- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Vị Bơ Yêu Thầm
- Chương 32
Vị Bơ Yêu Thầm
Chương 32
Cuối tháng 9, mùa thu đến đúng hẹn, bầu trời xanh lam quang đãng không lẫn một chút mây. Cây hoa quế khu dạy học vừa lúc nở hoa, cửa sổ phòng học mở ra, hương thơm theo gió bay đến.
Quạt trần cũ kĩ phát ra âm thanh rất nhỏ tiếng vang, bên tai còn có phấn viết va chạm bảng đen cùng bút nước ở trang giấy thượng phát ra lả tả thanh âm. Diêm chí bân thanh âm tăng lên, thao thao bất tuyệt mà ở trên bục giảng giảng bài.
Lâm Hề Trì hơi thất thần, cúi đầu ở vở bản nháp xem một hồi viết bốn con số.
——1024.
Ánh mắt chú ý tới người bên cạnh dường như xem lại đây, Lâm Hề Trì lập tức lấy lại tinh thần, đem vở khép lại, trấn định mà nhìn về phía bảng đen, ghi chép lại vào sách giáo trình.
Nàng đấy giống như chỉ là ảo giác, Hứa Phóng ngoan ngoãn mà ngồi tại chỗ, môi hơi mím, cúi đầu viết bài. Tóc cậu cắt ngắn hơn một chút, lộ ra cái trán trơn bóng, thoạt nhìn có tinh thần hơn nhiều.
Thấy thế, Lâm Hề Trì vỗ vỗ mặt, cũng tập trung nghe giảng bài.
Ngày mai là quốc khánh, bởi vì trùng với ngày thứ 7 chủ nhật, trường học cũng không cần cố điều chỉnh thời gian học bù, theo kỳ nghỉ chung quyết định nghỉ 7 ngày.
Trong ký túc xá trừ Trần Hàm, ba người còn lại cùng ở tỉnh R, về nhà đều tính rất thuận tiện, cho nên cơ bản có thể về nhà đều sẽ về.
Nhà Trần Hàm cách trường rất xa, đi máy bay còn mất ba tiếng, đi lại rất vất vả. Nhưng lần này vì có kỳ nghỉ này, cô nàng vẫn luôn rối rắm, cũng vẫn lựa chọn về nhà.
Ký túc xá chỉ còn một mình Lâm Hề Trì.
7ngayf nghỉ này nàng cũng đã có dự định trước, được nhóm trưởng giới thiệu làm thời vụ 7 ngày ở tiệm trà sữa ngoài trường. Lâm Hề Trì thêm WeChat cửa hàng trưởng, nhìn yêu cầu chung, đã đăng ký.
Việc này, chủ yếu là bởi vì thời gian nghỉ nhiều, Lâm Hề Trì muốn gϊếŧ thời gian, nhưng cùng vì chuyện thiếu tiền.
Lâm Hề Trì và Hứa Phóng đánh cuộc xong, nàng đưa cậu 3000 đồng sinh hoạt phí đã tiêu hết, hơn nữa còn tiêu vào mấy trăm đồng của cậu.
Tuy rằng nàng không còn tính toán, nhưng đây là một cảnh báo với nàng, nếu nàng tiêu tiền không suy nghĩ, một tháng 3000 đồng chắc chắn không đủ. Quan trọng hơn tháng nữa là sinh nhật Hứa Phóng, Lâm Hề Trì muốn dành tiền mua quà cho cậu.
Năm trước hai người đều không đem chuyện sinh nhật này để ở trong lòng, Lâm Hề Trì càng là tùy tiện. Nghĩ tới liền tùy tiện đưa cậu đồ vật, như một cái bút hết mực, một chai Coca uống dở, hay đồng hồ nàng đã dùng nửa năm.
Nhưng năm nay khẳng định không thể như vậy.
Nàng còn như vậy, quả thực chính là trực tiếp tặng Hứa Phóng cho người khác.
Ở trong lúc Lâm Hề Trì miên man suy nghĩ, chuông tan học vang lên. Diêm Chí Bân hơi quá giờ, nhưng chú ý tới vẻ mặt học sinh xôn xao, rất nhanh thả người.
Lâm Hề Trì cúi đầu thu thập đồ của mình, lại cùng Tân Tử Đan và Diệp Thiệu Văn tạm biệt. Hứa Phóng ngồi ở bên cạnh chờ nàng, chân dài gác lên bàn phía trước.
Hứa Phóng mấp máy môi, thuận miệng hỏi: “bảy ngày này cậu muốn làm gì.”
“Mình tính đi làm thêm tạm thời.” Lâm Hề Trì đứng lên, nói thật cho cậu, “Ở ngoài trường, chỉ làm bảy ngày quốc khánh này.”
Hứa Phóng nhíu mày: “cậu không có việc gì sao lại đi làm thêm tạm thời.”
Hai người vừa nói vừa đi ra ngoài.
“Vì nhàn rỗi nên mình mới đi làm thêm.” Lâm Hề Trì để cặp sách vào giỏ mở khóa xe đạp, “Hay cậu cũng đi cùng đi, dù sao cậu cũng không có việc gì nhàn rỗi phát chán.”
Hứa Phóng liếc nàng một cái, không nói chuyện.
“Cậu đợi một chút để mình kiểm tra.” Lâm Hề Trì lấy di động nhìn lịch sử trò chuyện cùng cửa hàng trưởng, “Yêu cầu là tính cách hoạt bát rộng rãi, kiên nhẫn dễ ở chung…… Á, cậu giống như không quá phù hợp.”
“……”
“Mỗi ngày công tác thời gian hơn 4 giờ, một giờ mười lăm đồng, cảm giác cậu hẳn là sẽ chê ít.”
“……”
Lâm Hề Trì tiếp theo đọc thêm: “Có tinh thần trách nhiệm……”
Không chờ nàng đọc xong, Hứa Phóng đột nhiên ngắt lời nàng, giọng dịu dàng ấm áp: “Trì Trì.”
Rất ít nghe cậu gọi nàng như vậy, trái tim Lâm Hề Trì dừng nửa nhịp, nghiêng đầu nhìn cậu, biểu tình ngơ ngác.
“A? Làm sao vậy……”
“Đừng đi, cậu không phù hợp yêu cầu.” Hứa Phóng lấy chìa khóa xe đạp trong tay nàng, bộ dáng như tất cả vì tốt cho nàng, “Cậu không có khả năng.”
Lâm Hề Trì: “……”
Lâm Hề Trì thái dương căng ra, buồn bực, nhìn Hứa Phóng đi đến nhà để xe khu dạy học mở khóa xe đạp, quay tới quay lui chờ bên cạnh cậu.
Này xe là phần thưởng của lần thi đấu bóng rổ sinh viên mới, xe có yên đằng sau, xe dạp rất nhẹ nhàng, kiểu dáng hơi cũ, Lâm Hề Trì rất thích. Hứa Phóng nhận được liền đưa cho nàng.
Trường học rất lớn, có chiếc xe đạp cũng thuận tiện hơn rất nhiều.
Nhưng ngày thường đi học với bạn cùng phòng, Lâm Hề Trì vẫn đi bộ như trước. Lần này là bởi vì sau đó nàng muốn đi phỏng vấn ở tiệm trà sữa, đạp xe tới.
Hứa Phóng lấy xe từ nhà để xe ra.
Lâm Hề Trì nắm lấy tay lái, ngồi trên yên, quay đầu hỏi lại cậu: “Mình hiện tại đi phỏng vấn, còn cậu? Là về ký túc xá hay là đi ăn cơm?”
Hứa Phóng tay đút túi đứng yên, không nói chuyện.
Nàng do dự vài giây: “Mình đi được rồi?”
“Ân.”
Lâm Hề Trì nghĩ đi sớm phỏng vấn về sớm, cũng không nghĩ dây dưa thêm với cậu, cúi đầu đem điện thoại bỏ vào cặp sách, đạp xe muốn tiến lên.
Đột nhiên, phía sau nặng xuống.
Lâm Hề Trì theo bản năng quay lại xem, liền thấy Hứa Phóng ổn định vững chắc ngồi ở trên ghế sau, biểu tình tự nhiên lại thanh cao, như là đón taxi, ngay sau đó liền nói điểm đến với tài xế.
“……” Lâm Hề Trì khóe miệng co giật một chút, hỏi, “Ngài biết mình bao nhiêu kg không?”
Toàn thân đều là cơ bắp, rắn chắc lại nặng.
“Biết.”
“……” Biết mà cậu còn ngồi xuống.
Lâm Hề Trì dừng một chút: “Cậu muốn đi phỏng vấn cùng mình?”
“Ừ.” Hứa Phóng chân dài, cậu tùy ý chống trên mặt đất, thực tức giận trả lời, “Mình nhàn rỗi quá mà.”
“…… Mình với cậu đổi chỗ, cậu chở mình.”
“Không cần.” Hứa Phóng thực trực tiếp, “Không đổi.”
Lâm Hề Trì: “……”
Cậu mẹ nó nặng gấp đôi mình mà.
Lâm Hề Trì cắn răng bắt đầu đạp xe, nghĩ thầm mình thích không phải một chàng trai mà một nàng công chúa.
Tưởng tượng như vậy, Lâm Hề Trì rất chắc, Hứa Phóng chắc chắn sẽ không để ý cô gái khác.
Sẽ không có ai chiều chuộng cậu không vô điều kiện như thế.
-
Đến tiệm trà sữa, Lâm Hề Trì mệt còn lại nửa cái mạng. Từ lúc khóa xe nàng vẫn luôn khuyên Hứa Phóng về ký túc xá, bên ngoài nóng như vậy đừng bị cảm nắng, chạy nhanh đi ăn cơm, không cần bị đói.
Tóm lại không cần chờ nàng.
Miễn cho trong chốc lát còn muốn chở cậu về, nửa cái mạng dư lại cũng không còn.
Hứa Phóng nhíu mày, không thể tưởng tượng được hỏi: “Cậu chẳng lẽ muốn tôi tự mình đi về?”
“……” Cậu có thể đúng lý hợp tình như vậy nói ra lời này, Lâm Hề Trì cảm thấy không thể tưởng tượng được.
Hai người một trước một sau mà đi vào tiệm trà sữa.
Tiệm trà sữa này không gian rất lớn, trên dưới hai tầng, trang hoàng tinh xảo ấm áp, cho nên khách cũng rất đông. Trừ đồ uống, trong tiệm còn bán một ít đồ ngọt, kiểu dáng đẹp mắt, vị lại thơm ngon.
Câu lạc bộ Lâm Hề Trì tụ hội cũng đã tới đây.
Phỏng vấn còn tính thuận lợi, Lâm Hề Trì liền qua. Cửa hàng trưởng nói cho nàng đêm nay gửi thời gian làm việc cho nàng, ngày mai liền có thể lại đây đi làm.
-
Ra tiệm trà sữa, hai người lại tới nhà để xe.
“Hôm nay mình nói tại đây.” Lâm Hề Trì đem xe đạp chìa khóa đưa cho cậu, chạy chậm qua đi, ngồi lên ghế sau, biểu tình thận trọng lại cảnh giác, “Nếu cậu hôm nay không chở mình ——”
Hứa Phóng liếc nàng một cái, nhàn nhạt nói: “Như thế nào.”
“Mình liền.”
“Như thế nào.”
“Mình liền ……”
Hứa Phóng hừ nhẹ một tiếng.
Dáng vẻ này của Hứa Phóng làm Lâm Hề Trì lập tức nghe lời, ngoan ngoãn mà từ trên ghế sau nhảy xuống, vẻ mặt đau khổ.
“Vậy mình chở cậu vậy.”
“……”
Hứa Phóng yên lặng ngồi trên yên, đưa lưng về phía nàng, không biết sao, khóe miệng cười cười, thực mau cậu cất giọng thu lại nụ cười.
Thấy thế, Lâm Hề Trì chớp chớp mắt, vui sướиɠ hài lòng mà ngồi lại trên ghế sau, hai tay nàng nắm phía dưới ghế sau, để tránh chính mình bị rơi.
Qua sau một lúc lâu.
Lâm Hề Trì ngồi ở phía sau Hứa Phóng, nhìn chằm chằm lưng cậu, biểu tình như suy tư. Vài giây sau, nàng rũ xuống mắt, chầm chậm mà giơ tay, nắm góc áo cậu.
Cảm giác được hành vi của nàng, Hứa Phóng quay đầu lại nhìn nàng một cái, không nói gì.
-
Trưa ngày hôm sau, Lâm Hề Trì chuẩn bị đến tiệm trà sữa. Tối hôm qua cửa hàng trưởng gửi thời gian biểu, thời gian cơ bản đều từ 2 giờ đến 6 giờ chiều.
Mỗi ngày bốn giờ.
Đến cửa hàng, Lâm Hề Trì bận rộn một lúc.
Khoảng 3 rưỡi, Lâm Hề Trì vừa đưa khách ly trà sữa đóng gói xong. Đúng lúc, di động trong túi nàng vang lên, nàng theo bản năng nhận lấy nhìn.
Là Lâm Hề Cảnh.
Phía cô bé có âm thanh ồn áo, Lâm Hề Trì còn loáng thoáng nghe được âm thanh ở trạm tàu điện ngầm.
“Lâm Hề Trì, tới đón em.”
“……” Lâm Hề Trì sửng sốt, “Cái gì?”
“Em vừa đến nơi, trong chốc lát có thể đến cổng trường.” Giọng Lâm Hề Cảnh trong điện thoại truyền đến lanh lảnh, “Chị không cần đến trạm tàu điện ngầm tìm em, chị không muốn đi trực tiếp nói vị trí ký túc xá em tự đến.”
Lâm Hề Trì ngốc: “Em tới thành phố S?”
Nghe giọng điệu của nàng, Lâm Hề Cảnh không biết có phải mình tiền trảm hậu tấu làm chị tức giận, giọng liền mềm mỏng: “Đúng vậy…… Em tới chơi hai ngày……”
“……”
Dù sao đã tới, giọng Lâm Hề Cảnh kéo dài, bắt đầu chơi xấu: “Dù sao về sau em cũng muốn thi trường này, coi như trước tới tham quan một chút.”
Ngừng vài giây.
“Chị hiện tại không có thời gian.” Lâm Hề Trì nhìn khách đang đợi, “em ở yên tại chỗ, đừng chạy loạn, chị bảo Hứa Phóng đi đón.”
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Vị Bơ Yêu Thầm
- Chương 32