Chương 32: Chiến Thần

.

Minh Khê giúp Sharon thu dọn xong đồ đạc xong nói cậu muốn ra ngoài hít thở không khí, Sharon không đồng ý nhíu mày: "Bên ngoài tuyết rơi lớn như vậy..."

"Không sao đâu, em một lát nữa sẽ trở lại!" Minh Khê vỗ ngực bảo đảm, kết quả ở cửa động ngồi ba tiếng đồng hồ, người đều đông cứng ngây người.

Tuyết rơi lả tả rơi trên lông mi cậu, lại bị không khí lạnh lẽo đóng băng, ngưng kết thành một tầng băng trắng xóa, cậu nhìn chằm chằm về phía xa, hắt hơi một cái.

"A... hắt xì." Minh Khê che miệng, cả người bị hắt xì khiến nhắm chặt hai mắt, trong mắt dâng lên một cỗ hơi nước, cậu mở mắt ra, ngây người.

Alpha tóc vàng mắt xanh lam đứng trước mặt cậu, tóc tai bị gió tuyết thổi rối tung, duy chỉ có khuôn mặt anh tuấn sắc mặt lạnh lùng, đường quai hàm kiên nghị hiện lên vẻ xa cách.

Minh Khê ngồi tại chỗ hồi lâu không nhúc nhích, chỉ ngây ngốc ngẩng đầu nhìn chằm chằm Ayres.

"Tại sao lại ngồi ở đây?" Ayres nhíu mày.

Minh Khê rốt cuộc phản ứng lại, đột nhiên đứng dậy, kinh hỉ hô: "Ayres, anh đã trở lại!"

Cậu hít hít mũi, vui vẻ xoay quanh Ayres một vòng, lải nhải: "Anh không có bị thương chứ? Những con trùng tộc kia đều bị anh đánh lui rồi sao? Anh quả nhiên rất lợi hại nha Ayres..."

Nhìn Minh Khê còn muốn xoay quanh mình thêm một vòng nữa, Ayres nắm lấy vai cậu: "Vào trong trước đã."

Minh Khê giống như chú chó con bị nắm lấy cổ, trong nháy mắt an tĩnh lại, cậu chớp chớp mắt: "Ồ."

Trong hang động lều trại san sát, nhìn thấy Ayres, tất cả mọi người đều dừng chuyện đang làm trong tay, kinh hỉ chào hỏi.

"Ayres, anh không sao chứ?"

"Trùng tộc đâu?"

Crick cười đi tới, vỗ vỗ vai trái Ayres: "Biết ngay anh có thể bình an trở về." Anh ý vị thâm trường liếc mắt nhìn Minh Khê đi theo bên cạnh Ayres, "Lại không trở về, có người lo lắng đến khóc mất."

Minh Khê bị trêu chọc đến đỏ mặt, may mắn trong hang động ánh sáng tối, chỉ có ánh lửa màu vàng cam, cậu hậu tri hậu giác lặng lẽ lùi về sau, ý đồ lẫn vào trong đám người.

Ayres đang nói chuyện với Crick tựa hồ phía sau mọc mắt, anh đột nhiên xoay người, đi đến trước mặt Minh Khê, đôi mắt xanh lam trầm tĩnh: "Áo khoác của tôi bị rách."

Thấy Minh Khê không phản ứng, Ayres giơ cánh tay lên, lộ ra chỗ rách trên áo ở bên hông.

Quả thật bị rách, nứt ra một khe hở dài nửa ngón tay, Minh Khê lại khẩn trương: "Anh bị thương sao?"

"Không." Ayres buông cánh tay xuống, "Có thể giúp tôi khâu lại được không?"

Minh Khê thở phào nhẹ nhõm, do dự trả lời: "Có thể, nhưng kim chỉ ở trong lều, em muốn đem quần áo mang về..."

"Tôi đi cùng em." Ayres ngắt lời cậu.

Minh Khê ngẩn ra: "Được rồi."

.

Minh Khê vẫn như cũ ở cùng Randy trong một cái lều, nhưng Randy là người không ở yên một chỗ được, lúc này lại chạy ra ngoài kết giao bạn bè.

Lều rất nhỏ, Sharon ở mỗi lều đều đặt đèn, dùng đá dạ quang thống nhất cung cấp năng lượng.

Minh Khê mở đèn, quỳ bò bên cạnh rương tìm kim chỉ, mông lắc lư giữa không trung.

Ayres vóc dáng quá cao trở thành trở ngại để anh đi vào lều, anh cúi người ngồi xuống sau lưng Minh Khê, ánh mắt không thể khống chế rơi vào mông Minh Khê, yết hầu trượt lên xuống.