Chương 5: Mệnh Ai Cũng Tốt (2)

Tham khảo kinh nghiệm lần đến nhân gian vào 1000 năm trước, Khương Dĩ Thanh quyết định tiếp tục kiếm tiền theo con đường cũ.

Với bản lĩnh của cô, tuỳ tiện tìm được người có kiếp nạn để chỉ điểm, thế chẳng phải việc kiếm tiền sẽ dễ như trở bàn tay sao?

Ôm cái tự tin này, sau khi Khương Dĩ Thanh ăn xong gói mì liền tìm đến con phố gần nhất, mượn một chiếc ghế nhỏ của người bán hàng rong, rồi ngồi xuống.

Sau đó bỏ ra năm xu để mua một tấm bìa cứng, viết hai chữ [ Đoán mệnh] cực to lên trên, rồi liền như lão thần tiên chờ đợi người có duyên từ khắp nơi xuất hiện.

Vào buổi chiều cuối tuần, trên đường người đi tới đi lui.

Có rất nhiều người nhìn về phía Khương Dĩ Thanh, nhưng hầu hết ánh mắt của bọn họ đều coi cô như một con ma bệnh, tránh còn không kịp, thậm chí còn cảm thấy cạn lời với hai chữ [ Đoán mệnh] này.

Trên mặt mọi người đều tràn đầy vẻ nghi ngờ và khinh thường.

Khương Dĩ Thanh không hề hoảng hốt.

Cô biết với bộ dáng hiện tại của mình, xác thật rất khó thuyết phục mọi người rằng cô thật sự là một đại sư bản lĩnh.

Nhưng rượu thơm không sợ hẻm sâu, thậm chí không cần người khác chủ động tới, chỉ cần cô bắt được một người cần giúp đỡ, nhất định sau đó cô sẽ tiếp hết đơn hàng này đến đơn hàng khác!

Cô cứ đợi và đợi như vậy, từ buổi chiều đến chạng vạng tối, thần sắc từ thong dong chuyển sang chết lặng.

Không khỏi bắt đầu hoài nghi nhân sinh.

Một, người, cũng, không, có!



Thành phố S không phải là bảo địa phong thuỷ sao? Tại sao đến một người cần trợ giúp cũng không có!

Đôi mắt cô gần như mờ đi, những người đi ngang qua cô, không một ai xấu số cả.

Mệnh đồ (cuộc sống) mỗi người không thể nói là thuận buồm xuôi gió được, thỉnh thoảng cũng có chút gợn sóng nhỏ, nhưng chúng hoàn toàn không có quan trọng.

Đều là những chuyện nhỏ nhặt, như một ngày nào đó bị té ngã khiến đầu gối chảy máu, hoặc là làm rơi vỡ trứng xuống đất trên đường đi mua về.

Căn bản không cần phải dùng chuyên môn cao siêu.

Điều này có hợp lý không?

Sự tự tin ban đầu đã bị xóa sạch sau một buổi chiều, Khương Dĩ Thanh cụp mắt xuống nhìn chằm chằm vào tấm bìa cứng, đang phân vân có nên đổi hướng ngồi xổm hay không.

Đúng lúc này, một giọng nói già nua đột nhiên vang lên cách cô không xa.

"Ái chà! Chữ viết này thật không tồi!"

Đôi mắt của Khương Dĩ Thanh sáng lên, ngẩng đầu lên đầy mong đợi, nhìn về phía trước——

Là người có duyên đã xuất hiện?

Đập vào mắt cô là một ông lão râu tóc bạc phơ, nhưng sắc mặt hồng hào, đủ để thấy thân thể của ông lão rất tốt.

Ông lão thưởng thức ngắm nhìn hai chữ [ Đoán mệnh] trên tấm bìa cứng, không khỏi bình luận hai câu.