Chúng ta sẽ mãi mãi cùng nhau bước đi. Cậu là Vũ Trường mình là Như Ý, chúng ta gặp nhau như một sự sắp đặt hoàn hảo nhất. Mình và cậu sẽ cùng nhau vượt qua mọi khó khăn, cậu là ánh sáng của mình, mình là chốn về của cậu. 8 Tuổi, lần đầu gặp gỡ chính là có một sơi dây liên kết gắn chặt họ."Bạn ơi, đợi mình..." "Sao thế?" Cậu bé vẫn đứng trước cổng chưa hề rời đi. Cười cười nhìn dáng vẻ thở gấp đáng yêu của cô bé. "Chúng ta còn chưa biết tên nhau mà." "Mình tên Vũ Trường." "Mình là Như Ý. Khi đặt tên cho mình, mẹ mình hy vọng mọi thứ mình làm đều được như ý. Tên của cậu có ý nghĩa là gì?" "Mẹ mình nói tên của mình chỉ sự trường tồn, sự tồn tại lâu dài." "Hay thật đó, nếu mình với cậu cộng lại thì chúng ta sẽ tồn tại lâu dài và mọi chuyện đều được như ý nguyện rồi. Chúng ta đúng là trời sinh một cặp." "Cậu nói vậy có hiểu được ý nghĩa không đó? Cậu đồng ý bên mãi mãi sao?" "Đương nhiên rồi, tụi mình sẽ mãi mãi bên cạnh nhau nha." Hai tâm hồn bé nhỏ cô đơn đã như thế tìm được nhau. Họ là tia nắng của nhau, sưởi ấm đối phương. Chính là khi 8 tuổi họ không hề biết mãi mãi ở bên nhau khó khăn như nào. 16 tuổi, sóng gió ập tới chia cắt hai người. "Nhà cậu không còn nữa nhưng cậu còn có mình mà. Sắp tới cậu đến nhà mình ở đi." "Mình ở đâu không liên quan đến cậu. Tránh ra!" "Cậu..." Cô chưa bao giờ thấy Trường tức giận với cô bao giờ. Lần này cô dùng hai tay nắm chặt tay cậu. Trường hất mạnh tay cô, lạnh giọng: "Đừng gặp nhau nữa." Câu nói ấy như ngàn mũi dao băng giá găm sâu vào tim Như Ý. Cô ngước mắt lên nhìn cậu lạnh lùng đi ngan qua cô. Cô chạy theo níu lấy tay cậu, nhưng cậu hất mạnh tay một cái cô mất đà té xuống nền đá lạnh băng. "Cậu nói mình làm sao có thể tiếp tục bên cậu đây? Chính ba cậu đã gϊếŧ ba mẹ mình, cậu tại sao lại giấu mình? Cậu ấy không nhìn cô nữa, loạng choạng bước đi, một giọt nước mắt không kìm nén được rơi xuống.