Chương 46: Anh Tỏ Tình, Thề Nhất Định Sẽ Theo Đuổi Được Cô... ( 1 )

Dịch Ngạo Xuyên có một tuổi thơ bất hạnh, luôn phải chịu cảnh bạo hành gia đình.

Cha của anh, Dịch Hải Thiên, có xu hướng bạo lực nghiêm trọng, thường xuyên đánh đập cả hai mẹ con họ.

Dịch Hải Thiên là một kẻ bắt nạt kẻ yếu, sợ người mạnh. Ông ta nuốt giận và hạ mình ở bên ngoài, khi về đến nhà thì nổi cơn tam bành , thực hiện hành vi bạo lực gia đình, đánh đập hai mẹ con vô tội.

Hơn nữa, ông ta lại nghiện rượu chè, cờ bạc, mỗi lần giận dỗi ra ngoài, thua bạc, say xỉn là về nhà gây sự.

Tính cách Dịch Ngạo Xuyên sinh ra đã mạnh mẽ, không sợ gì.

Khi những đứa trẻ khác nhìn thấy cha đánh mẹ, chúng thường sợ hãi trốn tránh, nhưng Dịch Ngạo Xuyên không trốn tránh hay khóc lóc mà dũng cảm tiến lên can ngăn Dịch Hải Thiên .

Dịch Hải Thiên thậm chí còn không tha cho con trai mình, mỗi khi Dịch Ngạo Xuyên đến giúp đỡ, ông ta đều đánh anh tới tấp, thương tích khắp người.

Trong suốt thời thơ ấu của mình, Dịch Ngạo Xuyên chưa bao giờ nhận được bất kỳ tình yêu thương nào từ người cha , tất cả những gì anh nhận được là sự đánh đập và chửi bới tàn nhẫn.

Vì vậy, anh luôn ghét Dịch Hải Thiên, mỗi khi bị ông ta đánh, anh thậm chí còn muốn gϊếŧ ông ta.

Còn Ngô Tú Mai bản chất yếu đuối, bà ta đã phải chịu cảnh bạo lực gia đình như vậy, cũng chỉ biết chịu đựng.

Một mặt là do tính cách nhu nhược nên không dám phản kháng hoặc nói ra. Mặt khác, cũng là bởi vì Dịch Ngạo Xuyên, cho nên bọn họ mới không ly hôn.

Lớn lên trong môi trường bạo lực gia đình như vậy, tính cách của Dịch Ngạo Xuyên ngày càng trở nên cực đoan và nổi loạn, không ai có thể kiểm soát được anh nữa.

Vào năm thứ hai sơ trung ,Dịch Hải Thiên về nhà trong tình trạng say khướt.

Ông ta ở bên ngoài phải nén giận, uống rượu say khướt, vể đến nhà đã lôi Ngô Tú Mai ra đánh để trút giận.

Khi Dịch Ngạo Xuyên đi học về, nhìn thấy mẹ mình lại bị đẩy xuống đất đánh đập tàn nhẫn khắp người đầy vết bầm tím, Anh vô cùng tức giận tiến lên đẩy người cha say xỉn ra, đồng thời cố gắng hết sức để bảo vệ mẹ mình.



Dịch Hải Thiên vô cùng tức giận, nhặt chai bia rỗng dưới chân đập mạnh xuống đất, chai bia lập tức vỡ tan, vỏ chai trong tay sắc bén vô cùng.

Ông ta cầm vỏ chai cứa về phía mặt Dịch Ngạo Xuyên.

Ông ta bị tê liệt vì rượu, không biết mình đang làm gì.

Dịch Ngạo Xuyên đau đớn kêu lên, máu chảy đầy mặt, đau đớn vô cùng.

Đó là lý do hình thành vết sẹo dài 10 cm, do cha ruột của anh cứa bằng một chai bia vỡ.

Cậu thiếu niên không thể chịu đựng được nữa, sự thù hận và tức giận tích tụ hơn mười năm đã cuốn trôi tất cả lý trí , rút con dao găm mang theo bên mình, đâm vào trái tim của Dịch Hải Thiên.

Ngay lập tức, máu văng khắp nơi, Dịch Hải Thiên ngã xuống vũng máu tắc thở.

Năm đó Dịch Ngạo Xuyên mới học năm thứ hai sơ trung, còn chưa đủ 14 tuổi, cho dù gϊếŧ người cũng không phải chịu trách nhiệm hình sự.

Nhưng Ngô Tú Mai suy sụp, chồng bà qua đời và đứa con trai duy nhất trở thành tội phạm gϊếŧ cha .

Bà ấy thực sự không thể chịu đựng nỗi đau như vậy, cũng như không thể chịu đựng những lời chỉ trích từ những người hàng xóm của mình, vì vậy đã bỏ rơi Dịch Ngạo Xuyên một cách tàn nhẫn.

Bà và cha của Từ Hạo tái hôn thành lập một gia đình mới. Cha Từ làm kinh doanh, có một số tiền và đối xử rất tốt với Ngô Tú Mai nên bà có một gia đình mới hạnh phúc.

Nhưng bà ta luôn xấu hổ với Dịch Ngạo Xuyên, vì vậy sẽ đưa cho anh một khoản tiền hàng tháng, nhưng lại không quan tâm đến cuộc sống của anh ấy, hiếm khi đến gặp anh .

Điều mà Ngô Tú Mai không biết là Dịch Ngạo Xuyên chưa bao giờ sử dụng một xu nào trong số tiền mà bà ta đưa.

Dịch Ngạo Xuyên ghét người cha bạo lực và người mẹ hèn nhát của mình.

Anh thất vọng, và coi như không có người mẹ này nữa.

Sự kiện Dịch Ngạo Xuyên gϊếŧ cha mình đã gây ra rất nhiều ồn ào, thành tích học tập của anh không tốt, sau đó đã nghỉ học, anh bỏ học, điều đó cũng không ai quan tâm. Vì vậy anh buông bỏ bản chất của mình và bắt đầu đánh nhau, lăn lộn xã hội, v.v.



Bằng cách này, anh dần trở thành tên côn đồ khét tiếng và đáng sợ như bây giờ.

Sau khi kể về quá khứ không mấy tốt đẹp của mình, Dịch Ngạo Xuyên chỉ khẽ thở dài và tự cười nhạo bản thân: "Thế nào? ông đây rất thảm đúng không?"

Diệp Tình chân thành gật đầu, ánh mắt nhu hòa: "Rất thảm."

Cô luôn cho rằng vết sẹo trên mặt anh là do đánh nhau với người khác, không ngờ lại là do chính cha mình gây ra.

Diệp Tình luôn cảm thấy vết sẹo trên mặt anh đáng sợ, nhưng bây giờ nhìn nó, cô đã quen với nó, cô không cảm thấy nó đáng sợ nữa, ngược lại còn đồng cảm với anh.

Dịch Ngạo Xuyên lúc đó chắc chắn đã rất đau đớn .

Thật đáng thương, Diệp Tình cảm thấy Dịch Ngạo Xuyên còn thảm hơn cả cô. Nhiều nhất cô ấy chỉ phải chịu bạo lực bằng lời nói, nhưng Dịch Ngạo Xuyên phải chịu tổn thương cả về thể xác và lời nói.

“Tôi không biết nên an ủi anh như thế nào.” Diệp Tình từ trong túi lấy ra một cây kẹo nhét vào tay anh, “Trên người tôi chỉ có cái này, cho anh.”

Nhìn chiếc kẹo trên tay và khuôn mặt ngây thơ của cô gái, ý cười tràn đầy trên đôi mắt đen của chàng thanh niên.

"Cho nên anh hận Từ Hạo như vậy sao? Nhưng dù anh hận Từ Hạo cỡ nào, cũng không nên đánh anh ấy." Diệp Tình lẩm bẩm nói, "Đánh người luôn là sai."

“Đánh tên đó chỉ là do tôi không cam lòng hắn ta đến gần cô.” Dịch Ngạo Xuyên cười có chút xấu xa, lại hỏi: “Vậy cô có biết vì sao ông đây không cam lòng không?”

Nhìn nụ cười xấu xa và cưng chiều trên mặt anh Diệp Tình trong lòng đã có dự cảm anh sắp nói cái gì, sắc mặt có chút đỏ lên.

"Không biết! Tôi đi đây!"

Cô vội vàng đứng dậy muốn rời đi, lại bị Dịch Ngạo Xuyên kéo lại ấn cô ngồi xuống ghế, Diệp Tình buộc phải nhìn anh.

"Muốn rời đi? Không có cửa! Muốn rời đi cũng phải nghe ông đây nói xong đã." Dịch Ngạo Xuyên cười cười, ánh mắt tràn đầy si mê nhìn người trước mặt, "Bởi vì anh yêu em." ( tỏ tình rồi đổi xưng hô nha )