Chương 3
Rầm!!!
Ôi trời ơi! Cái thao nước pha cái thứ bột trắng trắng vào đổ lên đầu tôi, khó chịu thế nào ấy. Trong đầu tôi chất xám trong não bắt đầu hoạt động , hung thủ không ai khác là cái tên Linh Khương đó a. Thật là tức quá mà. Thôi được quân tử báo thù mười năm chưa muộn tôi đành nuốt cục tức vào trong. Đang loay hoay không biết làm sao với cái đống nhây nhớt trên đầu , tôi nghe cái tiếng nói hách dịch, đắc chí của hắn :
- Nhóc! Cậu thấy màn " chào hỏi" của tôi thế nào? Có vừa lòng cậu chứ?
- Ừ! Công phu quá nhỉ! Tôi không ngờ nha.
- Tất nhiên rồi. Tôi là ai. Là Linh Khương đó biết chưa?
- À. Tôi đương nhiên là biết cái tên Linh Khương có tính đàn bà, nhỏ mọn kia rồi. Thật làm tôi khinh thường quá a. - Tôi tỉnh bơ nha.
- Ý là cậu đang nói tôi.?
- Ừ.
Đang cãi với hắn có một bàn tay lôi tôi đi. Chưa định hình là ai thì tôi đã đến nhà vệ sinh. À! Là Huy.
- Huy làm gì thế? Để tôi tự làm.
- Có ai ngốc như cậu không hả? Đối đầu với ai lại đi đùa với hắn. Cậu có biết hắn là ai không? Đối đầu với hắn là đối đầu với bọn nữ sinh đó. Cậu đừng để bị bọn họ tẩy chay.
- Tôi tự biết nên làm gì. Cậu đừng xen vào chuyện của tôi. Hắn sai trước chứ tôi không sai.
Huy vẫn mặc tôi vẫn thấm nước lau vết bẩn cho tôi.
Thật ra tôi là một đứa bình thường hơn cả bình thường. Gia thế không gì nổi bật cả. Tôi biết chống hắn là không thể nhưng sức chịu đựng tôi có hạn nha. Hắn quá đáng a.
Hôm sau đang lon ton xuống trường bị một đám nữ sinh chặn lại. Nghe đâu trùm trường gì đó. Toi hiểu nguyên nhân chứ. Là hắn. Cái tên chuyên đem rắc rối cho tôi. Tôi biết sẽ có đánh nhau. Tôi không phải nữ chính ngôn tình, là nhà giàu, giỏi giang hay giỏi võ. Tôi chỉ là một đứa con gái bình thường nhưng có 2 nhân cách . Chả biết tí nữa tôi sẽ ra sao đây a.
- Này. Mày là học sinh mới chuyển đến sao?
- Ừ.
- Mày khôn hồn đừng có lãng vãng trước Khương. Không thì chị mày cho ăn đập có ngày.
- Nghe các chị nói tôi thật mắc cười. Tôi bám lấy hắn bao giờ?
- Con này láo. Đánh chetme nó!!!
Thôi rồi đời tôi xong. Phải làm sao đây.
Con nhỏ " trùm trường" vừa hô to nguyên đám 4 đứa bu lại đánh tôi. Bọn chúng đánh tôi tơi tả. Đến khi con nhỏ trùm đi đến định xé áo tôi thì Huy chạy lại. Tôi phải nói thế nào nhỉ. So với cái tên Ôn Thần đó thì Huy như Thiên Sứ, hết lần này đến lần khác giúp đỡ cho tôi. Tôi không biết cám ơn cậu ấy như thế nào hết nữa. Cậu ấy là hotboy số 2 sau hắn. Xem ra tiếng nói cậu ấy có trọng lượng với đám nữ sinh nha. Vừa thấy cậu ấy bọn họ như biến sắc. Lắp bắp mà chạy. Cậu ấy đến kế bên tôi , dùng đôi tay thon dài vén những sợi tóc rũ rượi trên khuôn mặt sớm đã bầm và rướm máu của tôi. Chả hiểu sao lúc ấy trời chuyển mưa. Sấm chớp, nó làm tôi đau đầu, choáng váng. Nhưng không hiểu sao bên cậu ấy tôi thấy ấm áp vô cùng. Bỗng tôi khóc, tối khóc nấc nghẹn, nhưng kềm lại, cậu ấy bảo :
- Buồn thì cứ khóc, Huy không cười đâu!
Tôi nghe vậy tôi khóc rất to. Dường như ông trời cũng thương cho tôi ông ấy rơi những hạt mưa lớn. Mưa, làm cho mắt tôi nhoè đi. Tôi không hiểu sao khi có sấm sét tôi lại khát máu như thế này. Tôi đang khát, rất khát. Bỗng cái âm thanh ấm áp thốt lên:
- Sao lại khóc?
Tôi khóc rồi kể tất cả những việc xảy ra với tôi. Từ việc té xuống núi. Rồi bị mắc hội chứng đa nhân cách . Tôi kể tất cả không giấu giếm điều gì. Không hiểu sao tôi có cảm giác an tâm khi được bên cậu ấy đến vậy. Nghe xong lời tôi kể. Cậu ấy không nói gì chỉ ôm tôi và bảo:
- Sẽ ổn mà. Có tôi ở đây.
Tôi dựa vào vai cậu ấy, nấc nghẹn lên. Tôi chẳng nhớ chúng toi ngồi đến bao giờ đến khi tôi tỉnh đã thấy nằm ở nhà. Hình như sốt rất cao nha.