Chương 29: Thế giới 3 (7/8): Bất Tử Điện

Vì Anh Là Bệnh Nhân Của Em - Chương 29: Thế giới 3 (7/8): Bất Tử Điện

***

Editor : Mộc Thuần.

Beta: Peach One

( Chỉ đăng độc quyền tại truyenhdt.com - OneDay1303 & Wordpress - One Day )

***

Rừng rậm Mordo.

Đây là nơi này mà danh tiếng cùng tử vong tồn tại, cũng là nơi duy nhất không có gì ngoài sinh vật hắc ám, là nơi tất cả các chủng tộc chung sống hòa bình với nhau.

Vô luận là tinh linh, người lùn, người khổng lồ, vong linh, thú nhân tộc hoặc là nhân loại, hoặc là kiếm sĩ, pháp sư, mục sư, kỵ sĩ, xạ thủ hay thợ săn, bọn họ ở chỗ này lấy thân phận lính đánh thuê mà sống, săn bắt hoặc bị bắt được, chôn các sinh vật hắc ám hoặc bị chúng nó chôn.

Nơi này là đại bản doanh các sinh vật hắc ám sinh sống, những cuộc gϊếŧ chóc và trốn chạy đều in dấu lên khối đại địa máu me này, công hội lính đánh thuê tọa lạc tại trấn nhỏ Nils gần rừng Mordo.

Nơi này là thế giới của cả lính đánh thuê ____

Không có pháp luật, không có ràng buộc, không có quản chế, cường giả đương nhiên là vương.

Thiếu niên khoác áo choàng màu đen bước vào hiệp hội lính đánh thuê to lớn, bên trong cực kỳ rộng, ma pháp trận to lớn huyền diệu treo trên nóc nhà, mâm tròn không nhanh không chậm xoay trong, mặt trên ghi ngay ngắn rõ ràng liệt kê tất cả nội dung: bảng xếp hạng nhiệm vụ, bảng xếp hạng nhiệm vụ khó khăn, bảng xếp hạng đoàn lính đánh thuê mạnh nhất hoặc tên lính đánh thuê cá nhân mạnh nhất.

Phía dưới là đá ma pháp màu đen xếp thành cái tủ dài, phẩm chất cực kỳ cứng rắn, nhân viên công hội các chủng tộc khác nhau sẽ ở đó xử lý nhanh chóng các loại nhiệm vụ.

Lại nhìn qua hướng bên cạnh, chính là rừng rậm chằng chịt. Chờ đợi nhận nhiệm vụ mà ngẩng đầu nhìn chằm chằm bảng nhiệm vụ các lính đánh thuê.

Thiếu niên đầu đội nón, nón cực lớn, hắn chỉ lộ ra cái cằm tái nhợt cùng môi mỏng nhạt nhẽo, chen lấn đi qua đám người, hắn đi thẳng đến quầy tuyên bố nhiệm vụ, sau đó đem bốn năm kim tệ để lên bàn, đè lên trên một tờ giấy.

Nhân viên công hội quầy này là một cô gái người lùn, giữ lại mái tóc uốn màu vàng, cô ta có đặc điểm đặc thù của người lùn là chiều cao thấp bé cùng làn da nhẵn nhụi, nét mặt già dặn bình tĩnh, nhìn về phía thiếu niên mặc quần áo kín không kẽ hở, cô cũng không có lộ ra biểu tình kỳ quái nào, lại rất bình tĩnh lấy kim tệ từ trên tờ giấy xuống.

"Thu thập xương cốt mới?" Cô gái người lùn nhìn điều kiện trong nội dung có chút sửng sốt, khó có khi tò mò lắm miệng nói một câu, "Vật này cũng không đáng bao nhiêu tiền."

Sau đó nhìn xuống ghi rõ số lượng.

Đối phương không lên tiếng, cô gái người lùn không thể làm gì khác hơn là giải quyết công việc rồi nói tiếp, "Tổng cộng năm kim tệ, tương đương 2000 kỷ nguyên, lấy 5% phí thủ tục, số tiền thưởng còn lại là 1900 kỷ nguyên, nội dung nhiệm vụ là thu thập số lượng lớn xương cốt mới, làm sao để liên lạc cậu?"

Thiếu niên đưa một tờ giấy.

Phố 7, số 10.

Cô gái người lùn nhanh chóng xử lý xong nhiệm vụ tuyên bố, đem một cái huy chương khắc số 72364 đưa cho hắn, "Lúc cậu hoàn thành nhiệm vụ, đồ vật sẽ trực tiếp đưa đến địa chỉ cậu lưu lại, đến lúc đó cậu đưa huy chương giao cho đối phương, chúng ta xác nhận không có vấn đề sẽ đưa thù lao cho lính đánh thuê đó."

Một nhiệm vụ cấp E năm kim tệ, nhiệm vụ vừa đưa ra, trong nháy mắt đã được người nhận.

"Xem ra nhiệm vụ cậu ban bố sẽ hoàn thành rất nhanh", cô gái người lùn mỉm cười, "Chúc cậu may mắn."

Thiếu niên thụt tay lại vào trong áo choàng, ngẩng đầu nhìn trận bàn treo trên đỉnh đầu, hắn nhìn thấy nhiệm vụ của mình vừa mới hiện lên bảng, phía sau nhiệm vụ có tên tiếp nhận nhiệm vụ là "Đoàn lính đánh thuê ánh bình minh."

Cũng không có xuất hiện nhiệm vụ đuổi gϊếŧ hắn cùng giáo mẫu.

Thiếu niên hơi yên tâm một chút, xoay người chen chút rời khỏi công hội lính đánh thuê.

Trên phố 7 vô cùng rách nát, ở trấn Nils trên ý nghĩa nào được coi là một khu ổ chuột, cả con đường hoàn toàn đối lập với phố số 1 hào nhoáng, ở đây rách nát, dơ bẩn, trong không khí khô nóng còn có mùi tanh tưởi, còn có rất nhiều người ngủ ở trên đường cái, một nửa trong số đó đều đang bị thương, nằm ở đó mặc vết thương đang ở trong không khí hư thối.

Thiếu niên cúi đầu, bước đi không nhanh không chậm vòng qua những người đang nằm đầy đường, đi thẳng đến cuối đường, hắn mới cẩn thận từng tí đẩy ra cái cửa gỗ thật mỏng, nhẹ giọng kêu: "Giáo phụ."

Bên trong vô cùng chật hẹp, bày ra một cái giường thì cũng không còn chỗ để đặt chân, Tân Trà ngồi ở trên giường, nhìn mình tùy ý chuyển động, đầu khớp xương liền lộp bộp rơi xuống, cảnh tượng này phi thường u oán lại buồn chán.

Nghe thấy giọng Trường Hi, cô lập tức cúi người xuống cầm khớp xương trên sàng nhặt lên gắn trở lại vào người, nhưng mà động tác quá nhanh, cô vừa khom lưng suýt chút nữa rớt nữa khung xương.

Tân Trà:... thực là .

MT: chẳng thể làm gì ngoài cười :))) / Đào: chán chả thèm nói :))))

"Giáo phụ."

Trường Hi vừa bước vào cửa liền quỳ một gối xuống trước mặt Tân Trà, hắn cúi đầu, vươn tay đặc biệt kiên trì mà cẩn thận nhặt từng cái từng cái khớp xương rớt xuống đất nền, từng mảnh xương đen kẹp chặt trong lòng bàn tay thon dài trắng noãn, sau đó được xếp gọn vào trong lòng bàn tay hết sức thỏa đáng.

Khi đã nhặt đủ, Trường Hi lấy ra cái xương đầu tiên, muốn thay Tân Trà đặt lại vị trí chính xác trên cơ thể cô.

Tân Trà nhất thời nhớ tới cảnh tượng lần đầu tiên Trường Hi giúp cô dựng lại khung xương, khi đó cô cùng hắn rơi xuống rừng rậm Mordo, từ giữ không trung nện xuống làm toàn bộ xương cốt của cô tan ra tứ mảnh, linh ta linh tinh xương cốt rơi vãi đầy đất, chưa kể đến Trường Hi không biết những mảnh xương này nên gắn vào đâu, ngay cả cô cũng rất bối rối.

Lúc đó Trường Hi mím chặt khóe môi, nhìn rất khổ đại cừu thâm*.

*Khổ đại cừu thâm: mối thù sâu nặng.

Thế nhưng trải qua mấy ngày, hắn đã có thể từ từ nhắm hai mắt giúp cô đem xương cốt tới, nhưng mà Tân Trà vẫn cảm thấy không được tự nhiên lắm.

Chưa tính tới xương ngón tay thông thường, có đôi khi ngay chỗ xương sườn cũng là hắn gắn lại. Rồi từ từ vuốt ve xương của cô, sau đó nhẹ nhàng đặt lên lòng bàn tay hắn mang theo nhiệt độ, ấm áp dễ chịu.

Thiếu niên mười bốn tuổi làm loại chuyện khô khan quỷ dị, trên gương mặt lại luôn luôn kiên trì mềm mại, lúc đang vuốt ve xương của cô, vẻ mặt hắn quá mức lưu luyến yên bình, giống như cái hắn đang xoa không phải là bộ xương đen lạnh băng mà giống như chạm vào làn da ấm áp của người mình yêu.

"... Không cần, tự ta làm."

Tân Trà luôn cảm thấy không được tự nhiên, cô vươn tay, muốn lấy lại xương sườn trong lòng bàn tay Trường Hi, còn chưa kịp chạm tới, xương ngón tay đã "lạch cạch" rơi xuống.

Tân Trà:...

Mẹ kiếp, cái thân thể xương cốt không biết cố gắng này.....

Trường Hi cong lên khóe miệng, ánh mắt sáng ngời của thiếu niên đều tràn đầy hình ảnh bộ xương đen thui của Tân Trà. Rất lâu trước đây, Trường Hi đã hiểu tính tình giáo mẫu có một chút mơ hồ kỳ quái, cô cứng cỏi lại chính trực, ít nói lại lạnh lùng, nhưng luôn luôn có những hành động làm cho người ta không nhịn được cảm thấy đáy lòng ấm áp vui sướиɠ.

Thật thích.

Thích như thế thì phải làm sao bây giờ?

Tân Trà thì lại đang xấu hổ, ai oan cùng rối rắm thầm mắng: " Tử khí quá mức mỏng yếu, hoàn toàn không có biện pháp hợp lại khung xương của mình chứ đừng nói là động đậy!!!"

Cho tới bây giờ, cô vẫn còn kinh ngạc trước sức mạnh dịch chuyển siêu xa của mình ___ Bất Tử Điện ở cuối phía Bắc đại lục, rừng rậm Mordo này lại ở cuối phía Nam đại lục, khoảng cách giữa hai bên rất xa.

Xa đến mức phỏng chừng người chủ thành cũng nghĩ không ra bọn họ đã đến rừng rậm Mordo ở cuối phía nam.

Trường Hi vẫn cúi đầu cười, hắn nhặt xương ngón tay của Tân Trà lên, trước tiên thay cô đem xương ngón tay đặt lên trước, sau đó mới lấy xương sườn đưa vào áo choàng rộng thùng thình của Tân Trà, nhẹ nhàng gắn vào vị chính xác.

Đầu của hắn tới gần xương ngực của cô, hơi thở ấm áp xuyên qua xương, hoàn toàn khác với vẻ lạnh lùng tột độ của cô, hơi ấm sẽ khiến Tân Trà không khống chế được mà tới gần.

Lúc hắn gắn xong cái xương cuối cùng, hắn cẩn thận từng chút lấy áo choàng đắp lên người cô, che đậy lại toàn bộ thân thể chỉ chừa lại cái đầu lâu, cô xoay người, toàn bộ cơ thể đều vang lên tiếng "răng rắc răng rắc."

Loại âm thanh này thận trọng đến hoảng sợ.

Trường Hi bò lên giường, nhẹ nhàng ôm lấy Tân Trà đặt lên giường, sau đó hắn nằm xuống, một tay nắm chặt góc áo cô, tay còn lại sờ ngang eo, mò lấy tay kia của cô. Tiếp theo đưa mặt nhẹ nhàng dán lên xương bả vai cô.

Tân Trà sửng sốt một hồi mới hỏi: "Ngươi đang làm gì đấy?"

Trường Hi hơi động môi, giọng khàn khàn trả lời cô: "Ngủ trưa."

Vài ngày trước cô vẫn luôn hôn mê, tối hôm qua mới tỉnh lại, một đêm không ngủ.

"Ngươi đã lớn" Tân Trà ong ong nói, "Ngủ một mình đi."

Trường Hi: "Ta không muốn."

Tân Trà: ...

Nhưng thiếu niên à, cậu đang ôm một bộ xương khô đó, bộ không thấy cấn cấn hả?

Tân Trà hơi nghiêm túc nói: "Ngủ một mình đi, ngươi không nghe lời giáo phụ nói phải không?"

Kết quả Trường Hi vẫn sờ sờ cái đầu lâu lạnh lẽo của Tân Trà, thấp giọng lầm bầm: "Giáo phụ à, mấy ngày nay ta cũng chưa nghỉ ngơi, người rất mệt mỏi."

Tân Trà lập tức bị á khẩu không phản bác được, Trường Hi hài lòng cọ lên người Tân Trà mà ngủ.

Buổi chiều tỉnh lại, Trường Hi khom người móc dưới gầm giường ra một ấm nước, chuẩn bị ra ngoài tìm nước, Tân Trà đột nhiên hỏi: "An Tạp, ngươi sợ sao?"

Sợ sống trong thế giới tàn nhẫn máu tanh, lưu lạc đầu đường như vậy? Sợ cô là một bộ xương lạnh lẽo sao?

Trường Hi xoay người, đôi mắt đen thẫm chứa tran ý cười.

"Sẽ không." Giọng hắn càng lúc càng trầm, dần dần rút đi vẻ thiếu niên trong sáng, "Ta rất thích."

Cùng ở với cô thì có làm gì cũng rất thích.

Tân Trà nhìn vẻ mặt chân thành nhiệt liệt của thiếu niên, cô có chút bất đắc dĩ, trầm mặt trong chốc lát mới nhớ lại hỏi hắn: "Ngày đó là chuyện gì xảy ra?"

Trường Hi cụp mắt, lông mi rậm rạp hơi run một chút. Hắn mím môi, bộ dạng trầm mặc không muốn trả lời cô.

"Ngươi không muốn nói, ta cũng không cưỡng ép ngươi."

Giọng Tân Trà rất bình tĩnh, cô cũng không thể dựa vào dây thanh quản mà phát ra tiếng, truyền giọng từ hồn âm, luôn luôn mờ mờ ảo ảo bất định.

"Nhưng ta vẫn muốn hỏi ngươi, ngươi còn hướng về quang minh không?"

___ Xin ngươi đừng hắc hóa, xin đừng lên báo, cái chết của Ai Duy đã thọc ta cái hố rất lớn rồi.

Trường Hi cúi đầu, Tân Trà không nhìn rõ gương mặt hắn, im lặng trong chốc lát, cô mới nghe thấy hắn ủy khuất nói: "Lão ta muốn ăn ta."

Mười ngón tay Tân Trà vốn giao vào nhau, vừa nghe xong hắn nói cô xém chút nữa hủy luôn ngón tay mình.

Sau đó thanh âm thiếu niên trở nên bình tĩnh lại lạnh lùng:

"Ta là tế phẩm, tế phẩm của Bất Tử Điện."

Cảm giác đau đớn bị đốt cháy, vừa nghĩ đến đã khiến hắn kìm lòng không được mà co quắp, bị lấy máu, bị cắn xé, bị các loại sinh vật kỳ quái ký sinh, thử nghiệm đủ loại ma thuật hắc ám kỳ lạ, cái chết so với sống sót càng đáng sợ hơn.

Thế nhưng hắn không chết, hắn trở thành tế phẩm hoàn mỹ nhất trong mắt Lý Khắc ___ vì cầu bất tử mà hiến dâng tế phẩm cho "Lời nguyền mắt trái."

Cho nên Lý Khắc mới đặt tên hắn là: An Tạp.

Tân Trà nhớ tới thiết lập thế giới này, phản ứng nhanh nhạy ___

Mắt trái của Horus.

Dành cho thần minh che chở.

Dành cho quân quyền chí cao vô thượng.

Dành cho sự phục sinh và sự tái sinh bất tử.

Nó mang đến tham lam, cướp đoạt cùng tàn sát.

Như một lời nguyền sinh ra mà ràng buộc tháp cao.

Còn An Tạp lại có biểu tượng giống như phục sinh và sự bất tử vĩnh cửu, đặt cho hắn cái tên này cũng chỉ coi hắn như tế phẩm thuần khiết, khao khát chạm tới trường sinh bất tử.

Sự hiện hữu của hắn gắn liền với nỗi đau bi thương.

Tân Trà không cách nào tưởng tượng được nỗi đau đớn tột cùng mà hắn phải trải qua, cô nhìn tấm lưng thon gầy của thiếu niên, dường như nhớ tới Trường Hi khi còn là kẻ mù, cô đột nhiên cảm thấy Trường Hi đối với chính bản thân mình sao mà tàn nhẫn thế...

Hắn ở hiện thực đã phải trải qua những bất hạnh gì, mới có thể xây dựng thế giới như thế này mà đặt mình vào trong đó, cứ mãi canh cánh trong lòng rồi không ngừng làm đau bản thân.

"Ngươi..." Tân Trà không thể chịu nổi mà thở dài một hơi, "Có thể đổi một tên khác được không?"

Trường Hi lập tức nâng đầu, đôi mắt tỏa sáng.

"Được rồi, ngươi lấy tên Trường Hi đi." Bộ xương màu đen ngồi bên giường, viền mắt trống rỗng không cách nào nhìn ra bất kỳ biểu lộ và tâm tình gì, giọng của cô trầm tĩnh mang theo cảm giác bình an, "Trường là dài, Hi ngự hi."

Đó là mặt trời vĩnh cửu.

《《《《《《《《《》》》》》》》》

Một năm sau.

Mia vội vàng đẩy cánh cửa gỗ ngoài sân, gọi người phụ nữ bên trong.

"Chị Trà Tử ơi!" Mia là một tinh linh đáng yêu dáng dập thập phần tinh tế, lưng đeo một cây trường cung, phía sau là một đôi cánh mỏng như cánh ve, lúc này vì hoảng hốt mà nãy giờ có hơi run rẩy vỗ, "Trường Hi xảy ra chuyện rồi!"

Một năm qua Trường Hi thường mang về một ít tử cốt cho cô hấp thụ tử khí, cộng thêm cô tự mình tu luyện, lúc gặp phải dong đoàn lính đánh thuê nhỏ thì Tân Trà đã hóa hình, có điều gương mặt tái xanh chẳng khác gì cương thi.

Trường Hi lấy thân phận kỵ sĩ nhân loại, gia nhập vào một một hội lính đánh thuê nhỏ vừa mới thành lập. Trong đoàn không nhiều người lắm, đội trưởng Ngân Du là khiếm sĩ nhân loại, Mia là xạ thủ tinh linh, Huy Cách là thợ săn người lùn, còn có Tân Trà treo một cái chức tương đương với pháp sư "nhân loại".

Bọn họ ngày hôm qua nhận nhiệm vụ gϊếŧ chết minh xà, độ khó thấp, Tân Trà nhìn chả khác gì trạng thái "bệnh nặng của nhân loại", nên bị đội trưởng giữ lại thủ sân.

"Làm sao vậy?" Tân Trà buông kim chỉ trong tay, đi đến vài bước, "Hắn ở đâu?"

"Bị Minh xà cắn."

Trả lời là đội trưởng Ngân Du, dáng người gã ta cao lớn, cơ bắp rắm chắc, sắc mặt tái nhợt ôm Trường Hi đang sắp hôn mê từ cửa vững bước tiến vào, quay qua giải thích với cô: "Ta đi giúp hắn giải độc, không sao đâu, đoán chừng ngủ một buổi sáng, cô chăm sóc hắn cho thật tốt."

Mia áy náy nói, "Đều là tại ta, tại ta không chú ý mới hại Trường Hi bị cắn."

Trong mắt tinh linh phủ chút hơi nước, khổ sở muốn chết.

Tân Trà và Trường Hi trước mặt mọi người lấy thân phận là chị em, Mia thích Trường Hi, Tân Trà biết chứ, dù sao cô gái này một khi có cơ hội đều ở chỗ cô lấy lòng các kiểu.

"Không sao", Tân Trà hiểu rõ Trường Hi không thể nào treo dễ dàng như vậy. Sau đó đỡ Trường Hi từ trong tay Ngân Du.

"Ta đưa hắn vào, đêm nay sẽ không cùng mọi người ăn cơm."

Nhìn Mia cắn môi, vẻ mặt thấp thỏm, Tân Trà suy nghĩ một chút rồi bổ sung thêm một câu, "Đừng bận tâm, hắn sẽ không trách cô đâu."

Thiếu niên mười lăm, mười sáu tuổi mỗi ngày đều thay đổi thật nhanh, vô luận là tướng mạo hay thân thể, ngày càng thành thục cao to, tướng mạo hắn vốn đã đẹp khiến người khác kinh động, thời gian qua nhờ có rèn luyện mà gương mặt càng phát ra vẻ anh tuấn sâu sắc, nét thiếu niên còn lưu lại một chút khiến hắn càng thêm mê người.

Khiến một tiểu cô nương khác thích là chuyện rất bình thường.

Có loại cảm giác vui mừng khi đứa bé nhà mình sắp trưởng thành.

Trường Hi cau mày ngủ không yên, Tân Trà trông coi đến hơn nửa đêm, xác định tình trạng cơ thể hắn không có dị thường gì, cô mới rời đi.

Sau nửa đêm, Tân Trà bị tiếng gào thét của Trường Hi làm tỉnh giấc.

Thanh âm kia trầm thấp nặng nề, trong giọng nói ép tới mức thanh âm biến dạng, thống khổ cùng bi thương, như móng vuốt cào lên ván gỗ làm cho lỗ tai chịu dày vò đau đớn, chủ nhân của âm thanh kia đang trải qua nỗi đau không cách nào tưởng tượng.

Tân Trà mặc váy ngủ chạy thẳng đến căn phòng sát vách, đẩy mạnh cửa, bóng đen nhanh chóng bất chợt từ trên giường nhảy xuống, cô chưa kịp đề phòng thì cả người đã bị đè trên sàn nhà.

Cô hít một hơi lạnh, lưng đυ.ng vào sàn nhà cứng rắn bằng gỗ, toàn thân như tản ra từng cơn đau đớn. Trên thực tế, vong linh tu luyện ra thân thể cũng thực sự cực kỳ, cực kỳ yếu đuối, nếu có ra chiến trường cô chắc chắn sẽ chết thẳng cẳng, vật lộn tất thua.

Đột nhiên bị đè xuống như vậy, vài giây trước chỉ có thể chú ý đến tim đau nhức, vừa nhìn lên đã nhìn thấy Trường Hi gần trong gang tấc, giãy giụa tới mức mặt vặn vẹo như quỷ.

Hai tay Trường Hi chống đỡ bên tai Tân Trà, vừa đè cô vừa... mở ra một lọn tóc dài màu bạc, toàn bộ cơ thể đè lên người cô, tựa như đang mãnh liệt khắc chế chính mình không được tới gần Tân Trà, khuôn mặt xinh đẹp đến mức không phân biệt được nam nữ đã vặn vẹo đến cực điểm, hai mắt mở to, tròng trắng cứ từng chút từng chút bị bóng đen bao phủ, lúc sắp bị bóng đen này bao phủ hoàn toàn, Tân Trà quát lên một tiếng: "Trường Hi!"

Cho đến tận bây giờ Trường Hi chưa bao giờ mất khống chế như vậy.

Tân Trà nghĩ tới lúc sáng, Trường Hi tuyệt đối không chỉ bị rắn cắn đơn giản như vậy.

Giọng nói của Tân Trà khiến hắn trong nháy mắt thanh tỉnh, đôi mắt đen trắng rõ ràng nhìn người bên dưới có khuôn mặt thật đẹp cùng mái tóc màu bạc thanh khiết, mồ hôi "tí tách" rơi xuống nhỏ lên mặt Tân Trà, sau đó theo má của cô chảy dọc xuống, ánh nến mờ nhạt soi sáng dấu vết ẩm ướt bên mặt.

Trên người cô, lây dính hương vị của hắn.

Trường Hi trong nháy mắt hưng phấn đến phát điên.

Tân Trà đưa tay đẩy hắn, sức lực người này lớn đến dọa người, lúc nhìn hắn lần nữa, phát hiện đôi mắt của hắn trong nháy mắt biến đen hoàn toàn, vẻ mặt của hắn bình tĩnh lại, có chút âm trầm, đôi mắt đen thui cũng không có bất kỳ tâm tình gì, nặng nề yên tĩnh nhìn cô.

Tân Trà giật mình một cái, Trường Hi bình tĩnh lại khiến cho cô cảm thấy nguy hiểm đến cực hạn, cô nhanh chóng há miệng phun ra chú ngữ ngắn ngủi.

"Xoạt ___"

Giữa không trung xuất hiện vô số dây mây màu đen, uốn lượn mà quấn vòng quanh mắt cá chân Trường Hi, sau đó là đến bắp chân, cánh tay, chậm chậm kéo hắn lên đến chỗ cao.

Nhận thức được cơ thể Trường Hi cùng cơ thể mình từ từ tách ra, Tân Trà thoáng thở dài một hơi, nhưng chưa đầy một khắc Trường Hi lại đột nhiên mạnh mẽ đưa một tay ra, cầm ngón tay của cô, cả người hắn liều mạng ép xuống, tay kia cũng dây dưa ôm lấy người cô, cơ hồ chỉ trong nháy mắt, dây mây đột nhiên điên cuồng cuốn lên đem Trường Hi cùng Tân Trà quấn chặt, chặt chẽ đến mức gió thổi không thông mà treo trên chỗ cao.

Tân Trà:... Chờ một chút, vừa mới xảy ra chuyện gì?

Sau đó Trường Hi cắn cổ cô, hung hăng, sắc nhọn đau nhức.

"Đau ___"

Nhưng hắn dường như cảm thấy chưa đủ, ngứa ngáy mà gặm lên da thịt cô, một đường ướt sũng từ cổ cô đi lên, sau đó dán lên miệng cô, trong lúc môi răng chạm nhau, hắn vậy mà có thể thỏa mãn, khàn khàn mà thở dài.

Tân Trà:... mẹ nó thằng mất nết này!!!!

Nhưng khi ý thức được đối phương đang hút tử khí của mình, cả người Tân Trà bỗng nhiên tỉnh táo lại, Trương Hi chỉ dán lên môi của cô, phát hiện nơi đó không đủ lớn hắn mới đưa lưỡi khẽ mở môi cô ra.

Quá trình này cực kỳ thống khổ.

Hắn ôm chặt Tân Trà, bắt đầu không chịu được đau đớn mà gầm nhẹ, nhưng hắn vẫn không buông cô ra một chút nào, chặt chẽ chiếm lấy đôi môi của cô không nhân nhượng chút nào.

Thống khổ nhưng lại tràn ngập cảm giác vui vẻ khó tả, hắn để mình đắm chìm vào tội lỗi không cách nào kiềm chế được.

Tử khí từng chút từng chút bị Trường Hi đoạt đi, Tân Trà khó khăn di chuyển ngón tay vẽ ma pháp trên lưng hắn, cô không giống lúc trước có sức mạnh mạnh mẽ, cô hiện tại phải mượn trấn pháp, cô ngọ nguậy đôi môi, tận lực cuốn đầu lưỡi lên phun ra chú ngữ.

Nhưng động tác này của cô đối với Trường Hi mà nói càng giống như cô vũ đáp lại hắn, môi của cô không ngừng ma sát môi hắn, loại xúc cảm làm hắn càng lúc càng hưng phấn, bỗng dưng hắn đưa đầu lưỡi tiến vào, khuấy đảo bên trong. Thiếu niên đối với loại kỹ xảo này dường như vô sự tự thông, trong chốc lát đã nắm bắt rõ những điều cần thiếu để mυ"ŧ lấy đầu lưỡi cùng đôi môi cô, quấn quít khuấy động qua lại.

Không khí bắt đầu khô nóng, tiếng nước mập mờ cùng cảm giác kí©h thí©ɧ khiến cả người Tân Trà tê dại, cô phát hiện thân thể mình mềm đến không không còn hình dáng, chú

ngữ cũng vì Trường Hi đột nhiên tiến công mà tan thành mảnh nhỏ.

Sau đó càng thâm nhập thêm, tay hắn ôm sát hông Tân Trà, lực độ này dường như muốn đem cô nhập vào trong máu thịt của hắn, cô cùng hắn hôn càng lúc càng gấp, đầu lưỡi dính vào nhau làm cô bủn rủn, cô thậm chí còn nảy sinh vẽ thiếu dưỡng khí thở dốc.

... Thế nhưng...

Cô không hiểu vì sao lại hôn trả lại.

Tử khí rất nhanh bị xói mòn, da thịt vừa mới nặn ra đã từ mắt cá chân bắt đầu chậm rãi tan ra, đau đớn kèm theo tê dại vui vẻ cuốn đầu óc Tân Trà thành một mảnh hỗn độn, mãi cho đến khi da thịt hư thối đến bắp chân, cô bị cơn đau đớn kịch liệt kí©h thí©ɧ chợt thanh tỉnh lại, cô mới đem chú ngữ hoàn chỉnh niệm xong.

Trận pháp trên lưng Trường Hi phát ra ánh sáng nhàn nhạt, hắn lập tức dừng động tác lại, cả người mềm xuống, ngã vào người Tân Trà.

Cánh môi mềm mại của hắn vẫn còn dán lên khóe môi của cô, ấm áp bao vay lấy đầu lưỡi của cô, Tân Trà đẩy tay hắn ra, treo giữ không trung hồi lâu mới nhẹ nhàng đẩy hắn ra.

Cô trong nháy mắt cảm thấy mình đại khái sắp cong.

Lúc Trường Hi hôn lên môi cô, cô đặc biệt có phản ứng....cón rất hưởng thụ.

Cô không bài xích, thậm chí còn có chút thích, hơi thích thôi.

Ừ, đã xong.

Tân Trà đau khổ cho mình một quyết định, suy nghĩ một chút mình mấy trăm tuổi cùng Trường Hi bất quá mới mười lăm, mười sáu tuổi quá chênh lệch, cô lung lây đứng lên, kéo cái chân tàn của mình, một đường máu nhỏ tí tách, sau khi máu cầm liền trở về phòng của mình.

Đại khái là do mình không có bạn trai cho nên vô cùng cô đơn.

Cho nên! Chủ nhiệm nói đúng! Làm cẩu độc thân làm gì! Chấp hành xong nhiệm vụ cô quyết định sẽ ngoan ngoãn đi hẹn hò!

Cửa nhẹ nhàng đóng lại, Trường Hi vốn hôn mê bỗng nhiên mở mắt ra.

Đêm hôm đó hắn liền vẽ một bức tranh.

Khuôn mặt nữ nhân thanh tú cau mày, đôi mắt trong trẻo tuy lạnh lùng lại cực kỳ mập mờ, khẽ nhếch môi, xương quai xanh xinh đẹp phía trên có một dấu răng, cô đang bắt mãn nhìn hắn.

Thiếu niên mười lăm, mười sáu tuổi ôm bức tranh lên giường ngủ, sống đến nay đây là lần đầu tiên hắn mơ thấy giấc mơ ướŧ áŧ, trong mơ da thịt cô trơn tuột như ngọc, tươi mát, ma sát thân thể nóng cháy của hắn.

Trong không khí tràn ngập mùi xạ hương cổ quái, Trường Hi ôm bức tranh thở hổn hển, vẻ mặt u ám mà sâu lắng.

Vẽ thêm lên bức tranh vài nét, vẽ thêm một cái l*иg sắt tinh xảo.

___ Ta muốn tự tay xây cho ngài một cái l*иg son, hôn lên môi ngài, giữ chặt lấy....mãi không buông.

___ Ta muốn ngài, dù cho bất tử hay là chết đi, đều bị giam cầm trong linh hồn ta.