Bà cô này có lẽ quá đam mê với các vị thần rồi.
" Cô gì ơi, nơi này là thánh điện, cô mau đi đi. Ở đây, một lát binh linh tới, cô sẽ mang tội đấy!"
"..."
Hapy cau mày không nói thêm, bỏ qua hình tượng của mình ngồi bệch xuống đất trước mặt cô, đem tay đập lên đầu cô cái bốp.
Tự nhiên, người trước mặt thay đổi hình tượng 180°, còn không biết tại sao lại đánh lên đầu tôi đau điến. Thật oan ức ôm đầu,
đưa con mắt nhìn bà tự gọi mình là Hapy gì gì đó.
Tại sao chứ? Trên đời thật sự làm gì có thần.
" Con nhóc kia, ngươi phải biết ơn ta đi chứ. Hai lão phụ nương ngươi, ép ta đi qua đi lại trong địa ngục với thế giới ta mệt lắm rồi"
"...."
Tôi không hiểu, bà ấy đang nói cái gì vậy?
" Nghe rõ đây, ta là Hapy nữ thần sông Nile, ngươi là Isis nữ thần của các bà mẹ. Ngươi là đứa con do thần đất Ged, và nữ thần bầu trời Nut sinh ra, ngươi là đứa con thứ ba trong bốn dù còn của họ"
" À, ra vậy, vậy còn ba anh chị của tôi đâu?"
" Ngươi..."
Cơ bản, con nhóc này nói chưa bao giờ tin vào lời của bà, một vị nữ thần cao cao tại thượng trước giờ lại bại dưới tay một đứa nhỏ như Asisu thế này.
Hapy cắn răng cắn lợi không biết nói thế nào cho đứa bé này tin mình. Vì bà đến đây không chỉ đẻ chơi mà là công việc của bà.
Tôi nhìn Hapy ngồi im, không nói thêm lời nào nữa. Ngược lại bà đem tay mình lên cắn từng miếng từng miếng móng tay. Và tôi cá, sau lần này về, bà ấy sẽ phải đi sửa lại móng của mình.
Trong lúc Hapy im lặng, tôi bắt đầu tiêu hoá các thông tin bà đưa ra cho tôi. Bà ấy nói tôi là một trong những vị thần, bà ấy nói tôi là con của hai vị thần đất và bầu trời. Vậy, bà ấy là thần nước, liên quan gì đến tôi. Cha mẹ mà bà ấy nói, hai vị thần kia đâu không đến gặp mặt con gái họ mà để Hapy đến?
Dù thế nào, suy đi tính lại. Tôi không thể tổ vào câu chuyện của Hapy vừa kể.
Lát sau, Hapy liền quay lại, nhìn thiếu nữ ngồi trầm tư một góc kia. Chợt bà mỉm cười, đứa nhỏ này rất biết nghe lời.
" Isis, thật con không nhận ra ta sao? Ví như...giọng nói chẳng hạn?"
" Giọng nói sao?....Nghe như là...người có phải người nói trong khi mơ màng lúc đó..."
Tôi nhớ được, giọng nói mơ màng trong bóng đêm bao trọn đó, giọng này của Hapy giống hệch. Vậy bà có phải là người nói tôi có kiếp vẫn nợ thế giới này không? Chính bà đã đưa rõ quá sao?
" Đúng đấy, Isis, lúc trước. Mẹ con- Nut- nữ thần bầu trời chấp nhận cho con sống dưới loài người, bên cạnh cha con. Bà đã báo mộng cho mẹ con lúc bấy giờ, bắt buộc đặc tên con là Isis, Nut luôn muốn giữ cho cô con gái mình trở nên vui vẻ.
Nhưng không ai ngờ, một sơ suất nhỏ, thần thời gian biến đổi, đứa con người khác đến nơi này. Đến khi tình hình tiếp tục xảy ra.
Nếu cái hôm đó, ta không thua ván cờ của bà ấy đã không phải vội vội vàng vàng chạy về ôm con chuyển sang thế giới khác. Nhưng cũng may mắn, bây giờ con đã trở về, làm lại số kiếp này.
Isis, kiếp này là của con, hãy giữ gìn nó. Vì nó sẽ mãi mãi không còn lần sau."
"....Hapy, bà nói...thật ra cháu cảm ơn bà chăm sóc cháu trong thời gian qua...nhưng...họ..."
" Nếu duyên nợ chưa dứt, mãi mãi vẫn không thể dứt được. Rồi con sẽ thấy...giữ lấy cái này, từ nay có chuyện gì khó khăn, cứ gọi tên ta. Đây là đồ của con, nó có những thứ nhất định do quyền năng con sở hữu. Tạm biệt"
Nói rồi, Hapy liền bị bao trùm bởi luồn sáng của màu xanh, dần biến mất.
Gió từ mạn cửa thổi vào, phất phơ, nhẹ nhàng lay người con gái tựa người vào cột say ngủ.
" Asissu, Asissu! Tại sao lại ngủ nơi này chứ? Sẽ cảm lạnh mất!"
Memphis sau họp chính sự liền đến phòng tìm nàng. Nô tì nói nàng đến điện thờ, đến giờ vẫn chưa về. Hắn liền thắc mắc đi xem. Ari đứng bên ngoài liền cúi đầu, Memphis ra hiêụ không cần báo. Hắn muốn để nàng yên tĩnh. Không muốn phá bầu không khí bên trong, hay làm phiền nàng.
Ai nghĩ, chỉ bước vào mấy bước, liền nhìn thấy con mèo nhỏ lười biếng, cuộn người một góc cột mà ngủ chứ.
Gọi mãi Asissu không chịu thức, Memphis đành bế nàng trở về phòng, biết làm sao được, dù là nóng nhưng nơi này gần sông, hơi nước bốc lên, nhờ gió thổi vào. Thật sự là rất lạnh, để nàng trang phục mỏng manh như vậy, tựa người vào cột ngủ.
Hắn không muốn Asissu của hắn phải mệt mỏi vì bệnh tật.
" Lenggg...keeeng..."
Khi bế nàng lên, vật gì đó từ người nàng rơi xuống đất, là Ankh* ( mình không biết, có thể xem google nhìn hình, như một thần trượng, mà đầu là đoá sen).
Memphis, nhẹ đặc nàng lên chân, rồi cúi người cầm lấy nó, thắt lại lên tay nàng.
Có lẽ nàng được thần linh yêu quý mà ban cho sao?
Asisu của hắn như thế là xứng đáng mà.
Ôm Asissu trong tay, một đường đi thẳng về phòng nàng. Trên môi không giấu nổi nụ cười vui vẻ, ánh mắt sáng rực. Như một sự kiêu ngạo, hạnh phúc luôn bên cạnh.