Chương 16

Diệp Thiệu Văn mang theo một bộ bài rút ra tám lá, 4 hình hai màu. Để mỗi người chọn 1 lá, 2 người cùng hình thì thành một tổ.

Rút xong đám người dựa theo màu sắc và hình để báo danh, Lâm Hề Trì viết vào sổ.

Lâm Hề Trì đang ở viết tên người cuối thì có điện thoại. Nàng nghiêng đầu liếc mắt một cái, là Hứa Phóng. Nàng cũng không nhận ngay, lại quay đầu cười với nữ sinh trước mặt: “Được rồi, cảm ơn.”

Sau đó buông bút, nhận điện thoại: “Có việc gì vậy?”

Đầu kia mang theo tiếng sột soạt, có chút ồn ào.

Giọng Hứa Phóng truyền đến, giọng Bắc Kinh hơi đè thấp, cà lơ phất phơ: “Tôi một mình về nhà?”

Nghe vậy, Lâm Hề Trì rất không có gì để nói: “Cậu gọi điện lại đây hỏi cái này?”

“Ừ.”

“Kia chẳng lẽ còn muốn mình đưa cậu về?”

“……”

Hứa Phóng trầm mặc để Lâm Hề Trì trực tiếp trở thành cam chịu.

Nàng cau mày, mắng: “Cậu bao nhiêu tuổi, về nhà còn cần người khác……”

Lâm Hề Trì nói còn chưa nói xong, điện thoại đã bị ngắt, bên tai truyền đến tiếng tut tút. Nàng im lặng mà buông di động, vẻ mặt không thể hiểu được.

Diệp Thiệu Văn ở một bên nhìn dáng vẻ này, đồng tình hỏi: “Người kia không phải là bạn trai đi?”

Lâm Hề Trì trầm mặc, qua sau một lúc lâu mới nói: “Cậu vì sao có ý tưởng khủng khϊếp như vậy.”

“……”

Bên kia.

Hứa Phóng đem chậm rãi buông điện thoại, biểu tình không có gì biến hóa, nhẹ nhàng nói nhàn nhạt: “Bạn có thể là nhớ lầm người, giống như không có việc này.”

Tân Tử Đan cứng đờ, đầu cúi thấp, mắt đỏ lên ngập nước.

Vừa rồi Hứa Phóng là đi đến ra bên cạnh gọi điện thoại, cho nên cô nàng cũng không biết cậu nói gì với Lâm Hề Trì. Lúc đang chờ, cô nàng vẫn luôn nghĩ phải đi, bảo mình không cần mất mặt xấu hổ, nhưng lại ôm chút hy vong.

Cô nàng lúc trước nói chuyện về Hứa Phóng cùng Lâm Hề Trì.……

Lâm Hề Trì chắc là hiểu được……

Nhưng hy vọng nháy mắt tan vỡ, kết quả như sự thật, nói dối bị vạch trần.

Lâm Hề Trì không có giúp cô nàng.

Lúc này, cứ việc đối phương chưa nói xúc phạm gì.

Tân Tử Đan vẫn như cũ cảm thấy bị xúc phạm đến tột cùng.

Hứa Phóng không nhắc lại chuyện cô nàng nói, cũng không lại dừng lại, cậu hoàn toàn xem đây là chuyện gì, nói câu “Về nghỉ vui vẻ” rồi nhanh chóng rời đi.

-

Bởi vì sau đó Diệp Thiệu Văn liên hoan với người trong câu lạc bộ, hai người cũng không nói thêm nữa cái gì, từng người rời đi.

Lâm Hề Trì không nghĩ buổi tối ra khỏi cửa lần nữa, dứt khoát đến nhà ăn. Nhớ Nhϊếp Duyệt và Tân Tử Đan đều về nhà, nàng liền nhắn WeChat cho Trần Hàm: 【 Tiểu Hàm, mình đang ở nhà ăn, cần mình mua cơm họ không? 】

Trần Hàm: 【 Không cần, đêm nay câu lạc bộ bọn mình liên hoan. 】

Trần hàm: 【 có thể về hơi trễ. 】

Nhìn lời này, Lâm Hề Trì nhắn lại “Được”, đến một cái cửa sổ mua phần cơm liền đi ra ngoài.



Trên đường, nàng đột nhiên nghĩ đến chuyện phí sinh hoạt.

Sợ Hứa Phóng về nhà quên mất, không liên lạc với nàng, để nàng ở trường đói chết cũng không sao, Lâm Hề Trì vội nhắn WeChat cho cậu: 【 Thí Thí, cho mình ba ngày tiền ăn. 】

Nghĩ nghĩ, nàng bổ sung: 【 Ngày lễ, cho mình nhiều một chút đi. 】

Lần này Hứa Phóng gửi tiền cấp rất sảng khoái, trực tiếp gửi một ngàn đồng lại đây.

Lâm Hề Trì nhìn đến con số, không thể tin tưởng mà trừng lớn mắt, nhịn không được nhảy nhót một chút, nàng đang muốn gọi điện thoại khen Hứa Phóng, tiếng chuông di động vang lên.

Màn hình hiện tên: Mẹ.

Tươi cười trên môi Lâm Hề Trì cứng lại, dừng vài giây mới nhận. Nàng tiếp tục về ký túc xá, giọng không nghe ra khác thường, cười hì hì: “Mẹ, tìm con có chuyện gì nha.”

“Trì Trì.” Giọng phụ nữ dịu dàng, mang theo chút mệt mỏi, “Trung thu có về nhà không?”

“Hẳn là không về đi, con tham gia câu lạc bộ, có chút việc.” Lâm Hề Trì đá viên đá trên mặt cười, “Hơn nữa nghỉ có ba ngày, lười về.”

“Ai, vừa ra cửa gặp dì Hứa con, nghe bà ấy nói Hứa Phóng hôm nay về nhà.” Mẹ Lâm có chút tiếc nuối, “Mẹ còn nghĩ rằng con sẽ về thằng nhóc.”

“Con có việc sao……”

Hai mẹ con lâu không trò chuyện, lúc này câu được câu không mà trò chuyện, thời gian trôi cũng mau.

Không nghe được chuyện gì khác, tinh thần căng thẳng của Lâm Hề Trì cũng dần dần thả lỏng lại, vui mừng nói chuyện gần đây của nàng.

Thực nhanh đi tới trước cửa ký túc xá.

Lâm Hề Trì từ trong túi lấy ra chìa khóa, một bên đem chìa khóa cắm vào ổ khoá, một bên nói: “Mẹ, con về đến ký túc xá. Vậy trước không nói, con trước ăn cơm chiều, trung thu……”

Nàng nói còn chưa xong, đầu kia điện thoại truyền tiếng đồ sứ bị ném vỡ, sau là tiêng điện thoại chạm vào đồ vật, cùng với không biết là âm thanh gì.

Lúc sau, là tiếng con gái khóc: “Con không ăn cái này ——!”

Lâm Hề Trì hô hấp cứng lại.

Xa xa mà, nàng có thể nghe thấy bước chân mẹ Lâm, giọng nhẹ nhàng dỗ dành cô gái kia, nghe dịu dàng lại lo lắng rất kiên nhẫn.

Nhưng cảm xúc của cô gái không giảm bớt chút nào, giọng bén nhọn đáng sợ, gần như là gào rống: “Mẹ lại gọi điện thoại! Con sinh bệnh mẹ không quan tâm con ——! Mẹ có phải lại gọi điện thoại cho chị ta! sao chị ta phiền phức như vậy——!”

Lâm Hề Trì mở cửa, nghe đầu kia điện thoại không ngừng truyền đến tiếng thét chói tai, cùng thù hận rất sâu. Nàng chớp chớp mắt, đứng tại chỗ, thực nhẹ nói hết lời.

“Tết Trung Thu vui vẻ.”

-

Lâm Hề Trì vào ký túc xá, bên trong trống không, trừ nàng không có những người khác.

Nhưng mắt nàng nhìn thấy hình ảnh giống trong điện, đồ sứ bị đập vỡ. Ở sau ghế dựa, nước và mảnh vỡ thủy tinh văng khắp nơi, hỗn độn.

Đó là chiếc ly lần trước nàng và Hứa Phóng mua bên ngoài.

Lâm Hề Trì ngẩn ngơ nhìn sàn nhà, yên lặng ngồi xổm xuống. Nàng cắn môi, đưa tay nhặt những mảnh thủy tinh to nhỏ, trong đầu hỗn loạn, tràn ngập hồi ức của những người khác nhau nói với nàng.

Là mẹ Lâm mẫu: “Trì Trì…… con có thể hay đi ở nhà ông ngoại một đoạn thời gian không?”

Là cha Lâm vẻ mặt ưu sầu, hy vọng nàng có thể thông cảm: “Con có nghĩ ra nước ngoài học đại học?”

Là người kia hung tợn mà nói với nàng nói: “Tôi cảnh cáo chị, kỳ nghỉ không được trở về, nhìn thấy chị tôi liền ghê tởm.”

Tất cả đều không muốn nàng trở về.

Cuối cùng, cô em gái ương ngạnh của nàng, luôn không ngừng đối nghịch với nàng, cả khuôn mặt đều là nước mắt, đứng ở trước người nàng, thanh âm khóc đến nghẹn ngào khó nghe, đối với cha mẹ quát: “Các người dựa vào cái gì đối với chị con như vậy! Con nói cho các người——”

Lâm Hề Trì đột nhiên ném mảnh vỡ trong tay xuống, nước mắt bất ngờ rơi xuống. Nhìn trên đống hỗn độn trên mặt đất như tìm được chỗ phát tiết cảm xúc, đôi bàn tay úp vào khuôn mặt nức nở.



“Ai làm cho a……”

-

Sau khi gửi tiền cho Lâm Hề Trì, mãi đến tối, Hứa Phóng nhận tin nhắn trả lời của nàng. Nghĩ đến bà cô vong ân phụ nghĩa này cậu lại tức giận.

Lúc ăn cơm tối, Hứa Phóng đi xuống lầu.

Bởi vì cậu một tháng không về nhà, mẹ hứa làm một bàn lớn đồ ăn, tất cả đặt ở trên bàn. Thấy cậu xuống, vội vàng tươi cười, gọi cậu lại ăn cơm.

Cậu đang muốn đi qua, cha Hứa ngồi ở phòng khách cũng gọi: “Con trai, lại đây.”

Nghe tiếng, Hứa Phóng đổi hướng, hướng phòng khách đi đến.

Hứa phụ chỉ bàn trà trước mặt: “Con đem thứ này đưa nhà chú Lâm đi, bố mấy ngày bận rộn quên không đưa, vừa lúc Hề Trì không về, con liền nói cho bọn họ một số chuyện của con bé ở trường.”

Hứa Phóng cúi đầu nhìn, trên bàn trà để vài cái túi quà tặng, bên trong để bánh trung thu, lá trà và rượu vang đỏ. Cậu mím môi, sắc mặt nháy mắt khó coi, trở lại bàn ăn: “Không đi.”

Cha Hứa lập tức ngồi thẳng, trừng mắt: “Con không đi?”

Nghe được động tĩnh bên ngoài, mẹ Hứa muôi từ trong bếp đi ra, cũng trừng mắt: “Ông vừa mắng ai?”

“Đâu có phải chuyện gì lớn.” Cha Hứa mất hết khí thế, cầm túi quà tặng đi ra ngoài, “Con trai không đi tôi đi, tôi đi là được.”

“……”

Nghĩ đến nhà bên cạnh, tâm tình Hứa Phóng lập tức kém hơn, thất thần ăn cơm chiều, trong lòng luôn có chút dự cảm không tốt.

Cơm nước xong, Hứa Phóng bị Tưởng Chính Húc hẹn đi ra ngoài uống rượu. Cậu về phòng thay quần áo, ngồi ở trên giường, không chút để ý mà nhìn di động.

Tưởng Chính Húc lại gọi điện thoại tới thúc giục.

Hứa Phóng lập tức ấn ngắt rồi gãi gãi đầu, gọi cho Lâm Hề Trì.

Chuông vang lên mười mấy lượt không nhận.

Hứa Phóng kiềm chế tính tình, tiếp tục gọi.

Gọi liên tục 5 ~ 6 lần, Lâm Hề Trì mới nhận điện thoại. Chỗ nàng bên kia thực ồn, tiếng nhạc đinh tai nhức óc, làm Hứa Phóng hoàn toàn nghe không rõ tiếng nàng.

Rất nhanh, không còn tiếng nhạc.

Điện thoại truyền đến giọng Lâm Hề Trì, mang theo giọng mũi rất nặng, mơ mơ màng màng: “Sao?”

Giọng như vậy làm Hứa Phóng tâm tình khá hơn hiều, cậu dịu giọng, không chắc chắn hỏi: “Cậu đang ngủ?”

“Không có.” Tốc độ Lâm Hề Trì nói chuyện rất chậm, nghe tới ngốc ngốc, “Mình cũng về Khê thành, mình muốn trở về một chút, liền đã trở lại.”

Đáp án này ngoài dự kiến của cậu.

Hứa Phóng dừng một chút: “Cậu ở đâu.”

Lâm Hề Trì hỏi một đằng trả lời một nẻo, thanh âm mơ mơ màng màng: “Ông ngoại ngủ rất sớm, hiện tại quá muộn, mình không thể đi đánh thức ông.”

“……”

Đợi trong chốc lát.

Tựa hồ là vẫn không thấy cậu nói chuyện, Lâm Hề Trì lại nói.

“Cậu gọi cho mình làm gì……”

Hứa Phóng nhắm mắt, giọng tức giận hỏi lại.

“Cậu hiện tại ở đâu?