Chương 29: Lần Đầu Tiên Cười Với Anh ( 1 )

Bệnh viện.

Diệp Tuấn nằm trên giường bệnh với chiếc mũi bầm tím và khuôn mặt sưng tấy, Vương Tuyết Mai cảm thấy vô cùng đau lòng con trai mình, ôm lấy cậu ta, hét lên: "Ôi con trai tội nghiệp của mẹ, ai đã đánh con dã man như vậy!"

Diệp Tình đến không đúng lúc.

Diệp Tuấn vừa nhìn thấy cô bước vào, anh ta đã chỉ vào cô và cắn người bừa bãi: "Mẹ, là cô ta! Chắc chắn cô ta nhìn con không thuận mắt nên đã tìm người để đánh con thành ra thế này!"

"Diệp Tuấn, cậu tại sao lại vu khống tôi?" Diệp Tình thật sự tức giận.

Nhưng Vương Tuyết Mai không quản nhiều như vậy, bà ta chỉ nghe những lời nói một chiều của Diệp Tuấn, trút hết giận dữ lên Diệp Tình, tiến lên tát cô một cái .

Trong phòng bệnh truyền đến một tiếng "ba" giòn vang, khuôn mặt trắng nõn non nớt lập tức đỏ bừng, còn có thêm một dấu tay.

Vương Tuyết Mai hai tay chống hông chỉ vào Diệp Tình chửi: " cái con nha đầu chết tiệt này, sao lại có thể ác độc như vậy! Nó là em ruột của mày a, vậy mà mày lại tìm người đánh em mình. Để tao nói cho mày biết, nếu em mày xảy ra chuyện gì, mày không xong với tao đâu!"

Giống như một mụ đàn bà chanh chua.

Diệp Tuấn nằm trên giường bệnh nhìn trong lòng thoải mái, anh ta có người chống lưng!

Diệp Tình kìm nén sự bất bình và tức giận của mình, một lần nữa giải thích: "Tôi đã nói, chuyện này không liên quan gì đến tôi. Tôi thậm chí không biết rằng Diệp Tuấn bị đánh, và cũng không nhờ ai đánh cậu ta."

Khóe mắt đỏ hoe dưng dưng nước mắt, cô thực sự cảm thấy rất ấm ức

Nhưng Vương Tuyết Mai vẫn không tin: "Con khốn này, sao dám chối!"

Trong căn phòng này chỉ có gia đình họ, Diệp Huy cũng ở đây.

Con trai của ông ta bị đánh như vậy, còn Vương Tuyết Mai lại làm ầm ĩ trong phòng bệnh, Diệp Huy thực sự rất khó chịu.

Ông ta nóng nảy mắng: "Các người nháo đủ chưa? Dừng lại đi!"

Lúc này Vương Tuyết Mai mới yên tĩnh lại.



Diệp Huy chất vấn Diệp Tình:

"Em con bị đánh không liên quan gì đến con?"

“Thật sự không liên quan đến con.” Diệp Tình gấp đến sắp khóc. Cô đã giải thích rõ ràng rồi mà sao cha vẫn không tin?

Ngay khi Diệp Huy sắp tin, Diệp Tuấn cảm thấy sự việc nháo chưa đủ lớn nên đã châm lửa đốt người: "Không phải do cô kêu người đánh tôi sao! Chắc chắn do tôi đã nhìn thấy cô cùng đàn ông về nhà vào tối hôm qua nên thẹn quá hóa giận, kêu bọn họ đánh tôi!"

Diệp Huy cau mày thật sâu, nhìn Diệp Tình với vẻ mặt thất vọng.

“Cậu nói nhảm!” Diệp Tình cảm thấy ủy khuất không thôi. Càng khó chịu hơn chính là cô giải thích không được, giải thích cũng sẽ không có người tin.

Vương Tuyết Mai cũng thổi lửa, ôm con trai khóc thảm thiết: "Con ơi! Con thật đáng thương! Con bị đánh rất thảm!"

Trong phòng ồn ào quá, người ở phòng bên cạnh cũng bị quấy rầy, y tá đi vào :

“Yên lặng, đây là bệnh viện, đừng quấy rầy bệnh nhân khác nghỉ ngơi.” Y tá nhìn hồ sơ bệnh án trong tay, nói: “Còn nữa, hiện tại đi xuống lấy thuốc, thanh toán viện phí.”

Diệp Huy và Vương Tuyết Mai một người đi lấy thuốc, một người đi thanh toán viện phí.

Bây giờ chỉ còn lại Diệp Tuấn dương dương đắc ý và Diệp Tình ủy khuất trong phòng bệnh.

"Tại sao cậu muốn hãm hại tôi? cậu rõ ràng biết không liên quan gì đến tôi mà." Diệp Tình nghiêm mặt hỏi Diệp Tuấn, khuôn mặt ôn nhu của cô lại tràn đầy tức giận.

Cô đã lâu không tức giận như vậy .

Diệp Tuấn không cho là đúng: "Làm sao tôi biết cô không làm điều đó? Tôi chỉ nhìn thấy cô ngày hôm qua cùng ba người đàn ông lên lầu, và hôm nay đã bị những người đó đánh, không cô gọi thì là ai?"

Cậu ta cười đắc thắng: "Hơn nữa, nếu cô không làm thì sao? Cha mẹ chỉ tin tôi thì cô làm được gì?"

Diệp Tình chán ghét cậu ta, nhưng lại không thể làm gì.

Cậu ta nói đúng, cho dù là vu khống thì cha cũng không tin cô.



Cô hận, nhưng trong lòng cũng buồn và thất vọng.

Cánh cửa đột nhiên bị đẩy ra rồi đóng lại, Dịch Ngạo Xuyên đằng đằng sát khí bước vào: "Thấy mày con mẹ nó vẫn thích nói nhảm như vậy, sáng sớm tao nên cắt lưỡi mày."

Anh nhìn chằm chằm vào Diệp Tuấn một cách hằn học. Vừa rồi ở bên ngoài anh đã nghe thấy tất cả những lời tên này nói, rất tức giận.

Khi Diệp Tuấn nhìn tên ác bá này đột nhiên đến, cậu ta vô cùng sợ hãi, quay người nhảy xuống giường, sợ đến mức trốn sau giường bệnh và chỉ ló đầu ra, mắng Diệp Tình: "Con mẹ nó, cô còn nói không có kêu người đánh tôi!"

Diệp Tình chỉ là lãnh đạm nhìn , không muốn cùng loại người này nói thêm một câu.

Dịch Ngạo Xuyên chỉ liếc nhìn Diệp Tình một cái, móc dao ra ,đi đến gần Diệp Tuấn.

“Ông đây còn không biết cô ta là ai, tao đánh mày chỉ vì mày chọc vào Đổng Gia Hào.” Anh cười lạnh, “ tao phải cắt lưỡi mày, thì mày mới thành thật lại đúng không?”

Dịch Ngạo Xuyên nổi cơn thịnh nộ, trông rất hung ác và đáng sợ. Lưỡi dao trong tay dưới ánh sáng lóe sáng lạnh lùng, vô cùng sắc bén , giống như một giây sau sẽ đâm tới, Diệp Tuấn sợ tới mức trốn sau giường, rùng mình, nhanh chóng thừa nhận sai lầm của mình: "Anh Xuyên! Anh Xuyên, em sai rồi! Em không dám nữa!"

Dịch Ngạo Xuyên hừ lạnh một tiếng: "Mày sáng nay cũng đã hứa như vậy."

Để không bị cắt lưỡi, Diệp Tuấn vội vàng dập đầu xuống đất nhiều lần, phát ra âm thanh bộp bộp.

"Em sai rồi, anh Xuyên ! Cho em một lần cơ hội đi! Em thật sự không dám nữa!" Diệp Tuấn khóc lóc cầu xin, đầu bị đυ.ng đến chảy máu.

Cậu ta cũng vừa khóc vừa cầu xin Diệp Tình "Chị ơi! Chị ơi, chị giúp em nói chuyện, thuyết phục anh Xuyên đi! Em sai rồi, sau này sẽ không bao giờ nói bậy bạ về chị nữa!"

Diệp Tình lạnh lùng không nói lời nào, cô không có ý định thuyết phục Dịch Ngạo Xuyên, nhưng cảm thấy rất hả giận. Diệp Tuấn ác giả ác báo, cậu ta xứng đáng bị như vậy.

Nhưng cô cũng ngạc nhiên tại sao Dịch Ngạo Xuyên lại ở đây?

Dịch Ngạo Xuyên lo lắng Diệp Tình vẫn còn ở đây, anh không muốn cô nhìn thấy cảnh máu me và bạo lực của mình, vì vậy đã thu dao về, cảnh cáo Diệp Tuấn một lần nữa: "Tao cho mày một cơ hội nữa, nếu còn tái phạm thì con mẹ nó ông trời cũng không giúp được mày, chú ý cho tao."

"Vâng vâng vâng, nhất định chú ý, nhất định chú ý!" Diệp Tuấn vội vàng gật đầu cam đoan.

Dịch Ngạo Xuyên lúc này mới bỏ qua .