Chương 16: Thế giới 2 (4): Ma Trơi Đốt Đèn

***

Editor : Đại Manh.

Beta: Peach One

( Chỉ đăng độc quyền tại truyenhdt.com - OneDay1303 & Wordpress - One Day )

***

Số 5 cùng số 3 nằm liệt ngồi ở trên mặt đất. Số 12 ôm chặt thai phụ, bước chân vững vàng đi đến ghế sô pha lớn trong phòng khách, đem cô đặt xuống, gã ngồi trên đất, dựa vào sô pha, lấy ra hộp thuốc mà tay run bần bật cầm bật lửa, bật vài lần cũng chưa đốt.

Ngọn lửa yếu ớt đung đưa, số 12 ngậm thuốc lá, cả người có chút đờ đẫn. Gã thấy nam nhân số 10 kia lững thững đi tới, nam nhân ôm tiểu nữ hài bởi vì bị đói ba bốn ngày mà sắc mặt vàng vọt cẩn thận đem cô đặt trên chiếc ghế sô pha đơn trong góc, hắn áp trán của cô, vô cùng kiên nhẫn mà dỗ dành cô.

Người đàn ông thần sắc sủng nịch, không chút hoảng sợ hỗn loạn, toàn tâm toàn ý nhìn tiểu cô nương trong lòng ngực.

Số 12 nhấp điếu thuốc, lại nhìn nữ sinh số 5 không ngừng nôn khan, cùng với sắc mặt hoảng sợ nhưng vẫn bình tĩnh của số lão nam nhân 3, gã cười nhạo một tiếng.

Đại khái, từ giờ trở đi, sẽ chẳng ai dám nói đây là một trò chơi lừa bịp.

Kế tiếp, xem ra phải "đấu trí đấu dũng, phòng lang phòng trộm." rồi.

"Mọi người có đói bụng không?" Số 12 giẫm lên điếu thuốc, đi vào phòng bếp lật tủ lạnh, lấy ra một ít cà chua trứng, một nắm mì tự tay làm, bật bếp lửa lên, gã lúc này có chút vô tâm quay lại: "Ai muốn ăn mì không?"

Số 10 dựa vào cửa tủ lạnh nói: "Một chén."

Số 12 liếc mắt nhìn hắn một cái, sau đó ngây ngẩn cả người.

Gã luôn can đảm, hàng năm tham gia các giải thi đấu lớn, tố chất tâm lý cũng rất tốt, nhưng giờ phút này khi nhìn ánh mắt số 10, gã thế mà cảm thấy trong lòng phát run --

Không cảm xúc, đôi mắt hoàn toàn chết chóc, nhưng trên mặt số 10 còn treo nụ cười tao nhã, cái loại tươi cười giống như một giáo điều cứng nhắc, rất cao quý và tao nhã, tương phản mạnh mẽ khiến gã cảm thấy không nói nên lời.

"Một chén" số 10 lại lần nữa mở miệng, âm thanh trầm tĩnh mỉm cười, bộ dáng thập phần ôn hòa: "Nếu không có việc gì, tôi liền tới."

Trong lúc số 12 còn đang cầm thìa ngây người, đột nhiên một đám người thở hồng hộc chạy ra từ dãy nhà cạnh cửa vừa tẩu thoát.

Mọi người nhìn sang.

Tên mập mạp số 1 ở giữa bọn họ kêu rên một tiếng, trực tiếp nằm trên mặt đất kêu to: "Quả thực muốn lão tử mệnh mà!"

Những người còn lại đều thở hổn hển một chút rồi bình tĩnh trở lại, sau đó ngẩng đầu nhìn bọn Tần Trà, Tần Trà từ trên sô pha ngồi dậy, nhìn một vòng, Nguyên Tùng không có trong số đó.

Quả nhiên.

Lớp trang điểm của nữ nhân số 11 lúc này đã phai, cô ta cả người hoảng hốt, sau một hồi cổ họng sắc bén, âm dương quái khí hỏi: "Các ngươi có thể đi ra cũng phải có người đã chết? Người chết là ai?"

Mọi người khẽ nhíu mày.

Chỉ có nữ sinh số 5 sắc mặt trắng bệch, run run trả lời: "Chồng số 9...... chết rất......"

"Chúng tôi là số 4 Nguyên Tùng" nữ nhân số 7 mặc đồng phục y tá, lương tâm cô giống như bị khiển trách, khó chịu úp mặt vào lòng bàn tay, ngắt quãng nói: "Rõ ràng là... không có xe, nhưng, giống như bị xe đâm bay lên, óc chảy đầy đất."

Mọi người không hẹn mà tiếp tục trầm mặc.

Lúc này, giữa không trung lại xuất hiện nhắc nhở mới:

[Vòng chơi đã kết thúc, mã thoát cho vòng này là " ". ]

Tần Trà nhanh chóng lấy ra sổ tay cẩn thận chép lại.

Cùng lúc đó, hai trong số mười ba ngọn nến xếp trên mặt bàn của lò sưởi đột nhiên được thắp sáng, cô gái số 5 chạy đến và phát hiện bên cạnh ngọn nến có một tấm bảng tên.

Cô đọc dòng chữ trên bảng tên: "Dương Hoa - bình dân, Nguyên Tùng - bình dân."

Vòng thứ nhất liền loại trừ hai bình dân.

Không khí nhất thời cổ quái, mập mạp từ trên mặt đất bò dậy, chạy đến phòng bếp tiến đến bên cạnh số 12, hắn ta lớn giọng, lải nhải nói: "Được rồi, mọi người đừng nghĩ, đói bụng lâu như vậy, ngẫm lại ăn chút cái gì mới đúng."

Nhưng mà mọi người đều không có tâm trạng ăn uống, chỉ có mập mạp, số 12, còn có số 10 cùng với tiểu cô nương Tần Trà phủng mặt, ăn đến thống khoái.

"Lúc ta ở trong đó nghĩ khi ra ngoài nhất định phải nghiêm túc ăn thật tốt" mập mạp gào to nói: "Ai biết khi nào tiến vào phòng lần 2, ngốc ở trong bao lâu, giờ ăn no mới là đứng đắn."

Số 5 vẻ mặt đau khổ, "Chính là ta vừa nhìn thấy đồ ăn liền nhớ tới......"

Cô nàng rối rắm không nói được gì, cô càng không có biện pháp lý giải số 12 và số 10 như thế nào mà mặt không đổi sắc ăn cơm. Bọn họ còn chưa tính là gì, bởi thế mà cô bé kia Cũng! Không! Sợ!!!!

Loại người gì vậy trời!!!

Tần Trà cảm thấy kỳ thật mình nên làm ra bộ dạng thực sợ hãi, nhưng cô thật sự rất đói, trời đất bao la ăn cơm mới là lớn nhất, cô liền làm ra bộ dáng ta cái gì cũng đều không hiểu.

Số 12 cắn mì sợi nhướng mày xem những người khác: "Không ăn sao? Nói không chừng ngay sau đó liền tiến vào phòng thứ hai."

Những người khác hoặc nhiều hoặc ít ăn một chút, Tần Trà tự mình bưng canh nóng lên, cẩn thận cho Chu Cát Lạc đang hôn mê uống mấy hớp, một bên suy nghĩ về đoạn nhạc phán định cuối cùng kia.

Nó biến mất quá nhanh, cô không thể nghe ra bất cứ thông tin gì được giấu trong đó.

"Để ta làm cho" hộ sĩ số 7 nhận lấy bát canh nóng trong tay Tần Trà, một bên khích lệ Tần Trà: "Ngươi là đứa bé ngoan, ba mẹ có ở đây không?"

"Không ạ."

Tần Trà rũ mắt xuống ngoan ngoãn trả lời, nữ nhân động tác quen thuộc, cô một bên nhanh nhẹn chiếu cố Chu Cát Lạc, một bên nhẹ giọng an ủi Tần Trà: "Không sợ, không có việc gì, mọi người sẽ chiếu cố con."

"Vị tỷ tỷ này làm sao vậy?" Tần Trà nhìn Chu Cát Lạc lo lắng hỏi.

"Không sao đâu" người phụ nữ lẩm bẩm: "Sẽ không sao đâu."

Vào đêm, cũng không có người có buồn ngủ, nam nhân số 10 ôm Tần Trà ngồi lên ghế trước đàn dương cầm trong phòng khách, hắn sờ sờ đầu nhỏ của Tần Trà.

Mọi người nhìn sang.

Nữ sinh số 5 chọc vào lưng số 12 nói nhỏ: "Tôi như thế nào cảm thấy, vị đại thúc cùng chất nữ này không quá thích hợp a?"

Số 12 liếc xéo cô một cái rồi không nói gì.

Đương nhiên là không thích hợp, xem ánh mắt người nam nhân kia nhìn tiểu cô nương đó coi, có nơi nào giống như ánh mắt nhìn đứa trẻ, lúc hắn ôm đứa bé kia, bất cứ ai cũng không được nhúng tay vào, thậm chí lúc đứa bé nói chuyện với ai, hắn đều thời thời khắc khắc nhìn chằm chằm.

Đều là một đám biếи ŧɦái!

Số 12 xoay đầu dựa vào trên sô pha nhắm mắt dưỡng thần.

Mà Tần Trà ở một bên nghe nghe, đột nhiên ánh mắt sáng lên.

Bản giao hưởng số 3.

Hắn sẽ không vô duyên vô cớ mà đàn thủ khúc này, cho nên chính là hắn nhớ rõ đoạn nhạc phán định kia, cho nên --

Đoạn nhạc phán định kia là bản giao hưởng số 3, đó là thông tin của người đàn ông số 3.

Tần Trà vui mừng trong chốc lát, ánh mắt tiếp theo, cảnh tượng thay đổi đột ngột, Tần Trà vừa nhấc mắt liền thấy --

[Đây là phòng 02. ]

... Là meo meo ... Đây là tiết tấu không cho người khác ngủ sao?

***