Mưa đang rơi…Hoàng đang nhìn tôi bằng ánh mắt trìu mến thì bỗng thay đổi bằng ánh mắt lạnh lùng sắc bén…tay chúng tôi vẫn đang cầm tay nhau…
-Hắn rốt cuộc đã nói gì?
Tôi rụt tay lại vì nhận ra đó là Hưng,anh ta cười khẩy miệng…
-không có gì…
Tôi lấy tai nghe bịt vào tai Hưng ,Hưng gật nhẹ cười vẻ gượng gạo….đúng lúc trời tạnh mưa…
Đức gõ cửa tôi đánh thức gạo dậy rồi con sách rất nhiều đồ ra khiến Đức cảm thấy không vui…
-tuần sau mẹ lại đón con nhé,con chào chú ạ
Hưng gật nhẹ ,gạo lại thấy vẻ lạnh lùng …con bé gãi đầu vào nhà khó hiểu…
-tuần sau mẹ sẽ lại tới
Đức đi qua tôi nói gằn giọng ” lần sau k cần mua đồ nhiều vậy,tôi dám chắc tiền mua đồ của người đàn ông kia ,không phải của em”
-của ai cũng đâu quan trọng,đúng không?
Đức đứng lặng người còn Trinh nhìn thấy Trà lên xe và cô ta ôm miệng nhận ra vị bác sỹ phẫu thuật thẩm mỹ nổi tiếng mà cô ta ngưỡng mộ đang ngồi với vẻ lịch lãm trên chiếc xe sang…
“không thể nào nó lại may mắn như vậy được,tại sao những người đàn ông mình chú ý đều dính dáng đến nó,con khốn đó nó chuyên bỏ bùa đàn ông chăng”…
Đức quát lớn ” còn k vào đứng đó tắm mưa à”
-ơ sao anh lại quát em,em chờ con cùng anh mà…
Trinh chạy lẽo đẽo theo sau Đức…
Hưng nhìn qua gương thấy chiếc áo đỏ lòe loẹt đang mặc trên người cùng mái tóc vuốt bóng mượt đầy phong cách,anh ta lấy tay vuốt xẹp mái tóc …
-Hôm nay hắn xuất hiện lâu hơn mọi lần,tôi cần cô làm cho hắn xuất hiện nhiều thêm nữa ,nắm được điểm yếu của hắn mới có thể làm cho hắn biến mất
-tôi hiểu …
Hưng nhìn bó hoa dưới chân Trà,anh ta cười nhếch mồm…
Tôi về phòng nhớ lại ánh mắt và nụ cười của Hoàng,hóa ra con người mà mình cảm mến bấy lâu chính là Hoàng,anh ấy ấm áp,vui tính và thật sự khiến bản thân mình tâm trạng rối loạn…còn Hưng anh ta mới thật sự là kẻ đáng sợ,anh ta có vẻ bí hiểm và mưu mô đến khó lường…mình phải làm sao mới là tốt cho cả hai đây…
Hưng tại khách sạn cao cấp của gia đình,anh ta mặc chiếc áo ngủ bằng lụa,Thanh ôm từ phía sau …
-em không biết phải xa anh bao lâu nữa mới có thể về bên anh đây
-vài năm em biến mất em còn chịu được huống gì 3 tháng,hoặc là anh đá đít cô ta cho em về chăm sóc tên Hoàng đó vậy
-không…không (Thanh xua tay) em sợ hắn lắm,hắn là kẻ điên không được bình thường,hắn sẽ làm em tổn thương mất…
-em là con đàn bà luôn hy sinh vì chồng mà em quên à…anh thật sự cảm động vì em luon là người chấp nhận…tất cả…
1 cô gái khác mở cửa vào ,cô ta mặc chiếc váy ngủ đỏ mỏng manh thân hình đẹp k tì vết trắng nõn bước tới ôm hôn Hưng…Thanh quay đi Hưng gằn giọng ” đứng đó nhìn đi chứ,như mọi lần …”
Hưng bế cô gái kia lên ôm hôn rồi quan hệ ngay trước mặt Thanh,Thanh đôi mắt đỏ lên nhưng dường như cô ta đã phải chứng kiến vẻ bệnh hoạn của chồng rất nhiều lần ,một điều quá quen thuộc…
Hưng khi quan hệ với gái anh ta nghĩ tới chuyện lần đầu gặp Trà,người đàn ông đỡ Trà ngoài cửa khi mưa chính là Hoàng ” hắn xuất hiện ngay khi gặp cô ta mà lại rất ân cần “…Hưng cố tình ôm Trà nói rằng Trà giống vợ anh ta trong lần đầu tiên gặp mặt…tất cả là sự sắp xếp của Hưng…anh ta cười mãn nguyện khi mọi chuyện đúng theo ý anh ta…
Đến sáng tôi đi ra khỏi phòng không thấy Hưng về,anh ta hôm qua đi cả đêm…dọn dẹp phòng của Hưng tôi thấy ở dưới đệm đầu giường khi thay ga có một cuốn sổ…trong cuốn sổ có những hình vẽ loằng ngoằng chi chít,cuốn sổ có vẻ cũ kĩ lâu năm…trang đầu vẽ hình một cậu bé những vết gạch vào mặt cậu bé chi chít,trang thứ hai là hình một chiếc khăn trắng,trang thứ ba là người phụ nữ lớn tuổi vẻ mặt hiền dịu…tôi lật tiếp thì phía sau Hưng giật lại …
-k nên tự ý xem đồ của người khác
-à vâng,tôi chỉ tiện tay k cố ý gì cả
-lần sau đừng có tiện tay như vậy,tôi không thích
-vâng k có lần sau đâu,tôi xin lỗi
Hưng thấy Trà chạy vội ra sau,anh ta lật tiếp trang sau hình người phụ nữ treo cổ,ánh mắt anh ta như sụp đổ…bên ngoài trời đen như mực tối sầm lại,sấm chớp to đoàng…
Tôi thấy trên tivi dự báo mưa hết tuần lại sấm to,chạy vội lên trên phòng tôi thấy phòng tối om
-anh đâu rồi anh…
Tôi nghe thấy tiếng khóc,tiếng khóc rưng rức như đứa trẻ trong góc phòng…tôi thở dài rồi kéo chiếc rèm ra…anh ta ngồi sau tấm rèm dang cắn ngón tay cái rồi khóc…
-mưa rồi,mưa buồn lắm…mưa khiến anh đau lòng…
Tôi thấy dáng vẻ rất thương mà chảy nước mắt theo…và nhận ra đó là Hoàng…
-Mưa đến nhưng có tôi rồi,tôi đã nói tôi sẽ ở bên anh mà…đừng sợ…mưa thôi mà đừng sợ
Hoàng với tay ôm lấy eo Trà…anh ta nghiêng đầu nằm lên trên đùi Trà rồi co ro…Trà xoa đầu rồi hát lớn ,hát át tiếng mưa khiến Hoàng bật cười…
-Em hát hay lắm
-nói đều à hát dở lắm
-hay mà…
-dở
-sao cũng được miễn là em hát là được…
Hoàng nắm lấy bàn tay tôi kê lên má anh ta
-gì vậy
-chỉ cần em ở đây tôi sẽ k còn sợ nữa,em nói đúng …có em ở đây rồi…chúng ta đi ăn tối nhé
-ở đâu vậy đang mưa mà
-anh sợ mưa nhưng k sợ ra ngoài mưa như hắn,hắn thì sợ cả hai,tên hèn nhát…
-rồi biết hèn nhát rồi thế giờ cho ngta đi ăn ở đâu
Hoàng cười rồi nắm tay tôi kéo đi,tôi như một cô gái mới lớn ,chạy theo người mình yêu,theo sự ấm áp mà anh mang tới…
Tới một nhà hàng ven sông,hai chúng tôi nâng ly rượu vang lên uống …tôi tu hết ly như khát nước…
Hoàng nhìn Trà uống rượu mà anh ta chẹp nhìn ly rượu mà ngán,anh ta đổ nốt ly của mình sang cốc Trà…
-của em tất
-anh k uống được rượu à
-không,tôi định nhấp môi mà em uống như nước thế thì chịu rồi
-đàn ông mà kém thế…ngon mà thơm lắm thử đi
-không…
-tí thôi
-say hết thì về kiểu gì
Lời của Hoàng nói k sai Trà say đứ đừ anh ta dìu mà lầm bầm
-anh k cần dìu em đi được
-đi chân xoắn hơn quẩy đi làm sao được
Tôi khóc khi nhìn thấy đứa trẻ chạc tuổi thóc…nhìn mẹ con bé nắm tay lên xe hai mẹ con cười vui vẻ…
-tôi mất một đứa con,tôi cũng buồn,thật sự rất buồn chỉ ước có thể nắm tay con ,cùng hai đứa con đi ăn,đi du lịch,cùng thổi bánh sinh nhật…
-anh hiểu
-anh làm sao mà hiểu được (quát vào mặt Hoàng khiến anh ta ái ngại liền im bặt)
Đưa Trà về nhà,thấy Trà ngủ ngon lành trên giường nhưng nước mắt vẫn chảy…Hoàng hôn lên trán của Trà rồi nắm tay cô hôn lên bàn tay…”Gía như được em thương lại một chút thôi cũng lớn lao”…
Hoàng cởi bỏ quần áo của Trà rồi hôn lên ngực cô…Trà trong cơn say đáp lại nụ hôn ngọt ngào của Hoàng…Hoàng tóm tay Trà ghì chặt rồi quan hệ…Trà nấc nhẹ khi Hoàng đưa vào…anh ta cắn môi Trà đến bật máu…mồ hôi của cả hai nhễ nhại,đêm đó họ đã thuộc về nhau…
Sáng hôm sau khi tôi tỉnh dậy thì thấy người uể oải,quần áo trên người không mặc gì,tôi ôm đầu nhớ lại đêm qua Hoàng hôn rồi sau đó…tôi ánh mắt hoảng loạn không biết phải làm gì thì Thanh bước vào phòng…cô ta ôm bó hoa rồi rơi bịch xuống đất…
-mày đang làm gì trên giường của tao
-tôi…tôi…tôi xin lỗi
-tao không cần mày xin lỗi tao cần câu trả lời
-chuyện kp như cô nghĩ
-mày cố tình tiếp cận a Hưng nói rằng chữa bệnh nhưng thật ra mày muốn ngủ vs anh ấy muốn cướp chồng người khác
-tôi kb nói thế nào nhưng mong chị bình tĩnh
-tao phải kéo mày ra ngoài trần chuồng cho mày nhớ,con đĩ …một con đĩ
Tôi nắm chặt tay vào chăn nhưng tôi không phản bác lại vì biết bản thân mình sai…mình đã sai…
Thanh đá bó hoa rồi như kẻ điên kéo tôi ra khỏi giường khi tôi đang không mặc gì…
-chị làm gì thế điên rồi à,buông tôi ra
-mày phải ra khỏi đây mà k dc mặc gì con đĩ
-buông ra chị khốn nạn vừa thôi
-Tao khốn nạn hơn con cướp chồng,mày từng bị cướp chồng thì mày phải hiểu nỗi lòng của tao khi bị cướp chồng chứ,con cướp chồng gϊếŧ người tù tội (Thanh thấy tay Trà đeo lắc mà Hưng tặng cô ta ngày sinh nhật) sao mày có chiếc vòng này…vòng tay này của mày là của tao,mày chỉ là thứ chen vào giữa khi anh Hưng thiếu tình cảm,mày là một con đĩ …
Thanh giật chiếc lắc tay đứt văng ra …nhưng hạt đá hình cỏ bốn lá rơi xuống đất…
Những hạt đá rơi xuống chân Hưng…anh ta đúng lúc về đến cửa…
Hưng thấy Trà k mảnh vải che thân…chiếc vòng rơi hạt khắp nơi…anh ta tát bốp vào mặt Thanh ngay trước mặt Trà…
-tỉnh táo lại và rời khỏi đây đi
-tại sao anh lại ngủ với nó,anh phản bội em rồi ,em k quan trọng anh ngủ vs các cô gái khác nhưng nó thì k dc…
-tại sao k được ,cô ta cũng là đàn bà thì sao lại k được
-em k thích nó,ngay từ đầu nó có ý cướp anh khỏi em chứ k phải một loại qua đường…cô ta có âm mưu…
Hưng cười khẩy mỉa mai …anh ta lấy chiếc khăn phủ lên người Trà…
-trà lên phòng đi…tôi có chuyện muốn nói vs Thanh …
Tôi chạy vội lên phòng…thấy Thanh hô to
-em có thai rồi,em có con với anh rồi
-thì sao?
Tôi khựng lại vì câu trả lời đầy vô cảm của Hưng…
-chúng ta sắp có con rồi anh à,anh sẽ có gia đình trọn vẹn
-phá đi,anh đưa đi phá ngay bây giờ để lâu là hậu họa
-anh nói gì,nó là con anh sao anh lại nói là hậu họa được…em k cho a bỏ con ,không bao giờ
Hưng ra tủ lấy chiếc kim tiêm anh ta hút thuốc gì đó đi ra
-tao bảo bỏ là bỏ
-không,tránh xa em ra
Tôi thấy Hưng kéo tay Thanh rồi tiêm gì đó vào cổ khiến Thanh như mất hết sức ngã quỵ…
-ở đây anh đi lấy xe,xử lý nhanh cho đỡ mất thời gian của tao
Thanh khóc mà người k thể cử động,ánh mắt Thanh nhìn tôi khi đang đứng trên hành lang như cầu cứu…
-hắn rất độc ác…cứu con tôi với làm ơn…
Hưng lái xe vào đến cửa…tôi chạy vội xuống dưới chắn ngang che cho Thanh…
-anh k được làm vậy ,hổ k ăn thịt con mà tại sao anh lại nỡ ép vợ mình phá thai…
Ánh mắt anh ta từ lừ khiến tôi thấy sợ thay cho Thanh…
---------