Ba người bạn cùng phòng đã lục tục mà rời giường.
Có người lại đây gõ gõ giường cậu, ý bảo cậu thời gian đã không còn sớm, gõ gõ hai tiếng phá lệ thanh thúy.
Hứa Phóng nhỏ giọng lên tiếng, ở trên giường ngồi, không biết làm sao mà gãi gãi đầu, theo sau biểu tình cổ quái mà khung chat nhập nội dung: 【 cậu vừa khóc tôi thiếu chút nữa tôi cho rằng tôi ở trong mộng chết đột ngột. 】
Nhưng cậu còn không có gửi đi, đột nhiên chú ý tới thời gian gửi tin nhắn.
3 rưỡi sáng.
Đầu ngón tay Hứa Phóng dừng lại, nghi hoặc mà nhìn chằm chằm thời gian kia.
Gặp ác mộng?
Thực mau, cậu đem vừa mới nói toàn bộ xóa hết, đổi thành một câu trả lời nghiêm túc: 【 đã biết. 】
-
Lâm Hề Trì thuộc người rất ít khóc, nhưng vừa khóc liền cơ bản dừng không được. Cho nên tối hôm qua nàng khóc ra, ở ban công ngồi xổm gần rạng sáng mới một lần nữa về phòng.
Trừ bỏ tối hôm qua cuối cùng nhịn không được hô lên câu nói kia, khi khác giọng nàng đều mạnh mẽ có lực. Lại cũng không đem bạn cùng phòng đánh thức.
Sợ sáng đôi mắt sẽ sưng, Lâm Hề Trì còn lấy khăn lông giặt nước ấm tới đắp mắt. Kết quả ngày hôm sau đôi mắt tuy rằng không rõ ràng sưng, nhưng hốc mắt còn hồng. Bởi vì giấc ngủ không đủ, trong ánh mắt đầy tơ máu, nàng trang điểm đạm hơn ngày thường một ít vẫn như cũ che không được tiều tụy.
Lâm Hề Trì hôm nay buổi sáng cùng buổi chiều đều kín lịch, buổi tối không có lớp, nhưng từ 8 giờ rưỡi đến 10 giờ có tiết tự học buổi tối. Tiết tự học buổi tối kết thúc, còn muốn tới nhà ăn cùng người câu lạc bộ thể dục mở một buổi họp nhỏ.
Trừ lúc tan học đến 8 rưỡi tối, thời gian còn lại đều bận rộn bài vở.
Tiết đầu tiên buổi sáng là bài chuyên ngành. Mấy người bạn cùng phòng đều là cùng lớp, cho nên trừ môn tự chọn, Lâm Hề Trì cùng ba cô bạn chương trình học và thời gian đi học đều là giống nhau.
Bốn người cùng nhau ra cửa.
Lâm Hề Trì thức dậy muộn, rửa mặt và trang điểm đều vội vàng, đến bây giờ mới có thời gian nhớ lại chuyện nửa đêm hôm qua. Ngay cả nàng đều cũng cảm thấy chính mình ngốc lại thần kinh không bình thường.
Nàng không biết Hứa Phóng sẽ có phản ứng gì.
Đại khái sẽ nói nàng có bệnh đi?
Lâm Hề Trì buồn bực mà mở WeChat ra nhìn.
Nàng mới vừa nhìn đến tin nhắn của Hứa Phóng, sửng sốt, còn chưa kịp trả lời, hình ảnh lập tức đổi thành cuộc gọi.
Hứa Phóng gọi tới.
Lâm Hề Trì ấn nghe: “Alo?”
Giọng nàng bởi vì tối hôm qua khóc, trở nên có chút khàn khàn, ngày thường tinh thần phấn chấn bồng bột không còn sót lại chút gì, giống như là cây cối điêu tàn, uể oải, không có nửa điểm sức sống.
Hứa Phóng đại khái cũng đang trên đường đến khu dạy học, kia đầu điện thoại có chút ầm ĩ, đều là tiếng đám người nói chuyện. Nghe được giọng nàng, Hứa Phóng ngừng lại, thấp thấp hừ một tiếng, nói thẳng: “Tối hôm qua mơ thấy mình đã chết?”
“……” Lâm Hề Trì nhíu mày, “Cậu nói cái gì đâu!”
“Vậy cậu khóc cái rắm.”
Lâm Hề Trì nghĩ đến ngày hôm qua như vậy không hề có dáng vẻ khóc lớn, cũng có chút thẹn thùng. Nàng mím môi, nhỏ giọng nói: “Cậu gọi tới làm gì……”
“Không có việc gì.” Hứa Phóng dừng một chút, nhẹ giọng nói, “Về sau gọi điện thoại cho mình.”
“Cái ——”
Lâm Hề Trì còn chưa nói xong, Hứa Phóng lập tức nói câu “Ngắt”, theo sau liền treo điện thoại.
Nàng dại ra mà nhìn di động, hoàn toàn không hiểu ý tứ của cậu vừa rồi.
-
Giấc mơ ngày hôm qua kia, bộ dáng Hứa Phóng bởi vì ốm đau mà yếu ớt tuyệt vọng, kí©h thí©ɧ mạnh đến hồi ức của Lâm Hề Trì, dẫn tới nàng hoàn toàn nhớ không nổi bộ dáng khỏe mạnh mà cường tráng của Hứa Phóng hiện tại.
Trong đầu tất cả đều là khi đó bộ dạng như dây leo của Hứa Phóng.
Liền suy nghĩ một buổi sáng như vậy, Lâm Hề Trì ở WeChat hẹn Hứa Phóng cùng nhau ăn cơm chiều.
Lâm Hề Trì hôm nay các tiết đều là môn bắt buộc, cho nên từ buổi sáng đến buổi chiều đều là cùng với ba cô bạn cùng phòng.
Khi tan học, Lâm Hề Trì đi ra khu dạy học, liếc mắt một cái liền nhìn thấy Hứa Phóng đứng ở cây gần nhân bên trái. Nhìn thất bộ dáng tinh thần của cậu, cổ phiền muộn trong ngực nàng nháy mắt tan đi không ít, quay đầu cùng bạn cùng phòng nói lời từ biệt.
Lâm Hề Trì đi đến trước mặt cậu, đứng yên, mắt không nháy mắt mà nhìn cậu.
Ngay từ đầu Hứa Phóng còn tùy ý nàng nhìn chằm chằm, mấy chục giây sau, cậu nhịn không được giơ tay đem đầu nàng hướng một bên quay, giọng điệu có chút táo bạo: “Xem cái rắm a.”
Lâm Hề Trì ngoan ngoãn mà đem tầm mắt chuyển đi: “Không có.”
Sau đó liền nhấc chân hướng nhà ăn đi.
“Đi thôi.”
Được đến phản ứng như vậy, Hứa Phóng lại đột nhiên không kịp phòng ngừa. Nếu là ngày thường, theo tình huống bình thường phát triển, Lâm Hề Trì khẳng định sẽ làm bộ đứng đứng đắn đắn biểu tình, chỉ vào hắn nói: “Đúng vậy.”
Hứa Phóng nghi hoặc mà nhìn chằm chằm bóng dáng nàng, đi theo phía sau nàng.
Không khí trầm thấp.
Thường lui tới lúc này, hẳn là cậu đi ở phía trước, Lâm Hề Trì đi theo bên cạnh, miệng nói không ngừng, nói một đống lớn có thể đem cậu tức giận đến thẳng cười lạnh.
Mà hôm nay, bộ dáng của nàng lại phảng phất đang nói “Mình cái gì đều nghe lời” ngoan ngoãn, cư nhiên làm cả người Hứa Phóng khó chịu lại không được tự nhiên.
Hứa Phóng thiếu kiên nhẫn, giọng bực bội: “Cậu gọi tôi cùng nhau ăn cơm lại không nói lời nào?”
“Nga.” Lâm Hề Trì ngửa đầu xem hắn, “Hứa Phóng, khuôn mặt cậu thật sự quá hoàn mỹ, từ cái trán đến cằm, đôi mắt, cái mũi, môi, không một chỗ không phải một tác phẩm nghệ thuật tinh xảo.”
“……”
“Còn có dáng người cậu, mình chưa từng gặp qua người có đồng thời một dung mạo thiên thần, cư nhiên còn có như vậy ——”
Hứa Phóng lập tức duỗi tay che lại miệng nàng, sau đó nhìn chằm chằm chính mình cánh tay nổi da gà.
“Cậu có bệnh?”
Lâm Hề Trì không nói chuyện, mắt to không chớp mắt mà nhìn hắn.
“Cậu bình thường một chút cho tôi.” Hứa Phóng lạnh mặt mà trừng mắt nhìn nàng một cái, tay buông ra, còn sợ hãi mà bổ sung câu, “Lại nói nhảm nhiều như vậy mình cậu đi ăn.”
Lâm Hề Trì cũng thực vô tội: “Không phải cậu bảo tôi nói chuyện sao?”
“……” Hứa Phóng mặc kệ nàng.
“Nếu cậu muốn cho mình theo ngày thường như vậy nói chuyện,” Lâm Hề Trì lập tức lắc đầu, “Đây là không có khả năng, mình ngày hôm qua đã phát thề, mình tuyệt đối sẽ không lại cùng cậu đối nghịch.”
Hứa Phóng hoàn toàn không biết nàng mơ thấy cái gì có thể làm nàng có phản ứng lớn như vậy, cau mày nói: “Cho nên cậu sau này đều cùng tôi nói chuyện như vậy?”
“Nếu cậu không thích phương thức này mình có thể đổi.”
“Ví dụ?”
“Mình có thể uyển chuyển một chút.”
“……”
Lâm Hề Trì tiếp tục giới thổi: “Hứa Phóng, nguyên bản mình cảm thấy cái áo ngắn tay trên người của cậu thật sự rất xấu, nhưng mặc ở trên người của cậu, mình đột nhiên cảm thấy không xấu. Không, không phải không xấu, mình cảm thấy, có thể tham gia biểu diễn được.”
“……”
Hứa Phóng hít một hơi thật sâu, quyết định xuống tay từ nguyên nhân: “Cậu ngày hôm qua mơ cái gì.”
Lâm Hề Trì dừng một chút, nghĩ đến cái hình ảnh kia, cảm xúc lại hạ xuống, nàng cũng không giấu giếm, thực thành thật đáp: “Mơ thấy cậu dạ dày gặp vấn đề ngày mùng 1, nôn đến bị sốc phải đưa đi bệnh viện.”
“Sau đó cậu vừa tỉnh liền tra tấn như vậy tôi?”
Lâm Hề Trì bị lời này của cậu làm nghẹn rồi: “Cái gì liền tra tấn? Mình khen cậu còn không tốt.”
“Cậu nói lời nói như vậy tôi sống thiếu ít nhất hai mươi năm.”
“……”
Lâm Hề Trì dừng vài giây, lại nâng đầu, đôi mắt lóe lên, không chớp mắt nhìn cậu, cùng vừa mới ở khu dạy học bên ngoài ánh mắt giống nhau như đúc.
Đang lúc Hứa Phóng tưởng tượng vừa mới như vậy đem đầu nàng đẩy ra.
Lâm Hề Trì đã mở miệng, nói: “Cậu lớn lên giống như kẻ ngốc.”
“……”
Thấy Hứa Phóng sắc mặt nháy mắt trở nên âm trầm lên, Lâm Hề Trì lập tức dừng, bổ sung: “Đây không phải nghĩa xấu.”
Hứa Phóng: “……”
-
Hứa Phóng 7 giờ có huấn luyện đội bóng rổ, cho nên 5 giờ cậu cũng đã ăn cơm xong, lúc này cũng chỉ là bởi vì cảm thấy nghe trong điện thoại cảm xúc của Lâm Hề Trì không đúng mới lại đây cùng nàng ăn cơm.
Cậu nhanh chóng mua cơm cho Lâm Hề Trì, đặt ở trước mặt nàng, không kiên nhẫn mà thúc giục.
“Nhanh ăn, ăn xong chạy nhanh đi.”
Lâm Hề Trì nhai cơm, mơ hồ không rõ nói: “Cảm giác mình nói cái gì cậu đều không vui.”
“Biết liền tốt.”
“Mình đây……”
Cậu lạnh mặt ngắt lời: “Ăn cơm.”
Lâm Hề Trì ngồi ở đối diện cậu, nhỏ giọng nói: “Thật vất vả muốn đối với tốt với cậu một lần cậu lại không nhận.”
“……”
“Cậu nói cậu người này có phải hay không có khuynh hướng chịu ngược đãi.”
Hứa Phóng rũ mắt chơi di động, không cãi với nàng.
“Mình đối với cậu tốt cậu hung dữ với mình, mình mắng cậu cậu ngươi cũng hung dữ với mình, cậu nói chúng ta hẳn là ở chung như thế nào.”
Hứa Phóng không thể nhịn được nữa, ngẩng đầu nhìn nàng, đột nhiên mở miệng nói: “Trì Trì.”
Lâm Hề Trì nháy mắt trầm mặc.
Mặt cậu không biểu tình, giọng điệu không hề phập phồng: “Trì Trì đáng yêu.”
“……”
“Trì Trì xinh đẹp như hoa, chim sa cá lặn, như hoa như ngọc.”
“……”