho nên mới có câu nói “gieo nhân nào gặt quả nấy”, chỉ là do công đức trên người của người nào đó chưa bị tiêu hao hết mà thôi."