Chương 22: Thế giới 2 (10): Ma Trơi Đốt Đèn

***

Editor : Mộc Thuần.

Beta: Peach One

( Chỉ đăng độc quyền tại truyenhdt.com - OneDay1303 & Wordpress - One Day )

***

Bọn họ dựa theo số thứ tự ngồi vây quanh bàn hội nghị.

Số 1 mập mạp nhanh nhẹn đảo mắt nhìn qua một vòng, lên tiếng đầu tiên: "Tôi là cảnh sát."

Ngón tay béo ngậy của hắn ta chà xát lẫn nhau, sau đó an tĩnh chờ người kế tiếp lên tiếng.

Tần Trà: "Cháu là sát thủ."

Cô mở to đôi mắt sáng ngời, gương mặt nghiêm túc ngây thơ vô tội, rất chân thành mà nhìn chằm chằm mọi người. Mọi người cảm thấy cô nương người ta nghiêm túc như vậy khẳng định là nói thật.

Số 8 cụp mắt, bộ dáng chưa tỉnh ngủ nói ngay sau đó: "Tôi là sát thủ."

Trường Hi nhìn Tần Trà, khuôn mặt tái nhợt lại bình tĩnh mỉm cười, giọng nói trầm thấp mang theo thanh nhã, "Tôi là bình dân."

Số 11 nghịch móng tay màu đỏ của mình, giống như vô ý nói: "Tôi là cảnh sát."

Số 12 là người cuối cùng kết thúc vòng đầu: "Tôi là cảnh sát."

[ Mời trả lời vấn đề theo thứ tự ]

Thế là số 1 hỏi Tần Trà: "Vừa rồi cháu nói láo?"

Tần Trà chớp mắt, dáng vẻ đặc biệt trong sáng vô tội: "Dạ vâng"

Hai câu này cũng làm cho mọi người cảm thấy rất chân thành, đôi mắt cô bé to long lanh trong suốt thấy đáy, người khác chắc chắn không tin lời nói kia của cô là nói dối.

Nhưng nếu như câu đầu tiên mà tiểu cô nương này nói thật, vậy đáp án "đúng" chính là nói láo. Ngược lại nếu câu đầu tiên là nói dối, vậy thì "không" chính là câu nói thật, kết luận tiểu cô nương này là sát thủ hay không phải sát thủ đây.

....Cho nên.....

Tên mập quả thực sốt ruột khi chỉ số thông minh của mình bị tuột! Vậy hỏi hay không hỏi khác nhau chỗ nào?!!!

Tần Trà quay đầu nghiêm túc nhìn số 8, gương mặt non nớt của cô được "buff" thêm vẻ "ngây thơ", giọng nói thoát khỏi miệng cũng bình tĩnh và nghiêm túc: "Chú số 8 ơi, tên của chú là tên tiếng Anh sao?"

Tất cả mọi người sửng sốt một chút, người đàn ông số 8 vẫn luôn nhắm mắt cuối cùng cũng hé ra một tí. Hắn ta quay đầu lại, nhìn chằm chằm vào Tần Trà một hồi lâu mới trả lời: "Đúng."

Tần Trà tin tưởng câu trả lời này là chính xác.

Nếu dựa theo quy tắc chơi bài poker vừa rồi có thể suy luận ra, số 8 là bình dân. Nói như vậy thì khi nãy hắn ta nói hắn là sát thủ, chính là nói dối.

Số 8 xoay người hướng phía số 10 hỏi: "Cậu có khả năng gϊếŧ chết bình dân?"

Trường Hi hơi mỉm cười, đôi mắt hắn thực sự rất đẹp, thâm trầm, thuần túy một màu đen, lúc hắn nhìn chằm chằm bạn rồi cười, bạn sẽ cảm giác như thể mình đã sa vào trong đôi mắt đen thẫm không thấy vực sâu.

Số 8 không tự chủ được cong lưng, cả người càng thêm suy sụp tinh thần, hắn ta nghe đối phương cười cười trầm giọng trả lời: "Không."

Gϊếŧ chết bình dân chỉ có bình dân và sát thủ, nếu như "không" là nói thật, vậy thì số 10 nhất định là cảnh sát, nhưng nếu như "không" là lời nói dối thì hắn chắn chắn là bình dân.

Số 8 không buông tha bất cứ biểu tình vi diệu nào của số 10, nhưng hắn ta thực sự không phát hiện được bất kỳ kẽ hở nào của đối phương.

Trong lúc trả lời, ánh mắt và động tác đều cực kỳ tự nhiên, không có chút gì gọi là nói dối.

Số 8 còn muốn dựa vào môn học tâm lý da lông của hắn nhìn đối phương, để xem câu trả lời kia của hắn đến tột cùng là nói dối hay không, còn đối phương đã quay người hỏi người phụ nữ số 11:

"Lúc trước cô không vì "đề nghị của số 7" mà phát sinh tranh chấp."

Câu mà Trường Hi hỏi lại giống như không phải là câu hỏi, tất cả mọi người đều sửng sốt một chút ___

Mẹ nó! Vậy mà lại có phương pháp hỏi trực tiếp, thô bạo, đơn giản!!! Mấy câu hỏi bọn họ vừa hỏi là cái quỷ gì đây???

Số 11 quả thật có phát sinh tranh chấp với số 7, nếu như bây giờ ả phủ nhận điều này, vậy thì câu nói "Tôi là cảnh sát" là nói thật.

Người phụ nữ số 11 hiển nhiên không ngờ đối phương sẽ hỏi như vậy, một lát sau cô ta mới trả lời: "Không."

Cô ta đang nói dối.

Tất cả mọi người gần như khẳng định, câu đầu tiên mà cô ta nói là nói thật, cô ta đích thực là cảnh sát.

Cả khuôn mặt số 11 đỏ lên, cô ta hít sâu một hơi, xoay người nhìn số 12, cô ta bị dắt mũi bèn tỏa ra khí thế lấn người hỏi: "Cậu thích hút thuốc?"

Số 12 đã có chuẩn bị, hắn ta mở tay của mình ra, vô cùng thẳng thắn trả lời, "Đúng."

Như vậy, câu đầu tiên là nói dối, hắn ta không phải sát thủ.

Sau đó số 12 nhìn về phía số 1, hắn ta nói: "Bình thường ngươi hay nấu cơm cho mọi người?"

Mập mạp cũng thẳng thắng trả lời, "Đúng."

Cho nên câu đầu tiên là nói dối, hắn ta không phải cảnh sát.

Sau một hồi thẩm tra đưa ra câu trả lời, tin tức xác định gồm ___ số 11 là cảnh sát, số 1 không phải cảnh sát, số 12 không phải sát thủ.

Mà Tần Trà cũng đã có xác nhận cơ bản tất cả thân phận của mọi người.

Trường Hi là bình dân, số 8 là bình dân, số 11 là cảnh sát, còn cô là sát thủ.

Cũng cùng lúc đó, nhắc nhở mới xuất hiện

[ Phán xét cho nhau kết thúc ]

[ Tiếp theo đây mọi người sẽ thấy toàn bộ thẻ quyết định được công khai ]

[ Thẻ quyết định: ey. ]

[ Thẻ quyết định: gupv. ]

[ Thẻ quyết định: sudoku.jpg ]

[ Thẻ quyết định:

subfork

form1. cls

=" iqua"

size=20

blod=true

tab;" d:playgame"

tab;" c:gay"

endsub

subfork

end

endsub

subford

lor=rgb(0,0,255)

lor=rgb(255,0,0)

endsub

subform_

tab(. );" "

endsub]

Đây là cùng nhau công khai hai thẻ quyết định giữa hai tổ, thẻ quyết định cuối cùng quả thực làm người khác đau đầu.

Tần Trà lấy ra giấy bút, nắm chắc thời gian sao chép lại tin tức. Trong nháy mắt phản ứng, cô thấy thẻ quyết định ey kia cùng với thẻ quyết định số 8 trong tay mình giống nhau như đúc.

Số 8 thừa nhận tên mình là tên tiếng Anh, mà bên cạnh lò sưởi âm tường tìm được đạo cụ là một con búp bê đồ chơi, cho nên, tên của hắn hẳn là ___dolley.

[ Chỉ có trận doanh đồng nhất còn sống sót ở đây, trò chơi kết thúc ]

[ Trong quá trình chơi trò chơi ở vòng cuối cùng này, mọi người sẽ gặp lại người bạn đã khuất, mọi người có thể ẩn náu, nhưng tốt nhất vẫn không nên tổn thương bọn họ nha ]

Tần Trà chỉ kịp nhìn tới đoạn cuối cùng có số hiệu vb trên thẻ quyết định thì đã bị trò chơi chuyển tới hành lang, tiếp theo là tòa lâu đài an tĩnh chết chóc dường như đã được sửa chữa lại. Bọn họ đứng trên hành lang nào đó, có thể thấy phòng khách lầu một giá cắm nến hai bên trái phải, có một mũi tên thật lớn chỉ thị tân "đèn".

Không người nào dám rời đi, mãi cho đến khi vang lên tiếng "rắc rắc", dọa mọi người nhảy dựng lên.

"...Tiếng gì vậy?" Số 12 nín thở, thấp giọng hỏi. Sau đó hắn ta suy nghĩ một chút, có chút không xác định nói, "Hình như là..."

"Tiếng mở cửa."

Số 8 trả lời chắc mịch, sau đó hắn nhìn xung quanh, lại nói, "Chỗ này là lầu hai, đối diện là căn phòng số 02 và số 03 mà tổ B đã vào lúc trước, cách bên phải chúng ta hai cái phòng, là phòng số 04 và số 13 lúc trước tổ chúng ta đi vào."

Trong hành lang đèn đột nhiên "soạt" một cái chợt tắt, bóng tối dường như ẩn nấp bên cạnh họ, rõ ràng chưa có gì xảy ra nhưng tất cả mọi người không hiểu sao đã bắt đầu khẩn trương.

"Lúc trước nhắc nhở có nói "gặp lại người bạn đã khuất ___" Giọng nói của mập mạp bắt đầu run lên, "Chính là... tất cả các cửa đều mở sao?"

Dường như đáp lại giọng nói mập mạp, một tiếng khóc chói tai nỉ non xé rách yên tĩnh, toàn bộ đèn trong hành lang trong nháy mắt "Bụp" một tiếng.

Trái tim mọi người chợt co rút lại.

"Ta tới tìm mọi người cùng chơi nha ~~~" Thanh âm kia từ tiếng khóc nỉ non đột nhiên biến thành vui sướиɠ, tiếng cười quỷ dị từng đợt từng đợt kích vào thần kinh mọi người, "Mọi người đừng chạy ~~ chờ ta tới tìm mọi người chơi đùa nha ~~~"

Đối diện trong bóng tối, dường như sợ hãi tiếng tí tách cùng âm thanh của một vật mềm bò trên mặt đất.

"Ta nhìn thấy mọi người rồi ~~~ ối ối ối ~~~ chơi với nhau đi ~~~"

Cả người phụ nữ số 11 trong nháy mắt dán chặt tường đi đến gần mọi người, ả căng thẳng lên tiếng hỏi: "Mẹ nó, tổ B mấy người đã chơi thành cái quỷ gì??"

Số 12 cũng không thể nào nghĩ tới cái trò chơi này lại điên đồ như vậy, gã ta bắt đầu lui lại thang lầu bên trái, một bên giải thích nhanh: "Là con của số 9."

Lúc này, mọi người điên cuồng dẫn ra hơi lạnh, Tần Trà vẫn còn đang nghiêm túc viết viết vẽ vẽ một chút ___

Đoạn ký hiệu vb cũng không khó, đây là cách viết chữ từ rất xa xưa, cô đã từng học sơ qua khoa học về trái đất, nên có thể nhìn ra tin tức mấu chốt nhất giữa hai cái tin tức là:

d:playgame

c:gay

Tiếng trẻ sơ sinh khóc nỉ non như hình với bóng, bọn họ không thể nhờ ánh đèn trong phòng để nhìn, một cái đầu vô cùng to lớn của trẻ sơ sinh ló vào, kéo cái cuống rốn thật dài từ cửa phòng số 05 bò ra.

Đáng sợ hơn chính là, căn phòng phía bên phải bọn họ cũng bắt đầu truyền đến tiếng bước chân "lách cách, lạch cạch".

Mập mạp quyết định rất nhanh: "Lên lầu ba!"

Mọi người giật mình một cái, bắt đầu co giò chạy lên lầu trên, Tần Trà cũng vừa vặn viết xong, cấp tốc cất bút vở vào, lôi kéo tay Trường Hi chạy theo mọi người.

Số 12 hỏi mập mạp, "Tổ A của mấy người, phòng số 04 cùng số 13 xảy ra cái gì?"

"Phòng số 04 chặt đứt đầu số 13, phòng số 13 là số 7 bởi vì thuốc biến chủng."

Số 12:... Nghe xong cảm thấy cực kỳ hỏng bét! Trước đó còn ghét bỏ tổ B!

Chạy lên lầu ba, hành lang lầu ba cũng không có đèn. Thậm chí mỗi phòng còn đen thui, loại tối đen này làm cho người ta sợ hãi.

Số 11 có chút lưỡng lự: "Có khi nào bên trong có thứ không sạch sẽ không?"

Âm thanh "lạch cạch, lạch cạch" dưới lầu ngày càng rõ ràng, nó dường như mang theo tiết tấu kinh khủng quỷ dị nào đó, lúc nhanh lúc chậm, lúc nặng lúc nhẹ, từng chút từng chút như bùa đòi mạng, thẳng đến khi tiếng bước chân truyền tới cửa rõ ràng.

Bọn chúng bắt đầu lên lầu.

"Đánh cược một lần," Số 12 nhanh chóng nói, sau đó đi vào gian phòng phía trước, "Sáu người, phân ra một tổ hai người, tự mình ẩn trốn cho thật kỹ."

Lúc bọn họ nói nhảm, Tần Trà đã lôi kéo Trường Hi chạy vào sâu trong hành lang, đến gian phòng cuối cùng đẩy cửa đi thẳng vào.

Trò chơi không có khả năng không để cho mọi người có bất kỳ đường sống, phải có một chút hành động riêng thì mới sống sót được. Dù sao manh mối chính là "đưa tên lên đốt đèn", mà không phải là một đống quái vật tới chơi trò "ta chết ngươi sống".

Đây là một phòng thể dục, bên trong có chứa các dụng cụ thể hình, gian phòng không lớn, đi vào trong là một loạt ngăn tủ. Tần Trà dò xét một vòng, phát hiện bên trong không có vị trí gì tốt để ẩn thân.

Nhắc nhỡ lúc đó có nói là "có thể ẩn nấp", nhưng "tốt nhất không nên tổn thương", Tần Trà lôi kéo Trường Hi quyết định đổi một gian phòng khác, đúng lúc này ân thanh vui sướиɠ của trẻ sơ sinh đột nhiên vang lên rõ ràng ___

"Ta tới tìm mọi người chơi nha, nha, nha ~~ ra ngoài cùng đùa giỡn với nhau nào ~~~"

Phòng này là phòng sát hành lang lầu ba nhất, hai bên trái phải đều có một thang lầu, lúc đó Tần Trà nghĩ có thang lầu để dễ đi lại nên mới chọn phòng này, thật không ngờ đứa bé mới sinh kia lại có thể nhanh chóng từ lầu hai lên đến lầu ba này.

Âm thanh tí tách của máu mỗi lúc một gần, thẳng đến khi hình như đứng ở gần cửa, da đầu Tần Trà bị kí©h thí©ɧ đã có chút tê dại, Trường Hi đưa tay lôi kéo, trong nháy mắt khi cửa phòng bị mở ra, hắn kéo cô vào trong ngăn kéo bên cạnh, cũng cấp tốc đóng cửa tủ lại.

Tủ dành cho quần áo bị hai người chen vào, cũng không lớn, nhưng Trường Hi là một người đàn ông trưởng thành, Tần Trà phải hoàn toàn nằm úp sấp lên trên ngực hắn, một bên tai cô nghe tiếng tim đập của Trường Hi, một tai khác lại có thể nghe rõ âm thanh nhúc nhích lôi sền sệt trên nền nhà rất gần.

Nó đã vào trong.

Tần Trà theo bản năng nắm chặt áo trên ngực Trường Hi, Trường Hi cũng nhất thời hít một hơi lãnh khí. Tần Trà cũng không kịp suy nghĩ cẩn thận tại sao trong thời khắc mấu chốt này lại phát ra âm thanh, mà đứa trẻ sơ sinh kia đã bắt đầu phát ra tiếng "bịch bịch bịch" đến gần cửa tủ.

Tần Trà cảm thấy mỗi tiếng bước chân như vỗ vào lòng cô, cô đã chuẩn bị sẵn sàng vào thời khắc mấu chốt sẽ xông ra dụ đứa trẻ kia rời đi.

"ỐIi ối ối~ ra ngoài chơi đùa nào ~" Giọng nói của nó vừa ngây thơ vừa hưng phấn, nhưng lại cực kỳ chói tai, nó lấy tay chụp tới chỗ phát ra tiếng vang, "Mau ra đây! Mau ra đây! Chơi với nhau nào ~~"

Sau đó là tiếng âm thanh kéo cửa: "Ấy ấy ấy ~ không có ai, không có ai ~~"

Cánh cửa thứ nhất, cánh cửa thứ hai, Tần Trà trốn trong cánh cửa thứ ba khẩn trương, đầu bắt đầu chảy mồ hôi lạnh, cô lắng nghe mỗi một âm thanh thật nhỏ, cho đến khi âm thanh nhúc nhích đó đứng trước cánh cửa của cô dừng lại.

Tần Trà đưa tay chạm cánh cửa kia, dự định trước tiên là hung hăng đẩy cửa đẩy đứa trẻ sơ sinh kia ra ngoài, lại đem nó dẫn đi.

Nhưng lúc này Trường Hi lại vươn tay, một tay nắm bên hông Tần Trà, hắn ở trong bóng tối hí mắt cười, cằm cọ vào đỉnh đầu mềm mại của cô, lực tay rất lớn.

Đứa trẻ kia chụp lấy cánh cửa, "Cùng chơi đùa với nhau nào ~"

Bị Trường Hi ôm chặt Tần Trà quả thực rất tuyệt vọng, ngay lúc đứa trẻ sơ sinh kia chuẩn bị mở cửa, một tiếng hét chói tai rõ to của phụ nữ vang lên, thoáng cái đem lực chú ý của đứa trẻ sơ sinh này toàn bộ dời đi.

"Có người chơi chung rồi ~ hô hô hô ~ tìm người chơi chung thôi ~~"

Tần Trà nghe thấy âm thanh của đứa trẻ sơ sinh kia đi xa mới thở dài một hơi, sau đó nhíu mày bảo: "Nghe như của số 11."

Ngay sau đó là khung thông báo nhắc nhở xuất hiện:

[ Số 11 - Từ Oanh - cảnh sát. ]

Nhưng cũng không có bất kỳ thẻ quyết định nào xuất hiện.

"Số 11 là cảnh sát," Tần Trà vẫn còn đang duy trì tư thế dán vào lòng Trường Hi nói: "Số 1 không thể nào là cảnh sát, khả năng là bình dân cũng rất thấp, hắn chắc chắn là sát thủ."

Cho nên, chỉ cần cô gϊếŧ chết số 1, sau đó tự sát, trận doanh cũng chỉ còn lại bình dân, nhiệm vụ của cô cũng có thể kết thúc.

Thoạt nhìn qua dường như ... cũng không phải là quá khó.

"Ừ..." Trường Hi khẽ cười, "Có điều là, ngài trước tiên buông tay ra cái đã, ta có chút tê."

Tần Trà lúc này mới phát hiện tay mình đang nhéo ở nơi không đúng lắm...

"Khụ khụ," Tần Trà bị sặc, nhỏ giọng ho khan vài cái che lấp sự xấu hổ. Sau đó cô lấy tay phải ra rời khỏi ngực Trường Hi, mím môi chốc lát, vẫn nhịn không được nói, "Rất đau sao? Cái đó... tôi không cố ý..."

Cô đưa tay cẩn thận đẩy cửa tủ ra, quay sang Trường Hi nói chuyện khác, "Chú ơi, chúng ta rời đi trước khi..."

Lời còn lại chưa kịp nói đã bị Trường Hi lấy tay chặn lại.

Năm ngón tay phân chia rõ ràng, rất thon dài nhưng lại vô cùng lạnh lẽo. Trường Hi dùng ngón tay ma sát lên cánh môi của cô, sau đó ở bên tai cô thầm thì:

"Ngài chọc ghẹo ta." Giọng hắn khàn khàn mà tiếp tục cười, "Ta rất hưng phấn."

*Mộc Thuần: Mị cũng rất hưng phấn :v / Đào: Nổi hết da gà luôn :)))

...Vừa nãy trong lúc cô đang sợ hãi gần chết!! Bên trong đầu óc của người này chứa cái quái gì vậy!!!

"Có một từ ngữ gọi là "khóa môi" á." Trường Hi dời tay, chạm vào vành tai cùng tóc mai, "Ta đã rất nhẫn nhịn là do dáng vẻ của ngài quá mê người, làm cho ta không màng hình tượng..." Hắn dừng một chút, cúi đầu mà bật cười, tiếng cười ngọt ngào đến mức khiến tai Tần Trà nhịn không được mà đỏ lên, "Khiến cho ta điên cuồng say mê ngài."

Đã cực kỳ quen thuộc biểu hiện du͙© vọиɠ độc chiếm kinh người của Trường Hi... Tần Trà lúc này lại cảm thấy hắn như một con cún to lớn, còn rất cố gắng tỏ ra dễ thương.

Cô cảm thấy mình cũng không được bình thường rồi.

Tần Trà cạn lời rất lâu mới đem đầu Trường Hi ở cổ cô rời đi, sau đó tùy tiện xoa xoa đầu hắn tỏ vẻ trấn an: "Được rồi, chúng ta đi tìm phòng nào có máy tính đi."

Sau đó mở ra thẻ quyết định có ký hiệu "vb" nằm xếp hàng một chuối với "form. 1". Đầu tiên không đề cập đến ý nghĩa mật mã bên trong, chỉ là nhìn xung quanh, cô chỉ có thể dự đoán "Ý chỉ số 1."

Việc này quá cấp bách, một là tìm tên mập mạp khiến hắn die sớm, hai là chọn lại điều một.

Nhưng mà trong tòa này đã sửa sang lại này, chỉ có một gian phòng từng xuất hiện hiện máy tính là ___

Trường Hi ôm Tần Trà đi ra, lo lắng trả lời, "Phòng số 0 là phòng sách."

Nơi đó có một... một người chồng đã chết, ôi mẹ ơi, một lời khó nói hết...

Thật là không có cách nào khen tặng trò chơi tràn đầy "tình người" này.

Tần Trà nhẹ nhàng đẩy cánh cửa một cái, sau đó lộ ra cái đầu muốn kiểm tra tình huống, cô vừa quay nữa cái đầu, trước mắt là một cái đầu dầm dề máu.

Cô và cái đầu ấy cách nhau chỉ 10cm, cô có thể thấy rõ ràng dòi bọ bên trong hốc mắt đang cuồn cuộn bò ra ngoài.

"Oa aaaaa ___"

Tần Trà cũng tự xưng là người có tố chất tâm lý cực mạnh vượt qua mọi thử thách, giờ khắc này cô không thể nào khắc chế chính mình, toàn bộ tóc gáy da gà nhảy dựng lên, sau đó cũng rất có tiền đồ mà hét lên.

Cái đầu kia tựa hồ cũng bị tiếng hét chói tai của Tần Trà làm sợ hết hồn, sau đó mặt cũng co quắp, "kèn kẹt kèn kẹt" kêu loạn một lần nữa, nó cầm cái đầu người xoay quanh thân, sau đó mới đem cái đầu người ôm ở trong ngực, cái miệng trên đầu lâu mới mở ra nói:

"Ngươi hù chết bảo bảo."

Sau đó cái miệng bỗng dưng mở rộng ra, lộ ra hàm răng sắc nhọn treo các loại máu thịt, nó ô ô nói:

"Cho nên ta muốn ăn ngươi."

Tần Trà nhấc chân hướng phía người không đầu đang nhấc cái đầu kia, đạp một cái. Cái đầu sau đó "bốp" một tiếng rơi trên mặt đất, cái đầu không thân kêu "lộc cộc" lăn vài vòng.

Cái đầu trên mặt đất tức giận la to: "Đầu của ta! Đầu của ta!!"

Cái thân không đầu liền lảo đảo chạy đi kiếm đầu của mình.

* Đào: không hiểu sao đọc khúc này thấy con ma tấu hề ghê ghớm :)))

Tần Trà vôi vàng lôi kéo Trường Hi chạy thật nhanh xuống lầu, cô nhanh chóng suy tính: số 13 là người không đầu vốn ở trong gian phòng số 4, mà phòng số 4 cũng là dựa sát vào thang lầu phòng gần nhất.

Trong quá trình Tần Trà chạy trốn, bảng nhắc nhở lại hiện lên một lần nữa:

[ Số 8 - Dolley - bình dân. ]

Trong nháy mắt chỉ còn sót lại bốn người bên trong.

Đang lúc Tần Trà lôi kéo Trường Hi vào phòng số 4 lại phát hiện bên trong có một tảng bàn cờ rộng lớn, ngoại trừ quân cờ cao nửa người thì cũng không còn gì cả.

... Ai là người thiết kế trò chơi này mau bước ra đây cho bà, bà tuyệt đối sẽ không đánh chết mày!!!!

... Khoan .... Mẹ nó! Trường Hi, bà đây muốn đánh chết ngươi!!!

Người không đầu ôm đầu của mình "lạch cà lạch cạch" chạy tới, cái đầu ở trong lòng nó khản cả giọng hét lên: "Ăn ngươi! Ăn ngươi!"

"Ăn ___"

Âm thanh hơi ngừng lại, khuôn nhắc nhở màu trăng bạc hiện lên giữa không trung, viết:

[ Số 12 - Đỗ Bình An - bình dân. ]

[ Thẻ quyết định: dearkiller ]

[ Thẻ quyết định: 1c1a ]

[ Các bạn thân đã khuất của mọi người đã mệt mỏi, bọn họ cần nghỉ ngơi hai phút. ]

Xem ra có người đoán thành công tên số 12 lên đốt đèn, đồng thời quy tắc trò chơi là có người thắp đèn, những "bạn thân đã khuất" liền có thể tạm thời nghỉ ngơi hai phút.

Quả nhiên chưa rới một lát, tiếng cười bừa bãi của mập mạp ở dưới lầu một vang lên, "Tôi biết ngay mà ___ tôi biết ngay mà ___"

"Im trong tiếng Latin là 12, chính là số 12," Hắn ta đắc ý đi tới gian phòng Tần Trà và Trường Hi nói, "sfg là ngũ bút "Đỗ", gupv là ngũ bút "Bình An", cho nên tên của hắn là Đỗ Bình An."

Số 2 kéo nội tạng đầy đất đứng gần hắn trong gang tấc, có thể thấy được mập mạp trong lúc đó hoàn toàn là mành chỉ treo chuông, vứt mệnh đánh cuộc một lần.

Tần Trà đột nhiên ý thức được, giờ phút này số 2 đang ở trước mặt mập mạp, vậy thì phòng sách bây giờ không có ai.

Tần Trà nhanh chóng từ thang lầu chạy xuống, chạy vào trong phòng khách, mập mạp cũng chậm rãi đi đến chỗ Trường Hi, "Cậu rất đau lòng cho cháu gái nhỉ ?"

Trước khi phán xét cho nhau, mập mạp đã xác ddingj số 10 không phải là cảnh sát hay bình dân, nhưng tóm lại cũng không phải là sát thủ, gã đã xem qua tất cả thẻ bài của mọi người cắm trên nến, sát thủ hôm nay bất quá chết đi hai người.

Trong 13 người, ngoại trừ gã ra, hẳn là còn một sát thủ khác, vậy thì rất có thể là tiểu cô nương số 6 này.

"Cháu gái cậu chính là sát thủ hạ, thật là trùng hợp," Mập mạp vui tươi hớn hở nói, "Ta cũng vậy, cho nên..." Mập mạp dừng một chút, lộ ra một hàm răng trắng, "Chỉ cần cậu chết, cháu gái của cậu có thể khỏe mạnh mà sống sót nha."

Tần Trà ở bên trong lại một lần nữa quỳ lạy trò chơi này.

Cô vẫn nhớ kỹ điểm thông tin mấu chốt nhất trong hồ sơ, vốn cho rằng mình dựa theo hồ sơ tìm được tài liệu liên quan là đủ rồi, ai mà biết được lúc mở máy tính, hố cha

nó phải đưa vào số liệu hoàn chỉnh mới có thể thao tác!

Tần Trà nhìn khung vận hành số liệu trước mắt đã hỏng mất.

Cô bỗng nhiên đứng dậy, chạy đến cửa đưa Trường Hi đang chậm chạp chưa tiến vào lôi đến.

"Ngươi còn nhớ rõ các số liệu trước đây không? Còn nhớ không?" Tần Trà đem Trường Hi đè vào máy tính trên bàn trước mặt, giục hắn, "Ngươi nhanh lên! Ngươi nhanh lên một chút!"

Nếu không phải thòi gian 2 phút trôi đi, khắp phòng toàn quái vật, thì ai cũng không chạy được! Thừa dịp trong khoảng thời gian này phải tranh thủ, sau đó khiến trò chơi này kết thúc!

Mập mạp từ phía sau hắn tiến lên, "Ta biết thẻ quyết định của tiểu cô nương là một số độc trong trò chơi, ngoài ra các thẻ quyết định cho đến nay cũng không có xuất hiện. ẤY chà, nó hẳn là ở trong tay chú của ngươi."

Gã ta "ha ha" vài tiếng, "Nhưng mà chú của ngươi có biết tên cũng không thể dùng, hắn là bình dân, không thể gϊếŧ sát thủ."

"Thấy như thế nào cũng là chú của ngươi thua phải không? Dù sao có tới hai sát thủ, mà hắn chỉ là một bình dân."

Mập mạp nhăn mày suy nghĩ một chút, "Thẻ quyết định của chú ngươi có một tấm là dearkiller, tấm còn lại ta đã thấy, nhưng chữ số quá dài, lúc đó đang cố chạy trốn nên không nhớ kỹ."

"Không sao, ta có thể trực tiếp gϊếŧ hắn."

[ Còn một phút. ]

Tốc độ tay của Trường Hi cực nhanh thâu hết toàn bộ số liệu, Tần Trà đề phòng ngăn ở trước mặt hắn, thấy màn hình màu xanh nhạt bắn ra ký tự màu đỏ:.

Sau đó Tần Trà lấy ra hai tin tức then chốt:

d:playgame

c:gay

Trường Hi cũng không có nhìn nội dung tin tức, nhấn đúp hai cái, sau đó trực tiếp tìm tài liệu, tốc độ của hắn đã rất nhanh, mập mạp lại nhanh hơn cầm theo con dao thái đánh tới.

Tần Trà bưng cuốn sách bên cạnh mà bắt đầu điên cuồng ném, trong tay toàn là sách vừa dày vừa nặng, ném hết rồi lại cầm đèn bàn, ống đựng bút, tấm lịch, thậm chí cả hộp mực nước cũng ném ra ngoài.

Có gì ném đó!

Mập mạp trong khoảng thời gian ngắn hoàn toàn bất đắc dĩ lui về phía sau mấy bước.

Trường Hi nhìn lướt qua mảng tin tức lớn trong hai hồ sơ, thần tốc nói ra hai cái tên: "Mã Toàn Anh, Chu Thường."

Hai cái hồ sơ chắc là giấu diếm tin tức thật giả của hai người, cần phải có một thẻ quyết định có gợi ý ra một cái tin tức thật, một cái tin tức giả.

Coi như biết nội dung của thẻ quyết định đó, bọ họ hiển nhiên đã không còn đầy đủ thời gian.

Tần Trà nhạy bén phát hiện khi cái tên "Chu Thường" xuất hiện, tên mập trong nháy mắt không nhận ra mình đã dừng động tác lại, cái dừng lại vi diệu này dường như là theo bản năng mà phản ứng, cho dù mập mạp có cực lực khống chế cũng không có biện pháp khống chế ký ức của thân thể.

Tần Trà ỷ vào mình còn nhỏ, khom lưng, cơ thể phi thường linh hoạt từ bên cạnh gã ta chạy ra ngoài, chạy thẳng đến chỗ đèn quyết định.

[ Còn 20s. ]

Mập mạp liền đuổi theo, gã không thể khẳng định mình có thể bị cô gϊếŧ chết trước khi gϊếŧ được số 10, cho nên gã ta trước hết phải ngăn cản tiểu cô nương này viết tên hắn.

Nhưng vẫn chậm một bước.

[ Bên trong khu vực quyết định, không thể có ý đồ công kích và động tác ngăn cản viết tên đốt đèn. ]

Được ăn cả ngã về không, Tần Trà quyết định ghi xuống cái tên "Chu Thường", cô ghi cực nhanh, gần như không cần nhìn, sau đó mắt cũng không cần nháy mà đem tên đặt lên trên lửa đốt.

[ 3 ]

[ 2 ]

[ 1 ]

Số 2 trong phút chốc cử động, thông báo mới xuất hiện:

[ Số 1, Chu Thường, sát thủ. ]

[ Thẻ quyết định: số 4. ]

[ Thẻ quyết định: số 12. ]

[ Những người bạn thân đã khuất của ngươi đã mệt mỏi, bọn họ cần nghỉ ngơi hai phút. ]

Cả người Tần Trà mệt mỏi mà quỵ trên nền đất, cô tựa lên lò sưởi âm tường bên cạnh thở hổn hển. Sau đó nhìn nhìn mập mạp cách một thước, dường như toàn bộ ánh mắt của gã đều trừng ra ngoài hốc mắt, thịt trên người như là bị cắt, từng khối từng khối chỉnh tề rơi xuống, tứ chi cũng bị tách rời.

Tần Trà nhắm mắt lại, sau đó lại nhanh chóng đứng lên, nắm lấy tờ giấy còn lại, rạch một khoảng trống viết tên của mình: Tần Trà.

Muốn thắng lợi phải thừa thắng xông lên!

Cô viết tên xong, vừa mới đưa lên ngọn lửa, ngón tay thon dài của Trường Hi đã lấy ra tấm thẻ cùng thiêu cháy với cô.

Tần Trà đưa tay muốn lấy tờ giấy của Trường Hi ra.

[ Bên trong khu vực quyết định, không thể có ý đồ công kích và động tác ngăn cản viết tên đốt đèn. ]

Tần Trà:... Đây là trò chơi khiến tâm can người ta đau đớn.

Trường Hi dừng sau lưng cô, Tần Trà cao không quá cái hông của hắn, hắn cúi người xuống, đưa tay khoát lên trên vai Tần Trà, nói nhỏ:

"Nhìn đi, ta và ngài."

Tần Trà nhìn tờ giấy trong tay rất nhanh biến thành tro tàn, ngọn lửa ôn nhu quấn lấy đầu ngón tay, cô hoảng hốt, trong lúc đó lại nhớ tới bất nhật thành khắp nơi trên bầu trời là ánh nến.

Cô có chút sững sờ nhìn bàn tay thon dài rộng lớn của Trường Hi nhẹ nhàng bọc lại bàn tay nhỏ bé thịt thà của cô, đem ngọn lửa ở trên tay cô ra, sau đó ôn nhu thu hồi lại, dán tại trái tim cô.

Vô cùng ấm áp.

Tần Trà đột nhiên cảm thấy có chút lãng mạn kỳ quái, Trường Hi nắm tay cô bóp mạnh nơi trái tim vài cái, dùng sức rất ôn nho, giọng nói hắn giống như ấm áp vào mùa đông, hoàn toàn đối với cô vô đặc biệt cùng thân thiết.

"Ta có thể hoàn toàn nắm lấy trái tim ngài..." Hắn nói, "Ở trong tay ta."

Tần Trà cảm giác câu nói này giống như đang nói ___ ngài vĩnh viễn không thể nào chạy thoát được đâu, dù sao ngài vĩnh viễn ở trong lòng bàn tay ta mà.

Lúc bầu không khí đang không tệ lắm, thẻ quyết định cuối cùng xuất hiện:

[ Số 10, yue, bình dân. ]

Tần Trà nhìn dòng thông báo không trong tưởng tượng nêu lên, kinh ngạc trợn to mắt: "Chờ một chút ........có phải có nhiều chỗ không đúng lắm....... "

Khung thông báo màu bạc không ngừng bắn ra dòng chữ:

[ Trò chơi kết thúc ]

[ Trận doanh sống sót cuối cùng: sát thủ ]

[ Số người sống sót: 1 người. ]

[ Mật mã vòng chơi cuối cùng: meauxor ]

Tần Trà đột nhiên nhớ tới mập mạp lúc đó có thẻ quyết định là dearkiller, cô đã từng ở phòng sách tìm được câu ___ iloveyue.

Cô mơ hồ ý thức rằng, Trường Hi tựa hồ đào cho cô một cái hố to chà bá lửa.

"Chú ơi, yue này là ai? Là nguòi mà chủ nhân của gian phòng này thích sao ?"

Tần Trà nhớ rõ lúc đó Trường Hi có trả lời rằng: "Đúng vậy, rất thích."

Yue là Trường Hi, như vậy thì chủ nhân của gian phòng này là ai?

Hơn nữa, tên mà cô viết trên thẻ quyết định cũng bị vô hiệu, chỉ có một khả năng, tên của cô cũng không phải là "Tần Trà".... Cho nên, ở chỗ này tên của cô là gì?"

Trường Hi buông tay cô ra, lùi về phía sau một bước, mặt hắn vừa đúng lúc tách biệt ra hai chỗ sáng tối, môi mỏng bị một nữa ánh sáng chiếu vào tái nhợt dị thường. Hắn khom lưng, một tay giơ Tần Trà lên, vô cùng thân sĩ hôn lên tay Tân Trà, giống như là một quý tộc chân chính nói với nàng:

"in,ichbindein."

[ Thẻ quyết định: Cửu cung cách.jpg ]

Thuần phát, hoa lệ mà đọc rõ ràng từng chữ, hắn đưa lưng về phái gia cụ tinh xảo châu âu bày biện trên bàn, nụ cười trên mặt ý vị thâm trường.

Trường Hi thu tay về, đứng thẳng tắp, thân thể hắn bắt đầu xuất hiện số liệu biến hóa, chưa tới nữa phút, ngay trước mặt Tần Trà hóa thành một vương miện tinh xảo.

Tần Trà: ...W...T...F...

....Bệnh nhân của mình..... hình như.... có vẻ..... đại khái .....hoặc là.... lại treo...

Đây quả thực là thất bại là kiếp sống vũ nhục nhất trong chức nghiệp của cô, tôi mèo móe meo mấy nhà các nguòi!!!

Tần Trà trong lúc lâu vẫn chưa có khả năng phản ứng kịp. Từ lúc từng tấm thẻ tiêu biến cô mới đột nhiên giật mình tỉnh giấc, sau đó nhanh chóng móc ra cuốn vở ghi chép lại các chữ cái cửu cung cách trên tấm thẻ.

Cô đem cuốn vở lúc trước ghi lại sudoku, lúc điền đầy đủ toàn bộ chữ số, đem con số "6" toàn bộ vòng ra y như vị trí bên trong cửu cung cách mà chép ra quyển thứ hai.

Tổng cộng có chín chữ cái, dựa theo trình tự xếp thành một hàng là ___.

Nữ Vương Thân Ái.

Tần Trà nhớ đến lúc trước Trường Hi hay gọi cô là "nữ vương của ta", cô cho rằng Trường Hi chỉ nói chơi, sau đó tự lý giải nó thành một thân sĩ biếи ŧɦái, mà bây giờ từ "...." rồi đến "dearkiller" rồi tới cái vương vượng đính ngọc lấp lánh kia.

Trò chơi này! Quá mất dạy!!!

Tên của cô sao lại gọi là "...." điều này làm cô có cảm giác mình mới là boss cuối cùng! Cảm giác trò chơi này đối với cô có một loại ác ý sâu đậm!!!

Trường Hi quả thật đã đào cho cô một cái hố thật to!!!

Tần Trà giãy dụa đem mỗi một mật mã mới xếp theo thứ tự ra: auxor.

Cô ôm vở đứng ở cổng chính pháo đài cổ kính, drobose là chữ mở đầu, hẳn là xếp hạng trí đầu tiên, theo sau chính là meauxor nghĩa là độc lập.

Tần Trà vươn tay quay khóa mật mã, mỗi chữ cái ấn một cái: mea.

Không có phản ứng, Tần Trà di chuyển một chút trình tự: auxor.

Cổng chính "ba" một tiếng, mở ra, sau đó là một khuôn thông báo màu trắng bạc hiện rõ ràng ở trước mắt:

[ Chơi vui chứ? Người ta yêu. ]

Tần Trà nhìn thấy hàng chữ kia như thể nhìn thấy cặp mắt xinh đẹp, đen thẫm của Trường Hi, còn có gương mặt ôn hòa tinh tế, mang theo nét mặt tôn sùng mà lại suồng sã, giọng nói khàn khàn mà dây dưa thấp giọng hỏi cô:

[ Chơi vui chứ? Người ta yêu. ]

【in,ichbindein.

sollstdugewisssein.

.

sollstdugewisssein.

sein. 】

.Kết thúc thế giới 2 - Ma Trơi Đốt Đèn.