Chương 36

Tình huống này, từ khi Lâm Hề Trì quen biết Hứa Phóng đã mười tám năm, số lần xuất hiện rất ít ỏi. Trong lúc nhất thời để nàng nghĩ, nàng cũng không thể nghĩ được Hứa Phóng có lúc đối nàng chịu yếu thế như vậy.

Miễn cưỡng tính, nghỉ đông năm lớp 12 giống như có một lần.

Khi đó cách thi đại học khoảng chưa đến nửa năm, trường cho học sinh lớp 12 về ăn tết, kỳ nghỉ chỉ có một cuối tuần. Kỳ nghỉ này Lâm Hề Trì hoàn toàn không lãng phí thời gian ở chuyện khác sự, mỗi ngày ăn xong bữa sáng liền đạp xe đến nhà Hứa Phóng lôi kéo cậu cùng nhau học tập.

Hứa Phóng ba môn Toán Văn Anh thành tích đều tốt, chỉ có môn lý thành tích vẫn luôn không khá lên được. Lâm Hề Trì lo chết khϊếp, nhưng đương sự thật ra mỗi ngày thảnh thơi, hoàn toàn không đem chuyện này để ở trong lòng.

Sau lại cảm thấy từ ông ngoại gia đến nhà Hứa Phóng mất nửa giờ đi đường quá lãng phí thời gian, do dự mãi, nàng liền cùng cha mẹ nói kỳ nghỉ muốn về nhà ở.

-

6 năm trước, nhà họ Hứa và họ Lâm còn chưa dọn đến khu biệt thự Lam Bắc, ở tại cùng tiểu khu cùng tòa nhà.

Sau đó, cha Hứa coi trọng phòng ở khu biệt thự Lam Bắc, tốn nửa tiền tiết kiệm mua một căn. Ba tháng sau, chủ nhà đối diện Hứa Gia muốn định cư ở nước ngoài, quyết định đem này căn hộ bán đi. Cha Lâm nghe nói, rối rắm một phen, cuối cùng quyết định bán đang phòng ở, dùng này số tiền và tiền tiết kiệm trong nhà, mua căn hộ đối diện nhà họ Hứa.

Lâm Hề Trì và Hứa Phóng lại trở thành hàng xóm.

Nhà họ Lâm ở có hai tầng, lầu hai có bốn phòng, trong đó hai gian là của Lâm Hề Trì và Lâm Hề Cảnh, mẹ Lâm còn để lại một phòng trống, nói qua với 2 chị em, là để lại cho chị gái Lâm Đinh.

Mua căn hộ này qua một năm, lâm đinh được tìm về.

Cha Lâm tìm người một lần nữa trang hoàng phòng trống kia. Khoảng thời gian trang hoàng kia, Lâm Đinh và Lâm Hề Trì ở cùng một phòng, sau đó Lâm Hề Cảnh đều thò qua tới.

Ba cô nương nằm ở trên một cái giường, rúc trong ổ chăn, ríu rít mà nói chuyện trời đất.

Lâm Đinh ít nói, bởi vì chuyện trải qua trước đó, tính tình trầm mặc lại kỳ quặc, nhưng khi ở cùng nhau cũng sẽ rất vui vẻ, cong mặt mày nghe hai chị em ầm ĩ.

Sợ Lâm Đinh cảm thấy mình không hòa nhập được vào gia đình, bốn người trong nhà đều nỗ lực, đối xử tốt với nàng hết khả năng, nhưng kết quả hoàn toàn không giống dự đoán, ngược lại làm chị ta càng cảm thấy đến mình chỉ là cái khách.

Theo thời gian trôi đi, Lâm Đinh ở nhà thậm chí còn tự nhiên như lúc mới trở về, càng thêm nơm nớp lo sợ, chỉ cần là ai cùng chị ta nói chuyện lớn tiếng một chút, chị ta liền sẽ lập tức khóc lóc thỉnh cầu đừng đưa chị ta đi.

Cô ta nhận sai, hứa sẽ nghe lời.

Không cần đưa chị ta về chỗ bọn buôn người.

Lâm Hề Trì cảm thấy chị ta vì quá khứ mà có bóng ma tâm lý, nói với cha mẹ mang chị ta đi khám bác sĩ tâm lý, hy vọng chị ta chậm rãi quên đi, thoát khỏi quá khứ, hy vọng chị ta có thể hiểu được cuộc sống chị ta đã trở lại bình thường.

Chỉ cần chị ta có thể nỗ lực, tương lai cũng sẽ làm người chờ mong tốt đẹp hướng về phía trước.

Cha mẹ Lâm đều đồng ý, nhờ bạn bè giới thiệu, lúc chuẩn bị liên hệ với bác sĩ tâm lý thì xảy ra chuyện. Bà nội biết chuyện qua cô, tự mình tới nhà Lâm Hề Trì.

Lâm Hề Trì tuy rằng đối rất nhiều chuyện đều không quá để ý, thần kinh thô, nhưng đối với người nàng để tâm, nàng vẫn tốn rất nhiều tâm tư. Cho nên từ nhỏ nàng rất rõ ràng, bà nội không thích nàng.

Lâm Hề Trì cũng biết, bà nội cũng không phải trọng nam khinh nữ, bởi vì bà ấy rất yêu quý Lâm Hề Cảnh.

Ví như Lâm Hề Cảnh không cẩn thận làm vỡ vòng tay bà ấy rất quý trọng, bà ấy cũng vui tươi hớn hở mà an ủi Lâm Hề Cảnh, nói không sao. Mà Lâm Hề Trì nếu là chỉ là không cẩn thận đυ.ng tới người bà ta, đều sẽ bị châm chọc mỉa mai một hồi.

Lâm Hề Trì không biết chính mình làm sai cái gì, nàng nỗ lực muốn sửa hình ảnh trong lòng bà nội, lúc sau phát hiện căn bản không có tác dụng liền từ bỏ.

Lần gần nhất bà nội đến nhà, Lâm Hề Trì chào hỏi xong, liền trở lại trong phòng học bài. Bà nội không thích nàng, nàng cũng vui vẻ ít xuất hiện trước mặt bà ấy.

Nhưng lần này, bà nội vừa đến liền chỉ vào Lâm Đinh và Lâm Hề Trì, kêu các nàng ở phòng khách, để Lâm Hề Cảnh về phòng.

Phòng khách rộng lớn trong lúc nhất thời cũng chỉ có ba người bọn họ.

Một ngày này, Lâm Hề Trì đã biết được nguyên nhân vì sao bà nội chán ghét mình.

Lúc Lâm Đinh bảy tháng, mẹ Lâm mang chị ta đi ra ngoài mua đồ ăn. Bởi vì nhất thời không chú ý, lạc mất chị ta. Lúc sau báo cảnh sát, hoặc là dán tin tìm người, cũng đều không có một chút tác dụng.

Bởi vì việc này, mẹ Lâm mỗi ngày lấy nước mắt rửa mặt, trạng thái tinh thần càng ngày càng kém, mỗi ngày liền ở trong nhà nơi nào đều không đi.

Cha Lâm thương tâm lại cũng không biết nên làm như thế nào, rơi vào đường cùng ông làm ra một quyết định không tốt.

Ông đến cô nhi viện nhận nuôi Lâm Hề Trì khi đó mới một tuổi.

Cha Lâm phụ muốn đem áy náy của mẹ Lâm giảm đến thấp nhất, nghĩ là giả tìm được Lâm Đinh về.

Cho nên hôm nay Lâm Hề Trì mới có thể đứng ở đây.

A, giải thích thật rõ.

Nàng là bị nhận nuôi, là dùng để thay thế Lâm Đinh.

Bà nội rất tốt, bà ấy đối đãi với những đứa cháu là giống nhau, bà chỉ nghĩ đến tình cảm máu mủ, cái khác bà ấy không nghĩ đến.

Lâm Hề Trì cảm thấy cảm giác này thật sự đáng sợ.

Một khắc kia nàng bơ vơ, hoang mang, không khí như đóng băng.

Nàng nhìn bà nội ôm Lâm Đinh, một tay khác chỉ vào nàng, nhẹ nhàng chậm chạp mà nói: “Cháu gái, cháu đừng cảm thấy mình là dư thừa. Bằng không sẽ không công bằng, cháu phải biết rằng ——”

“Người thừa thật sự đã sống tại đây nhiều năm.”

Những lời này, Lâm Hề Trì cảm thấy cả đời đều không thể quên được.

-

Sau đó thái độ Lâm Đinh đối xử với Lâm Hề Trì thay đổi lớn, chị ta hoàn toàn không vì lời bà nội nói mà tin tưởng hơn địa vị của nàng trong nhà này, ngược lại có càng nhiều ngờ vực.



Trạng thái tinh thần Lâm Đinh trở nên càng kém, nhìn thấy những người khác vẫn bộ khϊếp đảm tự ti, nhưng chỉ cần nhìn Lâm Hề Trì, liền sẽ bắt đầu thét chói tai đuổi nàng.

Cha mẹ Lâm sau mấy tuần mới biết được, Lâm Hề Trì đã biết mình là con nuôi. Bọn họ bởi vậy rất nghiêm túc nói chuyện với nàng, luôn khẳng định, nàng không phải để thay thế Lâm Đinh.

Nhà họ Lâm có ba con gái, bọn họ với ai đều nói như vậy.

Lâm Hề Trì biết bọn họ yêu thương nàng.

Trước khi lâm đinh trở về, bọn họ đối nàng và Lâm Hề Cảnh quan tâm và yêu thương đều giống nhau, bọn họ cũng không bởi vì nàng không phải con đẻ của bọn họ mà có chút ít khác biệt.

Nhưng bởi vì trách nhiệm, bọn họ làm lâm đinh gặp chuyện không may. Bọn họ muốn đền bù sai lầm, bởi vậy đem hầu hết tâm tư đều đặt ở Lâm Đinh.

Lâm Đinh không muốn Lâm Hề Trì có mặt trong nhà, không hy vọng nàng được sống vui vẻ tự tại như vậy, không hy vọng nàng lại xuất hiện trước mặt chị ta.

Nàng hy vọng Lâm Hề Trì sống khổ sở giống chị ta, chịu dựng dày vò khó chịu.

Tất cả mọi người chỉ có thể nhượng bộ.

Lâm Hề Trì không ngừng mà đối với bản thân nói không sao, trong miệng không ngừng lặp lại cha mẹ điều cha mẹ nói, cuối cùng lại ôm lời bà nôi nói với nàng, lựa chọn nhượng bộ.

-

Ở nhà ông ngoại thời gian 1 năm, Lâm Hề Trì rất ít về nhà. Liền tính nàng thường xuyên đi nhà Hứa Phóng chơi, đi ngang qua trong nhà, số lần đi vào cũng có thể đếm được trên đầu ngón tay.

Khi đó Lâm Hề Trì đang học lớp 12, nàng rất ít nói ra mong muốn, cha mẹ Lâm không cách nào từ chối.

Lâm Hề Trì cũng không nghĩ gặp Lâm Đinh, liền chủ động nói ở phòng cho khách lầu 1. Nàng mỗi ngày đi sớm về trễ, phần lớn thời gian đều ở nhà Hứa Phóng, mọi chuyện cũng không có việc gì.

Nhưng ở ngày cuối cùng kỳ nghỉ, Lâm Hề Trì ở nhà Hứa Phóng, đột nhiên liền tới nghỉ lễ. Nàng cũng ngượng ngùng nói với Hứa Phóng chuyện này, dùng di động nhắn với mẹ, lúc sau mới về nhà.

Lâm Hề Trì từ WC ra, vừa định về tìm Hứa Phóng, ngoài dự kiến của nàng, Lâm Đinh từ cầu thang đi xuống, mẹ nàng con mắt hồng đi sau không ngừng ngăn trở.

Chân Lâm Đinh có tật, đi đường tập tễnh, bước xuống cầu thang càng thêm khó khăn, nửa ngày cũng chưa đi đến trước mặt Lâm Hề Trì. Đôi mắt chị ta trừng lớn, ở cầu thang kêu khóc: “Tôi liền biết! Tôi liền biết —— cô nhất định còn ở đây!”

Lâm Hề Trì hô hấp ngừng lại, không muốn nghe chị ta nói chuyện, bước chân nhanh hơn đi ra ngoài.

“Lâm Hề Trì!” Lâm Đinh thét chói tai, âm thanh ngẹn ngào, “Cô nhớ kỹ cho tôi, cô là người thừa, cô là bị nhận nuôi! Nếu không phải ba mẹ tôi cô hiện tại còn không biết ở đâu ——”

Đoạn sau nàng không nghe được Lâm Hề Trì đóng lại cửa phòng.

Những lời này nàng đã nghe Lâm Đinh nói vô số lần, cho nên tâm tình cũng không dao động quá lớn, dừng nửa phút, nàng liền một lần nữa vào nhà Hứa Phóng.

Lâm Hề Trì về tới phòng Hứa Phóng, lại không thấy cậu.

Nàng cũng không nghĩ nhiều, ngồi trở lại bàn, cầm bút tiếp tục làm đề.

Không bao lâu, Hứa Phóng cũng trở lại. Sắc mặt của cậu không tốt, cằm nhỏ nước, tóc ở trán cũng ướt đẫm, như là mới vừa rửa mặt.

Lâm Hề Trì chớp chớp mắt, hỏi: “Cậu mệt à?”

Hứa Phóng không nói chuyện, ngồi bên cạnh nàng, rút giấy khăn bắt đầu lau mặt, sau đó liền trầm mặc cầm bút, tiếp tục viết bài thi.

Lâm Hề Trì nghiêng đầu xem xét vẻ mặt cậu, thấp giọng nói: “Ai, cậu mệt ngủ một lát đi, mình lại không phải tàn nhẫn không cho cậu ngủ trưa……”

Lời nàng còn chưa nói xong, Hứa Phóng ngắt lời: “Chúng ta tới đánh cược đi.”

“—— a?”

“Đánh cuộc toàn bộ sinh hoạt phí kỳ sau.”

Lâm Hề Trì ngốc: “Đánh cuộc lớn như vậy?”

“Ừ.”

“Đánh cuộc gì?”

“Tùy tiện, vật tay đi.”

Lâm Hề Trì trầm mặc vài giây: “Cậu cho mình là kẻ ngốc?”

Cuối cùng Lâm Hề Trì vẫn thỏa hiệp với kiên trì của cậu, sau đó cũng rất bất ngờ, nàng thực nhẹ nhàng dùng một tay nháy mắt hạ gục cậu. Nàng đối việc Hứa Phóng thua cuộc khϊếp sợ vô cùng, nhìn chằm chằm tay mình, nửa ngày đều không tin được.

Nàng không nhớ bao lâu không thắng được Hứa Phóng.

Lâm Hề Trì buột miệng thốt ra: “Oa, cậu có phải là đồ bỏ đi không vậy.”

“Ừ.”

Khi đó, nàng vốn nghĩ rằng Hứa Phóng sẽ mắng lại nàng, kết quả cậu cũng chỉ là nhỏ giọng ừ một cái, lúc sau tiếp tục cầm lấy bút làm đề. Lâm Hề Trì cảm thấy rất kỳ quặc, liền lén lút lại gần xem vẻ mặt cậu.

Lâm Hề Trì lúc này mới chú ý tới, Hứa Phóng mím môi, hai tròng mắt đỏ như nhuộm máu. Nàng bị dọa sợ, đột nhiên kéo lấy tay cậu: “Chúng ta lại đấu một lần? mình cảm giác vừa rồi cậu phát huy không tốt.”

Cậu quay đầu đi, nhỏ giọng nói: “Không cần.”

Thanh âm khàn khàn lại nhẹ, nghe tới thập phần khổ sở.

Lâm Hề Trì không biết làm sao bây giờ, liền thật cẩn thận hỏi: “Cậu làm sao vậy……”



Lời Hứa Phóng khi đó nói nàng còn nhớ rõ.

“Không có gì.” Hứa Phóng âm cuối run lên, gằn từng chữ một mà nói, “Cậu nói rất đúng, mình thật là đồ bỏ đi.”

-

Khi đó nàng không biết nguyên nhân Hứa Phóng phản ứng như vậy, nhưng Lâm Hề Trì hiện tại tưởng tượng, cũng đại khái có thể hiểu vì sao cậu lại hành động như thế. Cậu đại khái là nghe được lời Lâm Đinh nói, lại nghĩ tới chuyện nàng chuyển nhà trước đó.

Lần đó là bởi vì áy náy, lần này là bởi vì cái gì.

Từ khi Lâm Hề Cảnh tới đại học S tìm nàng, Hứa Phóng duy trì trạng thái này suốt một tháng.

Lâm Hề Trì cảm thấy cậu rất kỳ lại, liền tính nàng cố tình chọc tức cậu, thì cậu chỉ là trầm mặc một lúc, lại bắt đầu nhường nhịn nàng, như làm chuyện gì trái với lương tâm với nàng.

Cảm giác này tuy hơi thích thú, nhưng như là điềm báo sắp có giông bão.

Rất đáng sợ.

Thời gian trôi đến ngày 24 tháng 10.

Chắc là vì Lâm Hề Cảnh về nói với cha mẹ chuyện tiền sinh hoạt phí của nàng không đủ, mẹ Lâm mẫu gửi thêm cho nàng hai ngàn đồng. Lâm Hề Trì cầm này tiền này mua cho Hứa Phóng mua một đôi giày thể thao, vào tối sinh nhật cậu nàng mang bánh kem và quà, tính toán tự đưa đến ký túc xá của cậu.

Lâm Hề Trì đã xem thời khoá biểu của Hứa Phóng, xác định giờ này cậu không có tiết, nàng còn bóng gió hỏi quá, xác định lúc này cậu sẽ ở trong ký túc xá.

Đại học S không hạn chế sinh viên vào ký túc xá khác phái, chỉ cần ở dưới lầu nói một tiếng với dì quản lý và ký tên là được. Số lần Lâm Hề Trì đi tìm Hứa Phóng cũng không ít, lúc này liền ký tên đều không cần, cùng dì quản lý nói một tiếng trực tiếp đi vào.

Lâm Hề Trì lên lầu 3, đi đến trước phòng Hứa Phóng gõ ba cái.

Không ai mở cửa.

Nàng lại gõ ba tiếng.

Vẫn là không có ai.

Lâm Hề Trì lúc này mới phát hiện cửa không khóa, hờ khép, nàng liền thật cẩn thận đẩy ra. Bên trong tối đen như mực, không có bật đèn. Nàng buồn bực nhíu nhíu mày, nhỏ giọng gọi: “Hứa Phóng.”

Không ai trả lời, không giống có người ở.

“Mình bật đèn a……”

Lâm Hề Trì do dự mà mở chốt cửa bên cạnh, trong ký túc xá lập tức liền sáng lên. Nàng nhìn trong phòng, liền thấy bốn chiếc giường, chỉ có trên giường Hứa Phóng có người.

Lúc này Hứa Phóng đang nằm nhắm hai mắt ngủ, sợi tóc rơi xuống dưới, có thể là bởi vì đột nhiên sáng đèn, cậu chau mày, thoạt nhìn rất không vui.

Lâm Hề Trì nhìn kỹ, giống như trừ Hứa Phóng không người khác. Nàng tay chân nhẹ nhàng mà đóng cửa lại, đem đồ trên tay đặt ở trên bàn Hứa Phóng, thò lại gần ngồi xổm bên cạnh Hứa Phóng nhìn trộm.

-

Khi Lâm Hề Trì bật đèn, ý thức Hứa Phóng dần dần tỉnh táo lại. Cậu nghe được tiếng Lâm Hề Trì đặt đồ trên bàn, cũng cảm nhận được nàng đi tới ngồi xổm trước mặt mình.

Hứa Phóng đang muốn mở mắt, trên mặt đột nhiên cảm thấy có vật mềm lạnh.

Hình như là ngón tay nàng, đang sờ mặt cậu.

Cảm nhận được điều này, Hứa Phóng đột nhiên liền không nghĩ mở mắt. Cậu hơi tò mò Lâm Hề Trì kế tiếp sẽ làm gì, liền lười biếng mà tiếp tục nhắm hai mắt, chờ đợi động tác kế tiếp của nàng.

Qua nửa phút, Hứa Phóng nghe thấy Lâm Hề Trì đứng lên.

Không biết nàng muốn làm cái gì, Hứa Phóng liền trộm mở to mắt, liền thấy nàng tới bàn cậu. Chú ý tới nàng lại muốn xoay người, cậu lập tức khép lại mắt.

Một lát sau, nàng đi tới, cùng vừa mới giống nhau như đúc, ngồi xổm trước người cậu.

Sau đó, Hứa Phóng cảm nhận được bút marker.

“……”

Tiếp theo đó là Lâm Hề Trì ở trên mặt cậu tô vẽ.

Trên mặt vừa lạnh vừa ngứa, làm tâm tình Hứa Phóng từ thất vọng chậm rãi biến thành phẫn nộ. Cậu kiềm chế, nội tâm không ngừng nói: Mình thích cô ấy, Cô ấy là người mình thích. Mình phải đối xử tốt với cô ấy, nhớ rõ phải nhẹ nhàng. Nhịn đi.

Bởi vì những lời này, cậu không mở mắt ra trút tức giận với nàng.

“Ta phục, mình như thế nào liền vẽ thành như vậy.” Lâm Hề Trì nhìn chằm chằm mặt cậu, lẩm bẩm, “Chờ cậu ấy tỉnh lại khẳng định sẽ đem mình đánh chết đi……”

Tiếp theo, như dự đoán, cậu nghe được tiếng Lâm Hề Trì chạy trối chết.

Nghe được tiếng cửa đóng lại, Hứa Phóng chầm chậm mà mở mắt, đứng dậy soi gương, sau đó mặt không cảm xúc mà đi nhà tắm rửa mặt.

Lau một phút. Màu sắc một chút cũng chưa phai.

Hai phút, không phai.

Ba phút sau, Hứa Phóng nhìn hai bên gương mặt còn 3 chòm râu mèo, ném khăn lông trong tay, hít một hơi thật sâu, dùng ba giây điều tiết cảm xúc nội tâm, tức giận đạt tới đỉnh.

Cậu kéo cửa ban công, mặt đầy tức giận mà đi ra ngoài.

Mẹ nó.

Cậu hôm nay lại nhịn chính là đồ ngốc.