Chương 14



Trên con đường vừa mưa ướt nhẹp,bước chân của Hưng bước vội vã xuống đường,nước bắn lên …anh ta nhìn phòng cấp cứu…

-cho tôi hỏi cô gái tóc đến đây dáng người nhỏ bị ngất dưới trời mưa…

-chúng tôi cũng đang thắc mắc ,cô ấy đã biến mất ,khi nãy tôi còn thấy nằm ở đây mà giờ thì hoàn toàn biến mất…

Hưng đi dọc con đường hai bên đường nhìn chăm chú …qua công viên và quảng trường đều không có,điện thoại anh ta báo lên ” 10p nữa có thể có cơn mưa”

cô đang ở đâu vậy Trà…Hưng nắm chặt vô lăng rồi vòng xe phóng về nhà…anh ta vừa đi vừa gọi vào số Trà…

Tôi tỉnh dậy liền trở về nhà như kẻ mất hồn,tôi đi qua Thanh mà không thể chào hỏi nổi…

-Sao em ướt vậy…

Thanh thấy Trà cứ lừ lừ đi vào phòng,cô ta quay sang hỏi cô giúp việc ” cô ta ở đây lâu chưa”

-cũng vài tháng ạ

-cô ta có ý gì với chồng tôi không

-không đâu cô Trà là người sống rất đúng mực,hai người chỉ là bạn thôi …

-cô nói vậy tôi yên tâm hơn rồi nhưng mà cô ấy cũng nên đi rồi không phải sao

Cô giúp việc nghe vậy gương mặt ái ngại…Hưng phi xe vào nhà thì trời đổ cơn mưa…

Thanh đi ra bật nhạc nhẹ để át tiếng mưa…cô ta nắm tay Hưng nhưng Hưng k chú ý tay chỉ cầm điện thoại khiến Thanh tức giận…

-anh gọi cho Trà à,em ấy về nhà rồi mà

-ở nhà sao

-vâng về vào phòng ngủ rồi,em hỏi còn chẳng trả lời…

-có thấy người Trà có xây sát gì không

-Anh đang quan tâm quá mức rồi đấy

Hưng đi lướt qua vai Thanh khiến Thanh bật cười vẻ mỉa mai,đôi mắt cô ta ánh mắt đầy sự ghen tuông ích kỉ…” anh ta sẽ không bao giờ yêu ai khác ngoài mình,mình phải tin vào điều đó”…

Hưng bên ngoài gõ cửa ,tôi ngồi sau cánh cửa nước mắt rơi lã chã…

-cô ổn không…

-tôi ổn (gằn giọng)

-khi nãy cô nói gì đó mà tôi không hiểu ,hôm nay có chuyện gì vậy

-tôi say rượu nên nói nhảm thôi,xin lỗi đã làm phiền anh…giờ tôi hơi mệt tôi đi ngủ đây

Hưng bên ngoài thở phào nhẹ nhõm…anh ta cười tươi

-ok vậy ngủ ngon…

Tôi ôm miệng không dám khóc ra tiếng khi Hưng chúc ngủ ngon,tôi tay cầm ảnh của con mà gồng đỏ mặt vì uất ức…” Thóc của mẹ,đứa con bé nhỏ của mẹ,con ở đâu rồi”…

Hình ảnh mà Trà nhớ lại lúc mới sinh con,tay ôm con cười nói ru con ngủ,khi con chập chững bước đi đầu tiên…tiếng xúc xắc khi con bước đến bên mẹ…tiếng cười của ba mẹ con khi nằm nghe mẹ nói chuyện…

Trà nắm bức ảnh rồi hét lên “A…..”…

Hưng đang bước trên cầu thang nghe thấy ,Thanh cũng nghe thấy…

-tiếng hét của Trà đúng không

-không phải đâu,từ ti vi thôi…

Hưng lừ lừ chạy xuống gõ cửa

-Trà cô sao vậy,mở cửa đi…k mở là tôi phá cửa vào đấy

5 phút Trà k mở Hưng kêu cô giúp việc mang khóa tới…Thanh gàn

-cô ấy đi ngủ rồi,anh làm gì thế

-anh nghe thấy tiếng hét

-em đã nói là ở ti vi rồi mà…

Hưng mở cửa vào thấy Trà nằm bất động trên sàn,gương mặt tái đi …anh ta nâng Trà dậy ánh mắt lo lắng…

-Trà ,mở mắt ra nhìn tôi đi…này…

Cơn mưa bên ngoài sấm chớp nổ to đoàng…Thanh ngồi trong phòng vẻ mặt lo lắng ” mình nhất định không để nó ở lại đây lâu thêm nữa…”

chị gái Thanh gọi điện ” tiền về rồi nhé ”

-chị ,anh Hưng rất yêu em đúng k

-đúng rồi em là mối tình đầu mà,bao năm qua nó cũng đâu có lấy vợ,giờ hai đứa về bên nhau là quá hợp lý

-em sợ tình cảm đang thay đổi

-vậy cố mà giữ chồng đó là việc em nên làm lúc này

-em đã biến mất quá lâu nên anh ấy nói cuộc sống k có em đã quen

-chứng tỏ nó đang thích ai khác…để ý vào,bố nó càng ngày càng giàu khủng khϊếp ,tương lai nó thừa kế

-đúng vậy em ngày xưa sai lầm khi nhận tiền rồi biến mất,giờ đây em không được phép sai lầm như vậy lần nữa,em k sợ ông ta nữa,em muốn ở bên người em yêu …

Hưng trong căn phòng đeo tai nghe khi bên ngoài trời mưa rất lớn…anh ta nhìn tay Trà đầy vết xước,bàn tay bên kia nắm chặt bức ảnh của ba mẹ con…Hưng chỉnh nhẹ nấc truyền dịch ở tay Trà…anh ta thở dài nhìn Trà nằm gương mặt tái nhợt…

” có chuyện gì có thể nói với tôi mà,chịu đựng một mình sẽ rất đau đớn”…

Trà mở mắt nhìn Hưng rồi cười nhẹ

-Bác sỹ Hưng luôn là người đứng bên cạnh sau khi tôi mở mắt nhỉ ,cám ơn anh vì tất cả…anh có thể nào giúp tôi một việc không ?

-cô cứ nói đi tôi sẽ giúp

-Tôi muốn anh tiêm cho tôi 1 liều thuốc khiến cho tim tôi ngừng đập…tôi muốn mình mãi mãi không thể mở mắt được nữa ….

Hưng nhăn trán ,anh ta kéo chăn lên đắp ngang người Trà…

-Ai cũng sẽ có những lúc đau đớn đến chết đi sống lại,tôi hiểu cảm giác của cô nhưng mà tôi cần cô sống,cô nhất định phải sống để có thể hoàn thành sứ mệnh bên tôi…

Hưng kéo chăn rồi hôn lên trán Trà,Trà rơi nước mắt khi Hưng nói với gương mặt lạnh nhạt …

Hưng ngồi hút thuốc rồi gọi cho chị gái

-cô ta có chuyện gì về phía con cái vậy

-hình như một đứa đã chết,hôm nay chồng cũ của Trà nói vs Trà nên chị nghĩ con bé chắc là rất đau lòng

-chị cũng cẩn thận cho người theo sát cô ta quá nhỉ

-nhưng người bên cạnh em chị luôn cẩn thận ,em yên tâm …

-lý do tại sao đứa bé đó chết

-em trai chị quan tâm chuyện của người khác từ khi nào vậy

-Cô ta muốn tự sát,nếu vậy đâu có lợi cho em đúng không

-mai chị sẽ tra nguyên nhân rồi sẽ trả lời em vào sáng mai,còn về Thanh em tính sao

-cô ta á,xưa rất nhớ mong nhưng khi cô ta xuất hiện em thấy sự xuất hiện của cô ta là vô nghĩa…

-bởi vì trong lòng em đang có Trà không phải sao

-theo chị?

Hưng cười nhếch mồm,phía bên kia đầu dây chị gái Hưng lặng người…

Tại nhà của Đức anh ta nhìn ảnh con trên ban thờ…Đức mím môi nói run run ” bố nói cho mẹ biết rằng con không còn tồn tại,mẹ con hẳn cũng đang rất đau lòng,tại sao con lại bỏ bố và em đi như vậy,mẹ con đã về rồi còn con lại mãi mãi không trở về”…

Thóc đứng ở sau thấy bố đang khóc,con bé ra xoa lưng bố ” bố ơi bố đừng khóc,mẹ về rồi hả bố”…

-phải…mẹ của các con đã về rồi…bố thật sự hôm nay mới dám nói rằng chị Thóc không còn nữa,mẹ con có lẽ buồn lắm,lần tới bố sẽ đưa con đi gặp mẹ nhé

-dạ vâng,con muốn được gặp mẹ…con nhớ mẹ lắm…

Trinh tay dắt đứa con 6 tuổi của cô ta và Đức mà tay run bần bật …” mình phải ra nước ngoài sống,cô ta chắc chắn sẽ tới tìm mình “…

Sáng thức giấc Hưng vẫn thấy bóng lưng Trà đang nấu bữa ăn sáng,Thanh thì vừa lúc đi tập thể dục về đến nhà…thấy Hưng cô ta cười nhưng Hưng thì chỉ đang nhìn Trà…Thanh nắm chặt tay…

Ngồi ăn sáng cùng nhau ,tất cả mọi người đều lặng im…Thanh lên tiếng

-Trà hôm qua có chuyện gì vậy thấy em hét lên mà ai cũng lo ý…

Hưng đang ăn vội khựng lại khi Thanh lại hỏi vào vết thương lòng của Trà…Trà mỉm cười vui vẻ

-em có chút chuyện không vui thôi

-nhà Trà ở đâu nhỉ

-em k có nhà…

-k có nhà sao,đùa chị rồi

Hưng thấy khó chịu khi Thanh cứ hỏi nhiều…

-em k có nhà,k có cha mẹ…

-nói vậy thì em có ai,cứ đùa chị

-em có con,con là tất cả với em…

-vậy con em ở với bố nó hả,xa mẹ như vậy mà nó k nhớ sao,chị và anh Hưng cũng tính năm nay có con

Hưng nhắm mắt khi thấy Thanh nói những câu trái lòng anh ta…

-chị cũng k còn ít tuổi sinh con sớm được thì tốt…

Câu nói của Trà như đá xoáy vào Thanh…cô ta cười gượng…Trà biết cô ta đang hỏi dò nói móc Trà…Trà cười nhẹ…

-chắc chắn rồi sẽ sớm sinh con…

Hưng đặt bát xuống bàn,anh ta đi thẳng lên phòng…

Tôi đứng dậy đeo túi định đi thì Thanh nhắc nhở ” nhà chị cũng k tiện cho người lạ ở đây quá lâu,em hiểu ý chị chứ”…

-em nghĩ em ở đây sẽ tốt hơn em ra ngoài,nếu em ra ngoài mà chị k thấy chồng ở nhà sẽ lại nghĩ nhiều như thế còn buồn hơn,đúng k nào?

Thanh thấy Trà đi cô ta gằn giọng ” quá …nó quá trơ trẽn”…

Hưng đứng hút thuốc nhìn Trà đi bộ ra ngoài đường…tay anh ta đang nghe điện của Tâm ” Con gái lớn của Trà bị rơi từ lầu 5 xuống đất”

-Trượt chân hay thế nào

-cảnh sát kết luận trượt chân

-vậy tại sao Trà lại nói cô ta gϊếŧ con tôi rồi

-có thể Trà cảm nhận thấy gì đó,trực giác của người mẹ …nhưng chị nghĩ cô mẹ kế kia k dám làm ác vậy đâu…

-đời đâu biết được chữ ngờ,cô ta còn hãm hại phóng hỏa chị quên à

-sao em biết chuyện đó,chị nhớ chưa nói vs em chuyện Trà bị hãm hại mà

-em k thích đi sâu vào ai nhưng cô ta là trường hợp đặc biệt ,tất cả về cô ta em đều biết …

Tôi đến gặp Trinh ngay khi cô ta bước chân ra khỏi nhà…Trinh giật mình khi thấy tôi

-ôi mẹ ơi,sao cô biết nhà tôi vậy

-con của tao tại sao lại chết

-con bé…con bé trượt chân …anh Đức nói với mày rồi còn gì..

-trượt chân sao,mày đã gϊếŧ con tao

-này…đừng có nói linh tinh…tao kiện tội vu khống đấy…

-vậy kiện đi để tao báo người ta điều tra lại…

Đức đi ra thì Trinh khóc lóc

-cô ấy đến cứ trợn mắt dọa gϊếŧ em ý

Đức định nói thì Trà dơ tay

-anh đừng nói gì cả,anh là một thằng ngu,chính anh gián tiếp để cô ta gϊếŧ chết con của tôi,một thằng chồng tồi và giờ thì làm một thằng bố ngu xuẩn…

Trinh hét lên ” này ăn nói vô văn hóa vậy hả”

Đức buồn bã thở vẻ mệt mỏi…hai đứa trẻ đi ra ngoài mặc chiếc áo đồng phục đỏ của trường quốc tế…bé gạo nhìn thấy Trà vẻ ngờ ngợ rồi gọi ” mẹ đúng không ạ”

Trà đỏ đôi mắt nở nụ cười tươi dang tay

“mẹ đã về rồi đây”

gạo khóc lớn chạy qua Trinh ôm chầm lấy Trà ” mẹ ơi con chờ mẹ mãi ,sao bây giờ mẹ mới về…”

Nước mắt Trà rơi xuống hôn lên đầu con gái ” con của mẹ đã lớn thế này rồi “…

Trở về mua bó hoa ra mộ của con gái…tôi đặt bó hoa lên rồi hôn lên bia mộ ” mẹ đến rồi này thóc,mẹ về muộn rồi đúng không con,mẹ gặp em gạo rồi,mẹ sẽ thành đạt để được quyền nuôi em gạo,ba mẹ con mình sẽ lại ở bên nhau”

Giữa nghĩa trang tiếng một cô gái hát ru con nghe buồn đến xé lòng…

Đức trên xe mặt buồn rầu khiến Trinh tức giận

-cô ta xuất hiện là lại đảo lộn cả gia đình lên ,chúng ta ra nước ngoài sống đi anh

-anh thích ở việt nam,chẳng đi đâu cả

-em lo cô ta sẽ hại gia đình mình,em k bh trả bé gạo cho cô ta

-em sợ giữa anh và Trà sẽ lại có liên hệ vì con chứ kp em lo cho bé gạo sống k dc đầy đủ đúng k

-sao anh cứ nghĩ xấu cho em vậy…em là vợ anh còn cô ta mới là kẻ xấu

-cô ta cũng từng là vợ anh …em đừng quên điều đó…

Hưng về nhà bố đẻ,anh ta 10 năm rồi mới quay lại căn nhà này,người làm trong nhà vui ra mặt khi thấy cậu chủ về…theo sau Hưng là Thanh…Thanh vẻ ngại khi phải gặp bố Hưng…ông ta tuyệt nhiên vui vẻ đến lạ

-về rồi à con,vào ăn với bố nào

-con rất bận nên con muốn hỏi bố vì sao lại ép Thanh xa con,lại ép cô ấy giả chết

-bố lo con phát bệnh sẽ ảnh hưởng đến Thanh nên mới làm vậy,nhưng con bé có lẽ vì quá yêu con k chịu được nên đã xuất hiện …

-vậy sao,em sợ ở bên anh à

-em k có ,vì bố anh lo thôi,em luôn bên anh mà

Hưng cười nhếch mồm…vừa về đến nhà Thanh cởi bỏ hết đồ ôm lấy Hưng…tay cô ta cởi bỏ khóa quần của Hưng …móc tay đưa cậu nhỏ của Hưng ra khỏi quần Thanh liếʍ nhẹ rồi Hưng giữ đầu…

-anh biết chuyện kp đơn giản như bố anh nói…em cứ cố gắng ngoan ngoãn sống như một con chó bên cạnh bố anh đi…

Anh ta tay châm thuốc hút ,tay còn lại giữ đầu Thanh ấn đầu cô ta mυ"ŧ dươиɠ ѵậŧ của mình…miệng Hưng cười đầy vẻ xảo quyệt…

-em buồn nôn

-mυ"ŧ sâu vào …

Thanh nhăn mặt cô ta suy nghĩ ” nếu mày biết anh ta bệnh hoạn cả việc trên giường khủng khϊếp cỡ nào ,liệu mày còn dám bén mảng không Trà “….

---------