Trước những lời này, Thẩm Trúc Chỉ vẫn không hề bình tĩnh. Cô vẫn một mực phủ nhận những lý lẽ mà Vu Nhuận Đông đưa ra, nghiến răng nói chậm từng chữ:
- “Nếu như anh sợ rằng bản thân can thiệp vào tội ác mà lão già đó gây ra, sợ ảnh hưởng đến danh tiếng cũng như địa vị của anh ở KC thì hãy để Thẩm Trúc Chỉ này thực hiện. Dù sao tôi cũng chỉ là một nữ sinh tầm thường. Nếu như tôi xảy ra chuyện thì chẳng mấy ai quan tâm đâu.”
Cô vừa dứt lời đã nhìn thấy vẻ mặt căng hơn dây đàn của Vu Nhuận Đông. Hàng lông mày nhíu chặt đến mức tối đa, liền lập tức anh kéo lấy người cô về phía mình mà ôm chặt, giọng điệu trở nên dồn dập đến mức từng hơi thở của anh cô có thể nghe thấy rõ:
- “Thẩm Trúc Chỉ, tôi cấm em làm chuyện đó. Sự việc trong quá khứ của Lạc Chi Dao đã là nút thắt khó khăn lắm tôi mới có thể tháo gỡ được. Tôi thực sự không muốn bản thân trở nên lơ là giống như trước đây khiến em cũng giống như cô ấy trở thành nạn nhân của ngài Vương.”
Vừa nói, bàn tay anh không ngừng siết chặt người Thẩm Trúc Chỉ như thể sợ rằng chỉ cần anh lơ là một giây thì cô sẽ trốn thoát mà tự ý làm theo những gì bản thân cho là đúng. Anh chấp nhận việc cô mắng mình là người ích kỷ, hẹp hòi. Nhưng chí ích thì anh vẫn có thể khiến cô luôn trở nên an toàn trong tầm mắt của mình. Ngừng một lát, Vu Nhuận Đông lại tiếp:
- “Em nghĩ rằng bản thân sẽ đấu lại ông ta sao? Cho dù em có hi sinh thì tất cả những người đã từng hâm mộ cũng đều bị sức mạnh của ông ta dắt mũi rồi sau đó cũng dần quên đi sự tồn tại của em. Hơn thế, anh thực sự không muốn quá khứ năm đó quay trở về thêm một lần nào nữa. Bởi vì anh sợ rằng ông trời sẽ cướp đi người con gái mà anh thích một lần nữa. Anh đã đau khổ suốt thời gian qua cho nên anh không muốn điều này xảy ra thêm một lần nào nữa hết.”
Nói rồi, anh vòng tay ôm chặt người Thẩm Trúc Chỉ khiến cô trở nên bối rối chỉ biết đứng lặng người. Cô cảm nhận được rằng nỗi hợ hãi cũng như lo lắng hiện rõ trên người Vu Nhuận Đông một phần là vì hơi thở nặng nề của anh lúc này. Ngoài ra, trong cái ôm của anh hiện rõ sự níu kéo tột độ vì không muốn người con gái hiện hữu trước mắt mình vì những chuyện không may mà biến mất thêm một lần.
- “Nghe lời anh, đừng liên quan đến ngài Vương có được không? Còn về những tội ác mà ông ta đã làm, ông trời sớm đã định đoạt.”
Nói về Thẩm Bách Kiêu, thời gian này giữa anh và linh hồn Lạc Chi Dao trở nên thân thiết tự lúc nào cho nên thường xuyên lui đến nơi chôn cất cô mà mỗi ngày đặt xuống một bó hoa.
- “Tặng hoa cho người đã chết đâu nhất thiết phải đẹp đến vậy.”
Lạc Chi Dao thân ảnh mờ ảo xuất hiện mà nhìn ngắm bó hoa đã đặt trước bia mộ mình mà tiếc rẻ. Liền lập tức, Thẩm Bách Kiêu quay sang nhìn cô mỉm cười đáp:
- “Chẳng phải đây là loài hoa mà khi trước cô rất thích sao? Cho dù hiện tại cô chỉ là một linh hồn vất vưởng, nhưng chí ích cũng phần nào cảm nhận được thành ý của người bạn này.”
Khóe môi Lạc Chi Dao khẽ cong, cô nhìn thẳng vào mắt người đối diện, trầm giọng đáp:
- “Chúng ta ngày càng trở nên thân thiết rồi thì phải. Hơn nữa bây giờ, linh hồn tôi cũng ít khi nhập vào thân xác của Trúc Chỉ. Có lẽ bây giờ, ý định trả thù của tôi cũng chẳng còn quan trọng nữa.”
Đột nhiên, giọng điệu Lạc Chi Dao trở nên trầm tư mà tâm sự với người bên cạnh:
- “Thẩm Bách Kiêu, nếu như sau này linh hồn tôi biến mất hoàn toàn, anh hãy sống thật tốt nhé. Tôi thực sự rất vui khi được quen biết anh.”
Nghe những lời này, một giọt nước mắt vô thức lăn dài xuống khóe mi của Thẩm Bách Kiêu. Anh nhanh chóng đưa tay lau đi mà cười nhạt đáp:
- “Thẩm Bách Kiêu tôi trước giờ chỉ sống cho hiện tại, còn chuyện tương lai cứ để tương lai tính tiếp, cho nên bây giờ tôi không muốn nghe những lời chia tay này của cô.”
Anh vừa dứt lời thì người bên cạnh bật cười phá lên. Thế nhưng sâu thẩm bên trong của cả hai chính là sự tiếc nuối và một điều gì đó day dứt mãi trong tim khiến họ không tài nào nói ra được.
- “Giúp tôi với!!! Tôi muốn đòi lại công bằng!!!”
Bất ngờ, một cơn gió mạnh thổi qua khiến những bó hoa đang đặt lên những bia mộ gần đó cuốn bay lên trời mà rẽ thành những cánh hoa nhỏ đi theo cơn gió. Một âm thanh tựa như tiếng kêu gào vì oan ức của một cô gái cứ vang vọng khắp cả không gian.
- “Tôi muốn đòi lại công bằng. Tôi muốn kẻ hại tôi phải chết.”