Chương 2



Tôi gạt tay mẹ của Đức ra khỏi cổ áo mình rồi đứng dậy nói trong vẻ hoảng loạn…

-Mong bác cứu anh Đức,cháu sẽ thu xếp đi khỏi đây không bao giờ xuất hiện trước mặt anh Đức nữa,cháu hứa …còn về chuyện cháu mang thai sẽ không liên quan gì đến gia đình Bác đâu ạ…cháu xin phép…

Tôi bỏ chạy khỏi đó đi ì ạch trong chiếc bụng bầu…về tới phòng trọ tôi nhìn bức ảnh của tôi và Đức rồi bật khóc “ Em xin lỗi nhưng chúng ta có lẽ không thể tiếp tục”…

4 tháng sau tôi sinh con một mình tại một bệnh viện đa khoa tuyến tỉnh,sau ngày đó tôi cắt hoàn toàn liên lạc với Đức…thấy bạn tôi nói trên zalo Đức vẫn up ảnh và tôi biết anh đã ra ngoài…tôi thuê nhà ở nơi khác làm đủ việc cho tới ngày sinh con,đi xe buýt đến viện sách cái làn nhỏ…một cô trên xe buýt hỏi khiến tôi tủi thân

-Sao lại đi đẻ một mình thế cháu…

-Vâng chồng cháu bận ạ…

Đi vào viện mà tôi vừa đi vừa ứa nước mắt…sau khi tôi sinh được hơn một tháng thì bạn tôi tiết lộ chỗ ở cho Đức…anh đến tận nơi

-Trà…anh tới rồi …sao lại bỏ đi,sao lại cắt liên lạc

-Có nhiều lý do lắm,em có đến nhà anh nhưng mẹ anh nói em phá thai đi nếu không cứu anh ra anh lại qua lại vs e lại ràng buộc nhau…nên e chọn cách ra đi để mẹ a yên lòng cứu anh

-Em yên tâm anh thành lập được công ty rồi,giờ anh sẽ lo được cho mẹ con em…con cần phải làm khai sinh có bố có mẹ và chúng ta đăng kí kết hôn trước rồi con cứng cáp cưới sau được k em

-Thật k anh,liệu có được k

-Anh nói được là được còn gia đình anh giờ cta có con r đi đăng kí nữa thì cũng k thể làm gì khác được,tất cả vì con em ạ…3 mẹ con khoẻ mạnh là anh vui rồi…

Thế nhưng cuộc đời đúng là không ngờ,sau khi đi đăng kí Đức nói tôi về nhà vì mẹ anh ấy đồng ý…quan trọng hơn là anh chẳng có công ty nào mà vẫn thất nghiệp lêu lổng…tôi bắt đầu sống những ngày hơn địa ngục khi sống với một bà chị chồng đã ly hôn …một bà mẹ chồng ghê gớm và một ông bố chồng bồ bịch bên ngoài…sinh con chưa dc 3 tháng mà tôi làm hết mọi việc trong nhà trong khi sinh đôi con mọn rất cực…

Tôi đang cho con bú sữa thì tiếng quát của chị chồng

-Trà ơi thế cái chậu của tao để mày ngâm cứt đái của con mày ở trong chậu à

-Để em bỏ ra ngay ạ ,em k để ý chậu nào với chậu nào

-Mày kb thì phải hỏi chứ ,cứ ôm khư khư đứa con bếp thì không lau,mẹ về bây giờ đấy

-Em cho cháu ngủ xong em đi làm ngay ạ

Tôi dỗ con ngủ xong lại tất bật chạy lên trần vò vội đồ của con rồi phơi phóng quét sạch sẽ rồi xuống lau bếp,chị chồng ăn xong cốc sữa chua vứt toẹt trên bàn khi cốc còn chưa hết nên sữa chảy ra đầy bàn…tôi lại lau dọn khi chị ta nấu mỳ ăn rồi vứt bát đũa tùm lum,ngày rửa mấy trận bát…đi qua phòng của từng người lại mỗi phòng một giỏ quần áo,con thì khóc ré lên việc nhà còn chưa xong…Đức đi về thấy tôi đang dỗ hai đứa liền hỏi

-Sao k bảo chị anh đỡ cho

-Thôi em lo được (tôi rơm rớm)

-Sao thế có gì nói vs anh sao lại khóc

-Em thấy mệt mỏi vì cả ngày không hết việc ,em thèm ngủ dù chỉ là 5p thôi cũng được

-Ngủ đi anh trông cho

-còn nhiều quàn áo lắm xong em còn nấu cơm nữa …Anh trông con cho em nhé…

Đức thấy vợ đi vội vã anh ta thở dài…Tối đến khi ăn cơm có cả nhà Đức nói với mẹ và chị gái

-Vợ con đang con mọn nó k thể làm hết các việc một lúc được,mẹ và chị ở nhà thì đỡ nó

Mẹ Đức đặt đũa xuống bàn khiến tôi sợ

-Kinh nhỉ xui xiểm chồng cơ đấy,tao còn phải kiếm tiền để nuôi cả nhà mày con ạ,mày nghĩ mẹ mày sướиɠ lắm đấy…

-Thế mẹ bận đến mức k bế cháu được chút nào à,còn chị sao c k bế cháu cho vợ em làm

Chị Đức trợn mắt

-Tao đéo rảnh ,con mày thì mày chăm sao lại trách tao ,trách vợ mày vụng về chậm chạp k biết chăm con

-Thế chị cũng đéo phải chị gái em rồi nhỉ ,chị em thì sẽ bế con cho em chứ kp về nhà này ngồi duỗi chân lười nhác

Mẹ Đức quát “ Im hết đi ,chúng mày có coi tao ra gì không,Trà mẹ hỏi con có gì bức xúc khi chị và mẹ k bế được con cho con à”

-Dạ k có đâu mẹ

-Con có gì nói thẳng đừng có xui xiểm chồng chia rẽ gia đình này

Đức nói ngang

-Con chứng kiến chứ việc gì mà phải ai xúi,mẹ sống vừa vừa thôi nếu k con ra thuê ở ngoài cho mẹ dễ sống

-Bố mày đã đi suốt ngày giờ còn mày là con trai lại nghe vợ ra ngoài,được đã thế mày đi luôn…

-Mẹ thách con là sai lầm đấy

-Thằng bất hiếu

Mẹ Đức tát vào mặt Đức tôi sợ cúi gằm mặt kéo tay Đức…

-Con nói rồi đấy nhà này chia việc mà làm đừng có kiểu người chơi người làm…

Chị gái Đức im bặt k nói câu gì khi thấy Đức và mẹ cãi nhau…

Tối đến chị gái Đức bóp chân cho mẹ rồi xui xiểm “ con này nó ghê quá mẹ ạ,nó xui chứ ai”

-Con đĩ ấy tao ngứa mắt,đẻ thì đẻ 2 đứa con gái chán tao k cả buồn nhìn cứ gọi là bế cho có ,ăn bám giờ lại lòi ra kiểu xui xiểm…được đời còn dài con ạ ,giờ thằng Đức nó chưa chán chứ nó giống tính bố nó thì sớm muộn …

-Đúng là con ý cố tình vào nhà mình đấy mẹ ạ,lúc nào cũng giả nai tơ ngơ ngác nhưng thật ra nhìn mặt nó nham hiểm…

-Mày cũng đừng ra mặt quá thằng Đức nó là em mày là con của mẹ ,giờ nó mà ở riêng thì mẹ còn có ai,cốt là giữ nó chứ cái ngữ kia tao coi ra gì đâu…

-Con cũng chống mắt lên xem nó hống hách đến bao giờ…

Tôi lên phòng thấy Đức đang ngồi đẩy võng cho hai đứa…Thấy tôi Đức cười rồi đưa tay nắm lấy tay tôi

-Vất vả rồi,a đang cố tìm việc để nhanh có tiền em sẽ k phải khổ khi ở đây

-E k sợ khổ,anh đừng cãi láo vs mẹ,mẹ cũng vì bận quá thôi

-Mẹ anh ghê gớm có tiếng anh lạ gì,em thì hiền quá ,cố gắng nhẫn nhịn anh sẽ sớm tìm việc…

Tôi cười rồi chúng tôi ôm nhau nhìn đứa con…tất cả vì con…

Công việc hằng ngày của tôi vẫn k thay đổi,thậm chí khi tôi làm xong việc xuống nhà nồi cơm k còn hạt nào…Chị chồng hất hàm

-Cơm tao trộn cho chó hết rồi tưởng mày k ăn…

-Em đang nuôi con mà k ăn cơm sao có sữa được

-Chịu rồi …

Tôi nhìn đồng hồ 11 rưỡi đêm,mở tủ ra k có gì ăn …trc nhà có tạp hoá nhưng sau đó mẹ Đức bán đi để đầu tư bất động sản…tôi bụng đói đi vứt túi rác nhìn thấy vỏ của quả roi ở sọt rác mà thèm …cô hàng xóm đi ra vứt cùng

-Hai bé ngoan k Trà

-Dạ ngoan cô ạ

-Chồng cháu đi học tiếp viên hàng không à

-Dạ vâng anh ấy 3 tháng mới về /lần cô ạ

-Còn hơn lêu lổng,định hướng nthe là tốt rồi

-À cô ơi,nhà cô còn cơm không cho cháu xin một bát…

-Cơm á nhà cô còn nhưng k còn thức ăn

-Cháu ăn cơm k cũng dc cô ạ,nay cháu nấu ít quá nhà lại hết gạo

-Khổ cơm k ăn làm sao có sức nuôi con,cô có muối vừng ăn cơm muối vừng nhé

-Dạ cháu cám ơn cô…

Tôi bê bát cơm muối vừng về ngồi ăn ở góc nhà…chồng tôi anh ấy muốn làm tiếp viên hàng không nên đã ứng tuyển và đang học trong sài gòn…Đức là người có ăn học tôi tự nhủ cố gắng và phải thật tự hào về anh…cố gắng…

Nụ cười của cô gái trong góc nhà bên bát cơm nguội nhưng vẫn nở nụ cười mà không hề biết cuộc đời mới chỉ là khởi đầu của những ngã rẽ…

---------