Chương 14: Bị Hiểu Lầm ( 2)

Ba người trên sô pha đang chơi bài poker, Lưu Giai Vũ tùy ý liếc mắt nhìn bọn họ bên này, thấy anh Xuyên trên mặt đầy ý cười nhìn Diệp Tình người ta ăn cơm.

Ánh mắt kia, biểu cảm kia............... anh ta thế nào lại cảm thấy giống mình khi nhìn Nhϊếp Nhã Phàm ?

Vì để sớm rời xa nhà ác bá chướng khí mù mịt này, Diệp Tình có thể nói là lần đầu tiên trong đời ăn cơm nhanh đến như vậy, một bát cơm cô ăn mấy phút đã ăn xong rồi.

Vốn dĩ cô chỉ ăn hai phần ba là no rồi, nhưng lại sợ tên ác bá vô lại này không cho đi, nên phải nhẫn nhịn mà cố ăn hết phần còn lại.

“ Tôi ăn xong rồi, tôi có thể đi chưa?” ánh mắt trong suốt mang theo chờ mong nhìn về phía trứng thối trước mặt.

Dịch Ngạo Xuyên từ đầu đến cuối không dời nhìn cô ăn hết, môi mỏng cười : “ Về đi“

Nghe thấy anh ta đồng ý rồi, Diệp Tình đứng dậy mở cửa chạy ra ngoài, vội vàng xuống lầu hướng nhà mình mà chạy, cửa đều không kịp đóng, lo sợ ác bá này hối hận đổi ý không cho cô đi nữa.

Tiếng bước chân dưới lầu vừa nặng vừa gấp gấp, Dịch Ngạo Xuyên ngồi trong nhà cũng có thể nghe thấy.

Anh ta cười đi đến đóng cửa, cười mắng : “ đồ thỏ đế”

Ban nãy anh chỉ chú ý xem Diệp Tình ăn cơm, nửa phần cơm còn lại trong đĩa trên bàn mạt trược vẫn chưa động đến. Cơm rang vẫn còn ấm, vẫn thơm như thế.

Khi Dịch Ngạo Xuyên đang chuẩn bị cầm đũa lên ăn cơm thì Tiết Khải đánh bài xong qua đây, thuận tay kéo cổ Dịch Ngạo Xuyên :



“ Anh Xuyên, cơm này thật thơm, cho huynh đệ thử miếng đi.”

Dịch Ngạo Xuyên ghét bỏ vươn tay đẩy anh ta ra, cười mắng :

“ Cút nhanh đi, đây là cơm của ông đây, đói thì đợi phần của Đổng Gia Hào.”

Tiết Khải nhịn không được chế nhạo :

“ Dựa vào, vậy là không phải huynh đệ rồi, không phải chỉ là một đĩa cơm rang trứng sao, mày có cần bảo vệ chặt chẽ vậy không ?”

Dịch Ngạo Xuyên : “ Ông đây chính là tính toán chi li như vậy”

Thực ra Dịch Ngạo Xuyên một chút cũng không keo kiệt, là người trọng tình trọng nghĩa.

Tiết Khải cạn lời, chỉ có thể đợi Nhϊếp Nhã Phàm nấu xong. Anh ấy thế nào cũng không hiểu được tại sao Dịch Ngạo Xuyên đột nhiên keo kiệt như vậy, một miếng cũng không nỡ cho anh ta ăn.

Nhϊếp Nhã Phàm làm xong cơm đi ra từ phòng bếp, cô thấy Diệp Tình đã không thấy đâu rồi, hỏi : “ Diệp Tình về rồi?”

“ Mới đi không lâu“ Dịch Ngạo Xuyên nghĩ đến dáng vẻ chạy không dám dừng của cô ấy mà cười.

Anh gọi Nhϊếp Nhã Phàm qua, hỏi : “ Đúng rồi, em cùng Diệp Tình học cùng lớp, có biết việc cô ấy bị cướp tiền không ?”

“ Biết a”



Thiếu niên cau mày : “ Là tên hỗn đản nào?”

“ La Mỹ Đình học cùng lớp chúng em. Cô ta rất xấu xa, ỷ vào bản thận có chút quan hệ với trường học mà luôn ức hϊếp bạn học, Diệp Tình không ít lần bị cô ta bắt nạt.”

Thiếu niên vẻ mặt trầm xuống, ánh mắt hung ác, vết sẹo trên mặt càng vì thế mà trở nên khủng bố, phảng phất như một giây sau có thể hóa thành con mãng xà hung ác.

Buổi trưa La Mỹ Đình còn bảo cô cút đi, Nhϊếp Nhã Phàm càng nghĩ càng tức giận, đem chuyện buổi trưa đều nói ra.

Nhϊếp Nhã Phàm lại nói : “ Cái nữ sinh ác độc đó rất hung hăng, trường chúng em không có mấy người dám động đến cô ta.”

Lưu Giai Vũ nghe thấy bạn gái mình bị chịu ấm ức liền tức giận.

Dịch Ngạo Xuyên nhẹ “ A” một tiếng, môi mỏng từ từ gợi lên nụ cười châm biếm :

“ Hung hắng hơn cả ông đây ư ?”

Tiết Khải cười trêu chọc : “Ai có thể hung hăng hơn mày, mày hiện tại nếu dùng biểu cảm tàn nhẫn này đứng trước mặt con nhỏ đó khẳng định có thể dọa chết cô ta.”

Dịch Ngạo Xuyên cười nhạo một tiếng :

“ Đêm nay phí bảo kê vẫn chưa thu được, ngày mai tìm con nhỏ đó thu.”