Chương 42: Gây Sự. ( 1 )

Dịch Ngạo Xuyên trở về nhà trong cơn thịnh nộ, cửa nhà lại bị đóng sầm vào khung cửa.

Anh mạnh mẽ ném điện thoại di động của Lưu Hinh Nguyệt lên ghế sô pha, bức ảnh mơ hồ vẫn còn trên đó.

Anh ngồi trên ghế sô pha, không chút do dự châm một điếu thuốc, cảm thấy vô cùng chán nản.

Khi tâm trạng không vui, Dịch Ngạo Xuyên sẽ trút bầu tâm sự bằng thuốc lá và bia.

Tiết Khải và Lưu Giai Vũ đang chơi bi-a, nhìn thấy vẻ mặt tức giận của Dịch Ngạo Xuyên, họ không hiểu có chuyện gì, không phải lúc ra ngoài vẫn còn tốt sao?

Tiết Khải đặt cơ bi-a xuống, cười hỏi: "Làm gì mà giận thành dạng này vậy? không phải đến Tam trung gặp tâm can bảo bối sao, thế nào, không gặp được?"

Dịch Ngạo Xuyên không thèm để ý, hút thuốc với vẻ mặt ủ rũ, hút liên tiếp mấy điếu.

Diệp Tình không mùi hút thuốc thì anh bỏ thuốc lá, anh nghiện thuốc lá như vậy nhưng đã không hút hai ngày rồi.

Bây giờ Dịch Ngạo Xuyên nghĩ lại, anh cảm thấy thật buồn cười, cảm thấy mình thật là một thằng ngốc, người ta đã thích Từ Hạo rồi, anh có bỏ thuốc lá và xóa hình xăm, vậy thì thay đổi được gì chứ? Trừ bản thân anh cảm động thì có thể như thế nào nữa chứ?

Anh thật con mẹ nó ngu ngốc!

Lưu Giai Vũ nhẹ nhàng nhặt chiếc điện thoại di động bị ném trên ghế sô pha, rất ngạc nhiên khi nhìn thấy bức ảnh. Anh ấy cũng bí mật cho Tiết Khải xem bức ảnh này.

Tiết Khải cũng rất ngạc nhiên, cuối cùng cũng hiểu tại sao anh Xuyên lại tức giận như vậy. Anh ta cảm thấy anh Xuyên quá xui xẻo, đây là lần đầu tiên trong đời thích một người.

“Ừm, anh Xuyên.” Tiết Khải ngồi xuống bên cạnh anh, an ủi: “Hay là quên đi, Diệp Tình đã thích người khác rồi, tìm người khác đi.”

Lưu Giai Vũ không nói nên lời , lấy tay che trán, nghĩ rằng Tiết Khải thực sự ngu ngốc. Những lời an ủi này là gì, dám nói rằng Diệp Tình thích người khác, đó không phải là thêm muối vào vết thương của anh Xuyên sao.

Dịch Ngạo Xuyên chỉ cười chế giễu: "Thằng con hoang Từ Hạo thì có gì mà thích?"

Anh đột nhiên nhớ tới lần trước hỏi Diệp Tình cô có thích đàn ông ôn nhu ấm áp không, cô trả lời là có.

Vậy người đàn ông dịu dàng và ấm áp trong miệng cô là Từ Hạo? Kẻ hèn nhát đó.

Dịch Ngạo Xuyên thực sự không cam tâm và đau lòng, anh có tính chiếm hữu như vậy, làm sao có thể nhìn Diệp Tình yêu người đàn ông khác.



Dịch Ngạo Xuyên mở một chai bia ngửa đầu uống, chai bia gần như thấy đáy ngay lập tức.

Tiết Khải nhìn thấy anh vì tình yêu mà đau khổ, lại bắt đầu an ủi : "ai ya, không phải chỉ là một người phụ nữ sao, đáng để mày đau khổ như vậy sao, trên đời này có rất nhiều phụ nữ, thực sự không được thì thay người khác ."

"Tao cảm thấy nữ sinh lần trước rất tốt, tên là gì?" Tiết Khải quay đầu hỏi Lưu Giai Vũ, "Chính là nữ sinh ba chúng ta gặp ở sân thể dục Tam trung, tên là Lưu gì?"

"Lưu Hinh Nguyệt."

"Đúng rồi, đó là Lưu..."

Tiết Khải thậm chí còn chưa nói xong đã bị Dịch Ngạo Xuyên mắng: "Đừng nhắc đến cô ta với tao, cô ta là người cho tao xem ảnh."

Anh khó chịu khi nghĩ đến Lưu Hinh Nguyệt, càng khó chịu hơn khi nghĩ đến Diệp Tình.

Tiết Khải biểu cảm kinh ngạc: "Chết tiệt! Điện thoại này là của cô ta, thật ***có quỷ a!"

Lưu Giai Vũ nhìn chiếc điện thoại di động , nhớ lại những gì cô ta đã nói vào ngày hôm đó sau khi bị từ chối lời tỏ tình, nếu cô ta không xứng đáng, thì Diệp Tình xứng sao.

Trực giác nói với anh ta rằng bức ảnh này chắc là một sự hiểu lầm.

Lưu Giai Vũ nói: "Tao nghĩ có thể có một số hiểu lầm. Tao tin rằng Diệp Tình không phải là loại người đó. Mày nghĩ sao, Khải?"

Tiết Khải vội vàng tán thành: "Đúng đúng, tao cũng nghĩ như vậy, nhất định có chút hiểu lầm."

Tiết Khải đột nhiên kinh ngạc hét lên: "ai ya! Tao biết rồi! Chắc chắn là Lưu Hinh Nguyệt đã gây rối. Cô ta ghen tị với việc anh Xuyên thích Diệp Tình, nên cô ta đã gây rối. Bức ảnh này nhất định có gì đó không ổn, cũng có thể là đã P ảnh a!"

Lưu Giai Vũ cảm thấy Tiết Khải cuối cùng thông minh được một lần.

Cảm xúc tức giận của Dịch Ngạo Xuyên đã dần phai nhạt, lý trí đã trở lại một chút. Sau khi suy nghĩ cẩn thận, anh cảm thấy rằng lời nói của Tiết Khải cũng khá đáng tin cậy.

Anh cũng tin tưởng Diệp Tình sẽ không lừa mình, không thích chính là không thích, bức ảnh nhất định có vấn đề.

Lưu Giai Vũ: "Hôm nay là thứ bảy, ba giờ chiều họ tan học. Chúng ta hãy đi hỏi xem chuyện gì đang xảy ra."

Tiết Khải: "Đi thôi, cũng đã ba giờ rồi."



Dịch Ngạo Xuyên nhìn thấy một đống tàn thuốc trong gạt tàn trước mặt, cau mày, đứng dậy đi về phía phòng tắm: "Đợi tao tắm xong rồi đi."

3h30 chiều, trường Tam trung tan học, học sinh trong bộ đồng phục xanh trắng lần lượt ra về.

Ba người bọn họ đã sớm tới nơi, đang đợi ở con dốc chỗ cổng trường , chờ Nhϊếp Nhã Phàm hoặc là Diệp Tình đi ra hỏi thăm tình hình.

Diệp Tình đi ra trước, theo sau là Từ Hạo. Hai người chỉ nói chuyện bình thường, nhưng trong mắt Dịch Ngạo Xuyên lại quá chói mắt.

Ham muốn chiếm hữu quái dị lại bùng phát, hình ảnh Diệp Tình để tay lên vai Từ Hạo lại hiện lên trong đầu,anh vô cùng tức giận, nắm chặt tay đi ngược lại với đám đông.

Lửa giận hừng hực trong mắt người thanh niên, gân xanh trên cánh tay lại kịch liệt nổi lên.

Tiết Khải che trán với biểu cảm "xong rồi": "Xong rồi, sắp có chuyện rồi."

Chàng trai trẻ đi ngược chiều rất bắt mắt, cơn tức giận của anh có thể cảm nhận được từ rất xa. Diệp Tình sửng sốt, biết nhất định sắp xảy ra chuyện.

Dịch Ngạo Xuyên đi thẳng tới chỗ cô và đấm vào mặt Từ Hạo, "Đồ khốn." Giọng anh cực kỳ lạnh lùng.

Sự tỉnh táo còn lại của anh đã bị đốt cháy bởi sự ghen tuông.

Cú đấm này quá mạnh, Từ Hạo trực tiếp bị đánh "ư" một tiếng đau đớn ngã xuống đất.

Diệp Tình kinh ngạc khó hiểu: "anh tại sao lại vô cớ đánh người?"

Cô ấy muốn giúp Từ Hạo đang bị ngã gục trên mặt đất, nhưng Dịch Ngạo Xuyên đã nắm lấy cổ tay cô không thể di chuyển được.

Dịch Ngạo Xuyên cười khẩy chế nhạo: "A, Thế nào? đau lòng tên mặt trắng đó đúng không? dám lừa ông đây rằng cô không thích nó."

Sức của Dịch Ngạo Xuyên hơi mạnh, trên cổ tay trắng nõn của Diệp Tình nổi lên một vòng hồng hồng. Cô cau mày, có chút tức giận: "Buông ra, anh làm tôi đau."

Dịch Ngạo Xuyên lý trí trở lại một chút buông cô ra. Diệp Tình lắc cổ tay đau, cảm thấy rất tức giận vì sự thô lỗ của anh.

Khi sự việc xảy ra, nhiều học sinh xung quanh dừng lại để hóng chuyện.

Lưu Hinh Nguyệt là một trong số họ, đứng xem kịch hay với gương mặt hả hê. Kế hoạch chia rẽ của cô ta đã thành công.