Mưa phùn gió nhẹ làm mấy cánh hoa xoan rơi rụng. Thị nữ của Lệ Gia các đẩy cửa sổ ra, tiếng trẻ con cười khanh khách từ phía mặt nước truyền đến.
Đêm qua Tĩnh vương nghỉ ở chỗ vương phi, sáng sớm dậy đã sang thư phòng. Giữa đường bỗng nghe có tiếng cười đùa của Tuế Quan trong Lệ Gia Các, lòng ông dâng niềm vui sướиɠ, bước vào phòng thì thấy bọn thị nữ trải một tấm thảm nỉ xuống dưới đất, cổ tay bụ bẫm của Tuế Quan đeo chiếc vòng tay vàng, trên người mặc cái yếm đỏ thẫm, trộm vía rất ngây ngô khả ái, hệt như Quan Âm đồng tử trên tranh Tết. Giờ phút này, thằng bé đang ngồi trên thảm nỉ nghịch quả su su, thấy Tĩnh vương đến, nó ê a quơ quơ hai tay.
Búi tóc của Tiết phu nhân hơi rối, lệch sang bên, bà chỉ choàng một chiếc áo nhẹ nhàng, biếng nhác ngả người tựa vào giường nhỏ trông Tuế Quan nô đùa ầm ĩ. Vẻ mê man xuất thần in trong đôi mắt bà, bắt gặp Tĩnh vương, sóng mắt bà xao động, tràn đầy mong đợi liếc nhìn Tĩnh vương.
"Cha đến rồi đây." Tĩnh vương bồng Tuế Quan lên, âu yếm vuốt ve khuôn mặt đứa nhỏ, nhìn sắc mặt chất chứa ưu sầu của Tiết phu nhân, "Tuế Quan ngoan quá, mới sáng sớm đã dậy rồi, có phải đêm qua quấy mẹ không hả?"
Có một lá thư nhét trong ống tay áo Tĩnh vương, là thư khẩn cấp mấy hôm trước Vương Phù gửi tới từ Cam Châu. Thư viết Lý Vị đã đuổi theo Xuân Thiên ra Ngọc Môn qua, đi đến Y Ngô.
Sau khi đọc xong, Tĩnh vương buông một tiếng thở dài. Tin tức ấy vẫn giấu Tiết phu nhân, tới nay đã bắt đầu có chiều hướng giấy chẳng gói được lửa. Tĩnh vương tránh né Tiết phu nhân vài ngày, nhủ bụng rằng có thế nào thì cũng chả trốn được nửa.
Nghĩ vậy, Tĩnh vương giao đứa nhỏ cho nhũ mẫu, dặn đưa thằng bé ra ngoài chơi, còn mình thì vào phòng trong, kéo tay áo Tiết phu nhân: "Nào, ta chải đầu cho Miểu Miểu."
Tiết phu nhân mấp máy bờ môi đỏ mọng: "Không dám phiền hà vương gia, vẫn nên để thϊếp hầu vương gia."
Bà đứng dậy, dáng người thướt tha, tấm áo choàng mỏng manh buông lơi nơi khuỷu tay, để lộ một đoạn cánh tay ngọc nõn nà, mười ngón nhỏ và dài, cùng suối tóc đen khó khăn lắm mới búi được một kiểu lỏng lẻo. Bà kéo Tĩnh vương lên giường nhỏ, lấy cái dựa lưng*, mang hai cái gối thêu hạt đôi ra, nước trà rót ly sen, hương nghê tỏa mùi mới. Bà cầm một chiếc trâm ngà voi ngọc, ngồi quỳ bên cạnh Tĩnh vương, chầm chậm đấm vai cho Tĩnh vương.
*Cái dựa lưng: Cái này có thể đặt đằng sau dựa lưng, hoặc đặt đằng trước để kê tay.
Hương trà dễ chịu từ từ thấm vào tim gan. Phòng riêng chỉ có hai người, sau một phen quấn quýt thân mật, Tĩnh vương ngắm gương mặt buồn rầu của Tiết phu nhân, chậm giọng bảo: "Năm ngoái Nhị lang của Đoàn Gia ra Tây Vực. Trên đường về gặp được một thiếu nữ khoảng mười bốn mười lăm tuổi ở phủ Túc Châu Hà Tây. Thiếu nữ kia tới từ Trường An, còn tự giới thiệu là có quan hệ với ta và nàng. Ta cho người đi điều tra, quả thực... không nghi ngờ gì nữa, đó chính là Xuân Thiên."
Tiết phu nhân nghe Tĩnh vương lên tiếng, một niềm sung sướиɠ bỗng chốc vỡ òa, bà đứng bật dậy, hai mắt rưng rưng, cả người run rẩy túm lấy áo bào của Tĩnh vương: "Vương gia, ý của ngài là... Nữu Nữu, tìm được Nữu Nữu rồi sao?"
Tĩnh vương trông thần sắc bà, thầm thở dài, lấy lá thư từ trong tay áo ra đưa cho Tiết phu nhân: "Nàng tự đọc đi."
Tiết phu nhân ngạc nhiên mừng rỡ, vội vàng nhận lá thư của Vương Phù đọc hết một lượt. Tức thì, vẻ hạnh phúc trên mặt chợt cứng đờ.
Ngón tay mềm mại của bà siết chặt tờ giấy dó vàng hơi mỏng, ánh mắt Tiết phu nhân dừng thật lâu ở nét mực cuối lá thư, rồi lại dần dần dịch chuyển lên phần mở đầu, đọc kỹ nội dung không bỏ sót bất cứ một con chữ nào.
Số chữ trên thư không quá nhiều, mà Tiết phu nhân lại đọc cực kỳ lâu, lâu đến độ tưởng như ánh mắt có thể xuyên thủng tờ giấy mỏng. Bà ngẩng đầu, hỏi: "Con bé, dưỡng thương mấy tháng ở Cam Châu, mấy ngày trước đã ra Ngọc Môn quan, tới Y Ngô tìm người?"
Tĩnh vương gật đầu, nhìn Tiết phu nhân đăm đăm.
"Tại sao con bé muốn đến Y Ngô?" Bà hỏi ông, cũng tự hỏi chính bản thân mình, nửa là nghi hoặc, nửa là bi thương, nửa đã sáng đỏ, nửa là suy sụp, cánh môi đỏ run run, "Tại sao lại phải bỏ nhà đi ngàn dặm, đến Y Ngô? Đi tìm ai cơ chứ?"
Cả người Tiết phu nhân run bần bật, lòng lạ đảo lộn như sóng cuộn biển gầm, chẳng biết là buồn hay là vui: "Con bé chẳng nói tiếng nào, gạt tất cả mọi người, đổi tiền mua ngựa mua đầy tớ, đi về nhà cũ rồi băng qua Hoàng Hà, tới Hà Tây. Đường xa xôi như thế, hóa ra là muốn đi Y Ngô, Đứa nhỏ này... điên rồi sao?"
"Điều đó không có khả năng."
Tĩnh vương thấy bà thì thào lẩm bẩm một mình, khuôn mặt trắng ngần trong suốt của bà càng lúc càng thảm đạm, đôi mi dài run lên, dòng lệ như hạt châu tuôn rơi lã chã, thấm vào áo.
Ánh mắt bà lại vội vã trở về lá thứ, đọc hết lần này tới lần khác, rồi sau đó quay sang nhìn chằm chằm Tĩnh vương, nét mặt đầy thê lương hiu quạnh, như thể đang khóc ra máu, đau đớn nói: "Y Ngô có cha con bé!"
Quá khứ của Tiết phu nhân, là khoảng cách mà bất luận thế nào bà cũng không bước qua được. Tuy rằng năm ấy Tĩnh vương dễ dàng đưa bà ra khỏi Vi gia, nhưng sau đó dù có bỏ ra bao nhiêu tâm tư, lao lực cỡ nào, chung quy ông vẫn chẳng thể tranh giành được với người chồng đã khuất trước kia.
Một đô úy bé nhỏ trong quân không đáng để vào mắt, sao có thể so bì với hậu duệ thiên hoàng như ông? Nhưng trong tim Tiết phu nhân, sức nặng của vị vong phu này thậm chí còn cao hơn cả ông.
Tiết phu nhân hốt hoảng, đôi mắt sưng húp vì khóc trọn một ngày, sau đó gần như khóc không thành tiếng nữa. Tĩnh vương có khuyên nhủ kiểu gì bà cũng chả buồn đoái hoài.
"Ta đã lệnh Vương Phù lần theo dấu chân hai người đến Ngọc Môn quan chặn đường, mấy ngày nữa thôi chắc chắn sẽ đưa con gái nàng trở về. Nàng nghỉ ngơi một chút đi, đừng khóc tổn hại sức khỏe."
Tiết phu nhân nắm chặt tấm khăn thêu, nói: "Ngài bảo Nhị công tử Đoàn gia có gặp Nữu Nữu, còn từng chăm sóc con bé trên đường đi, ngài gọi cậu ta tới đây đi... Thϊếp muốn đích thân hỏi vài câu, con bé chỉ có một mình, sao có thể... sao có thể đi mấy ngàn dặm đường, đi tới nơi xa như vậy chứ."
Đường Tam Tỉnh gấp rút đến Đoàn gia mời Đoàn Cẩn Kha vào phủ. Đoàn Cẩn Kha thấy thân tín bên cạnh Tĩnh vương tới mời, y kinh ngạc, nghĩ bụng có việc hệ trọng, ngay cả áo quần cũng chẳng thay mà đã đi theo Đường Tam Tĩnh nhanh chóng tới Tĩnh vương phủ.
Đường Tam Tỉnh dẫn y đi qua những khoảng viện trùng trùng. Bước vào vườn đằng sau vương phủ, Đoàn Cẩn Kha ngờ vực, thở dài với Tam Tỉnh: "Tam Tỉnh công công, vương gia không triệu ta vào thư phòng bên ngoài ư? Sao lại phải tới hậu viện?"
"Công tử cứ đi là biết ngay thôi, chắc là vương gia muốn hỏi gì đó, không phải chuyện lớn đâu."
Đường Tam Tỉnh đưa Đoàn Cẩn Kha tới chỗ nhà thủy tạ gần hồ nước. Cửa sổ của Lệ Gia các khép chặt, rèm che buông xuống. Đoàn Cẩn Kha trông thấy Tĩnh vương đang đi qua đi lại trong nhà chính, hàng mày rậm chau lại, thấy Đoàn Cẩn Kha đã đến, liền gọi Đường Tam Tỉnh bưng trà lên.
Đoàn Cẩn Kha thoáng nhìn ba chữ "Lệ Gia các", khẽ khàng thở ra, biết đây chính là các mà Tiết phu nhân ở, người được Tĩnh vương yêu chiều sủng ái hết mực.
Cạnh nhà chính có một gian buồng bên, ngoài cửa có treo bức rèm châu sen chín cánh, phía sau bức rèm thấp thoáng bóng dáng người phụ nữ. Lòng y chợt sáng tỏ.
"Cẩn Kha, cậu kể lại kỹ càng chuyện năm ngoái cậu cứu người ở Hồng Nhai Câu đi."
Y biết Tĩnh vương muốn hỏi điều gì, từ lâu y đã thám thính rõ ràng mối quan hệ giữa Tiết phu nhân và thiếu nữ ở Hồng Nhai Câu ngày đó.
Đoàn Cẩn Kha sớm đã chuẩn bị sẵn sàng, lập tức thuật tường tận tình cảnh hôm ấy, nói tới việc Xuân Thiên bị thương, miêu tả vẻ ngoài và cách ăn mặc, thanh chủy thủ giấu trong ủng. Chỉ nghe có tiếng khóc thút tha thút thít như chim hoàng anh của người phụ nữ sau bức rèm truyền đến: "Nhị công tử, cậu nói trong ủng của con bé có giấu chủy thủ, đen nặng như sắt, vậy có thể vẽ lại cho thϊếp thân xem thử trông như thế nào không."
Tức thì Đường Tam Tỉnh đưa bút mực tới, Đoàn Cẩn Kha vẽ lại chủy thủ kia lên giấy. Y cầm theo thanh chủy thủ này đến Trường An, sau đó lại giao cho Lý Vị đem về Cam Châu, từng nhìn đôi lần nên biết rõ kiểu dáng.
Đường Tam Tỉnh mang bức vẽ chủy thủ cho Tiết phủ nhân ở sau rèm che. Tiết phu nhân vừa thấy, xác thực là di vật của vong phu, cặp mắt xinh đẹp của bà trợn tròn, tim gan vỡ nát, nói không nên lời.
Đoàn Cẩn Kha nghe thấy tiếng khóc nức nở một hồi lâu sau bức rèm, thanh âm như châu ngọc, nhất thời y không biết có nên kể sự tình sau đó hay không. Tĩnh vương ngồi trước án, bất đắc dĩ, cau mày nói với Đoàn Cẩn Kha: "Cậu nói tiếp đi."
Đoàn Cẩn Kha bèn kể một mạch tới chuyện Lý Vị cứu người ở Cam Châu, cùng chuyện năm mới Xuân Thiên vừa lành bệnh đã đi tìm Tào Đắc Ninh hỏi thăm về Tiết phu nhân, cũng như những tháng ngày Xuân Thiên ở thành Cam Châu. Thậm chí đến cả cuộc sống của Xuân Thiên trong hẻm Người Mù bên các gia đình trong đội ngựa thồ cũng kể hết.
Tiết phu nhân thẫn thờ khi nghe tin thương thế của Xuân Thiên đã lành, chung sống hòa hợp với mọi người, được mọi người chăm sóc hết lòng. Nhờ đó mà bà cảm thấy an ủi phần nào. Lại nghe sau khi Lý nương tử qua đời, Xuân Thiên chẳng nói năng gì đã rời khỏi nhà Lý Vị, một mình đi về phía Tây, lòng bà như có con dao đυ.c khoét.
Bà biết con của mình muốn đi làm gì, tin tức này hệt như sấm sét giữa trời quang, đánh thức những năm tháng xưa cũ của bà.
Nói hết tần tật, cả căn phòng bấy giờ chỉ còn tiếng khóc của phụ nữ sau bức rèm. Đoàn Cẩn Kha cáo từ Tĩnh vương, Tĩnh vương đang rối bời vô cùng, cũng không giữ y lại. Lúc Đoàn Cẩn Kha bước tới cửa, thoáng trông thấy một người phụ nữ duyên dáng vén rèm đi ra với khuôn mặt đầm đìa nước mắt. Người phụ nữ ấy thành thục diễm lệ, phong tư trác tuyệt, mặt mũi rất giống Xuân Thiên.
Chỉ biết than rằng thiên hạ vậy mà lại có chuyện trùng hợp đến thế, nếu lúc trước y biết thiếu nữ bị thương ở Hồng Nhai Câu có thân phận như vậy, bất kể thế nào cũng phải đưa người trở về Trường An.
—
Sa mạc Mạc Hạ Diên vào ngày này quả là rất kỳ diệu, luồng gió nóng những ngày qua đã tan biến. Hôm ấy chẳng mảy may chút động tĩnh nào, một cơn gió nhẹ thôi cũng không, như thể một bồn nước nóng đã sôi, mất hết sức sống, chỉ còn những làn hơi trắng hôi hổi nghi ngút bốc lên. Có mấy đám mây đen lơ lửng, trông dày đặc trĩu nặng chân trời, kết hợp với mảnh đất xám tro đằng xa xa, thực sự khiến lòng người bức bối, di chuyển càng thêm khó khăn.
Cuối cùng thì cũng tới xế chiều, mọi người tiếp tục lên đường.
Đi thêm hai ngày là đến suối Dã Mã. Lão Khấu Diên chậm chạp miêu tả cảnh vật của suối Dã Mã. Suối Dã Mã là ốc đảo duy nhất của Mạc Hạ Diên, suối tựa trăng rằm, cỏ cây bên suối um tùm, liễu đỏ mọc thành rừng, suối trong mát mẻ, nhiều chim thú, hết sức tuyệt vời.
Mọi người bị những lời ấy kí©h thí©ɧ, thêm cả nước trong túi đã gần thấy đáy, đã đến lúc phải bổ sung nguồn nước ngay lập tức, thế nên cả đoàn bèn cưỡi ngựa suốt đêm không dừng lại nghỉ phút nào.
Tảng sáng, trăng sao mờ mờ, ánh ban mai dần hé, gió rít gào và cát bay vù vù, hoang mạc trước mắt nối liền nhau, phải tranh thủ tìm một chỗ râm mát nghỉ chân trước khi mặt trời treo cao.
Nắng đổ lửa, mây trắng như lụa, cát vàng mênh mông chẳng có điểm đầu cuối. Sa mạc này dường như không biết mệt mỏi là gì, mặc kệ thời gian trôi đi.
Tiết trời nóng dần, lúc sắp không chịu nổi gió nóng hầm hập và mặt trời rực đỏ nữa, chợt thấy ở đằng xa bất ngờ xuất hiện một bãi đá rộng lớn, những hòn đá vụn nằm la liệt khắp nơi, những gò đất liền lấy nhau. Mọi người vội vội vàng vàng băng qua đó, cuối cùng tìm được một chỗ râm phía sau tảng đá lởm chởm cao chót vót.
Xuân Thiên cưỡi ngựa cả đêm ròng, hai chân đã mềm oặt, suýt thì không xuống ngựa nổi. Vất vả lắm mới đặt mông được ở một tảng đá, nàng thở hồng hộc, ôm túi nước như thể nó là vật để kéo dài mạng sống, Lý Vị nhắc nàng: "Còn hai ngày nữa là đến suối Dã Mã, chỉ cho phép cô uống thêm hai ngụm nước, không được uống cạn đâu đấy."
Xuân Thiên ngoan ngoãn gật đầu. Lý Vị lấy bánh cám đi cho hai con ngựa ăn.
Mọi người lười thu dọn, nên ai nấy cũng chọn một bóng râm đánh một giấc trước. Vừa mới ngả lưng, gió nóng thổi ào ào bỗng dưng ngưng bặt.
Rồi sau đó là một khoảng yên lặng trong chốc lát, không khí đông đặc lại như keo hồ. Nháy mắt lại có cơn gió thổi từ phương Bắc đến, tiếng gió thổi từ thấp lên cao, đè thấp như dã thú gầm nhẹ, vυ"t cao như cái tiếng nĩa sắt đâm vào gương đồng rồi ma sát mạnh mẽ. Tiếp đó, người nào người nấy cũng ngửi thấy một mùi đất nồng nặc xộc thẳng vào khoang mũi, xâm nhập xuống cổ họng.
"Ông nội, ông đi đâu thế ạ?" Khấu Diên Anh thấy ông nội mình lăn một vòng dưới đất rồi bò dậy, sải bước chạy ra bãi đá xem xét tình hình, tẩu hút thuốc phiện ngậm trong miệng cũng đánh rơi cả xuống chỗ bụi đất.
"Mọi người đứng cả lên đi." Lão Khấu Diên quay đầu hô, ngữ khí bình thản và trấn định, "Bão cát đen đến rồi."
"Bão cát đen?"
Mọi người bèn ra bãi đá ngó nghiêng. Lúc vừa vào bãi đá, trời xanh xanh tối tối, thái dương đo đỏ, thiên địa vẫn còn phân cách rõ ràng. Lúc này, cuối trời có màn bụi đen cuồn cuộn, thoạt trông hệt ảo ảnh, như một giấc chiêm bao mù mịt.
Bão cát đến rồi.
Lão Khấu Diên nhíu mi, thần sắc bình tĩnh, chỉ huy mọi người: "Mau, cột lạc đà la ngựa vào một chỗ, cởi hết đồ dùng bao hàng xuống. Tìm chỗ tránh đi, cẩn thận đá vỡ, nhỡ bị gió thổi đập vào người, toi mạng như chơi."
Nhóm Hồ thương ba chân bốn cẳng lui về bãi đá, cột lạc đà la ngựa chung với nhau, sau đó dỡ tay nải, lại còn phải giữ túi nước đồ ăn của mình và lương thực cho ngựa. Đám người càng chạy càng hỗn loạn, càng hỗn loạn càng cấp bách.
Khấu Diên Anh bấy giờ vẫn đang chống nạnh, hai mắt sáng bừng nhìn phía xa xa. Đây là lần đầu tiên cậu ta chứng kiến bão cát trong sa mạc lớn, tâm trạng hưng phấn làm một cú bật tôm* trên mảnh đất trống: "Hừ! Ha! Bão cát đến rồi!" Kết quả bị lão Khấu Diên gõ phát vào đâu: "Thằng nhóc lì lợm kia, mau đi giúp một tay đi!"
(*Bật tôm: Bật người đứng dậy từ tư thế nằm)
Hai người Hoàng Tam Đinh và Quách Phan không có hành lý gì, sau khi cột ngựa xong cũng tới giúp đỡ nhóm Hồ thương kéo lạc đà, bê vác bọc đồ.
Lý Vị nhìn khối hỗn độn dày đặc trên bầu trời, trước cảnh tượng quái dị ấy, hắn chẳng hề kinh sợ, ngữ khí điềm tĩnh ra lệnh cho Xuân Thiên: "Đội mũ trùm đầu và mạng che mặt vào."
Hắn bước đến chỗ con ngựa, dỡ nước cùng lương thực xuống đặt vào lòng nàng, đưa nàng tới chân một bức tường đá khổng lồ, choàng thảm nỉ lên người nàng: "Quỳ xuống đất, đừng ngẩng đầu."
Lòng Xuân Thiên vừa hoang mang vừa thấy mới lạ, nàng nghe lời hắn nằm bò trên cát, lại cầm lòng không đặng đảo mắt nhìn ngang nhìn dọc. Nàng thấy Lý Vị cột ngựa và đàn la chở hàng của thương đội lại chung, bầy gia súc dịu ngoan chen sát nhau, nằm rạp xuống đất, gục đầu thật thấp.
Chẳng qua bao lâu, bầu trời xanh thẳm rộng lớn bỗng trở nên đυ.c vàng, bụi mịt mùng, gió càng lúc càng lớn, càng lúc càng điên cuồng. Cát bay đá chạy, bao trùm muôn vật. Gió như con dao cắt vật thể cùn, tàn phá bừa bãi và thô bạo, muốn khắc dấu vết lên trời đất vạn vật. Từng hòn đá hạt cát nhảy múa giữa không trung một vũ điệu cứng nhắc. Mặt trời thoáng cái đã biến mất tăm như một quầng ảnh mỏng manh. Bãi đá cuộn trào mãnh liệt tạo thành lớp sương mù mỗi lúc một dày.
Nhóm Hồ thương gian nan chất toàn bộ bao mềm xuống dưới tảng đá lớn, bọc kín bằng thảm nỉ. Những cái túi trên lưng la ngựa rung chuyển trong trận gió thét gào, thậm chí tay nải cũng bị cuồng phong cuốn đi.
"Mau, mau, mau, bánh cám!" Nhóm Hồ thương hô to, "Mau lấy xuống."
Lý Vị giúp Hồ thương hạ mấy cái túi cuối cùng trên lưng la ngựa xuống. Bão cát đã bắt đầu giương nanh múa vuốt ngay ở trước mặt.
Trời tối hẳn, bụi vàng bao trùm, gần trong gang tấc. Đó là biển cát dữ dội, che trời chắn nắng. Bụi vàng ngập tràn trong đôi mắt, trận gió hung hăng càn quét, cuốn phăng mọi vật và cát bụi đi mất.
Bãi đá rung động ầm ầm, phát ra tiếng kêu gào nặng nề từ dưới nền đất. Những hòn đá hình thù quái đản rung lên và suýt nữa đã bay đi. Cát bụi bị cuồng phong thổi tung, trông như đang nhảy điệu múa điên dại.
Bụi bay tứ lung tung, Xuân Thiên bọc người trong thảm nỉ, nép mình dưới đất, nàng nhắm tịt mắt, có thể nghe thấy rõ tiếng gió táp rin rít. Gió Bắc như muốn quét nàng đi, quét sạch cả những viên đá bé nhỏ. Đằng sau lưng đá bay va đập đồm độp, gió gầm như tiếng sấm nổ tung bên tai.
Nàng không tài nào giữ vững cơ thể mình, cảm tưởng như chính mình cũng bị trận gió này thổi mất. Ôm chặt nước và lương thực trong tay, đang định mở miệng hô hoán thì tấm thảm nỉ đột nhiên bị gió xốc lên, cát vàng ập thẳng tới, chẳng mấy chốc đã chui vào miệng mũi, bị hút xuống ngực. Nàng chỉ cảm thấy l*иg ngực đau đớn nóng rát.
Xuân Thiên ho sặc sụa.
Nháy mắt, như có cơ thể ai đó đè xuống, qua chiếc áo lông cừu, nàng cảm nhận được sức nặng của cơ thể ấy. Một bàn tay to nắm chặt thảm nỉ gập lại vào bên trong, bọc nàng kín mít từ đầu đến chân, nhưng vẫn còn nhớ chừa lại một kẽ hở nhỏ để nàng hít thở.
Nàng được bao bọc dưới người Lý Vị, không thấy ánh sáng, chỉ nghe thấy tiếng gió càng ngày càng hung hãn, càng ngày càng mạnh, mơ hồ có thể nghe tiếng rên la thảm thiết của lạc đà và con la, còn có tiếng gọi ầm ĩ của nhóm Hồ thương.
Tiếng rầm rầm như sóng đánh vào bờ, cào xé màng nhĩ. Lý Vị nhận ra người trong thảm nỉ đang run rẩy. Cách tấm thảm nỉ, hắn bắt lấy tay nàng siết chặt trong tay mình.
Xuân Thiên nằm trong thảm nỉ không nhúc nhích, chỉ cảm thấy trận gió lốc này kéo dài đằng đẵng. Chẳng biết đã qua bao lâu, bên tai vẫn là tiếng gió đầy phẫn nộ, sóng cát vỗ, mùi đất đậm đặc xuyên qua thảm nỉ lấp kín ngực.
Trời cao ơi, xin ông, xin ông hãy bố thí, xin ông phù hộ cho phận con sâu cái kiến bé nhỏ trong trời đất này, xin ông đừng biến chúng tôi thành một đám vong hồn, một khúc xương trắng, trơ trọi trên đường.
Lúc gió ác liệt nhất, nàng cảm giác gió quét từ dưới đất lên, muốn quét nàng bay ngược lên trời. Nhưng bàn tay cầm tay của nàng kia như mọc rễ dưới đất, khóa chặt nàng xuống mặt cát, vì thế cách tấm thảm nỉ, nàng cũng nắm chặt tay hắn.
Lại một hồi lâu nữa trôi qua, tiếng gió sắc nhọn dần dần tắt, thay vào đó là một loại gió khác, lao xao kéo dài, khi thì chói tai, khi thì mạnh mẽ, khi lại dịu dàng.
Lý Vị khó khăn đứng dậy, thấy trong thảm nỉ chẳng có động tĩnh gì, lo Xuân Thiên bị ngộp thở ngất xỉu, hắn vội vã mở thảm ra.
Thình lình chạm vào một cặp mắt hạnh không chút bụi trần như nước mùa thu, tròn xoe như mắt mèo, ngây thơ xinh xắn, đen như hắc diệu thạch, trắng như thủy ngân, trong veo và hơi gợn sóng, tựa băng tựa ngọc, hệt một viên bảo thạch nhìn hắn chăm chăm.
Đôi đồng tử của nàng còn phản chiếu hình ảnh của hắn.
Ngón tay hắn khựng lại.
Hai người cách quá gần, bỗng dưng Lý Vị phục hồi tinh thần, ý thức bản thân mình thất thố, hắn chợt buông Xuân Thiên ra, uốn gối nửa chống xuống đất, vươn tay tháo mạng che mặt, nhổ đống cát trong miệng ra ngoài.
Xuân Thiên chui khỏi chiếc áo lông cừu, hai mắt tối sầm, nàng chớp chớp mấy cái mới cảm thấy mắt đau rát. Trận gió đã qua, cơn mưa cát màu vàng bay trong không trung, rơi ào ào xuống người, sàn sạt, như con tằm gặm nhấm lá cây dâu. Trong mũi toàn mùi bùn đất khai khai, l*иg ngực nặng trình trịch.
Nàng đội mũ trùm đầu, vẫn đeo mạng che mặt, vẫn cảm giác miệng mũi mình bị lấp kín, bèn đưa tay phủi một cái, mặt mũi bám đầy bụi đất, khóe miệng còn dính cát bùn.
Lý Vị chắn bão cát giúp Xuân Thiên lại càng thảm hại. Cát đá bao trùm cả tấm lưng hắn, trên mặt phủ một lớp bụi, thậm chí lông mày lẫn lông mi hắn cũng bị tầng bụi dày che phủ, hoàn toàn không nhìn rõ mặt. Chỉ có một đôi mắt, hai con ngươi đen kịt, có vẻ sáng lóa và trong suốt đặc biệt.
Lý Vị nhíu mày, lau đi cát bùn trên mặt, bấy giờ mặt mũi mới lộ ra chút ít. Nàng biết Lý Vị anh tuấn đĩnh đạc, mắt hẹp dài, đuôi mắt hơi nhếch lên trên, là đường bút cuối cùng toát lên vẻ tùy ý của một bức tranh hài hòa vẽ theo họa pháp "công bút"*, mũi túi mật treo, môi hơi thẫm màu, thịt môi đầy đặn, có nét dịu dàng trời sinh. Lại thấy hắn thở hắt ra rồi đứng dậy, đứng bên cạnh tháo ủng cởi đồ, giũ đi lớp đất dày trên áo ngoài.
(*Công bút: là thuật ngữ chỉ một phương pháp vẽ trong Trung Quốc họa)
Ở trong hắn mặc một chiếc áo bó màu xám nhạt, thắt lưng quấn chặt, càng làm nổi bật bờ vai rộng và đôi chân dài, thắt lưng và hông hẹp, tay áo xắn tới khuỷu tay, để lộ đoạn cánh tay nâu săn chắc, bắp thịt cứng rắn, mạch máu gồ lên.
Xuân Thiên chăm chú nhìn vào một tảng đá bị ma sát đến độ ánh lên tia sáng, mưa cát rơi trên đá, tạo ra âm thanh nhẹ nhàng khe khẽ. Mặt đá phủ một tầng cát mỏng, nháy mắt đã bị gió thổi đi, lộ các đường vân vàng đất.
Nàng nhìn mà sốt ruột, bất ngờ nhảy dựng lên, đi kiểm tra ngựa của mình và Lý Vị.
(còn tiếp)