Kỳ nghỉ Quốc Khánh dài hạn sắp tới, Lục Diên Trì hỏi Thời Tiên có kế hoạch gì: “Quốc Khánh có về nhà không?”
Thời Tiên lắc đầu: “Tôi không về.”
Lục Diên Trì cảm thấy hơi bất ngờ. Theo như anh được biết, lúc Thời Tiên bị viêm ruột thừa cũng không gọi điện thoại về nhà. Có điều chuyện này cũng dễ hiểu thôi. Con cái ra ngoài đi học đương nhiên chỉ báo chuyện tốt, không kể chuyện buồn. Thời Tiên còn là một người có tính cách vừa độc lập vừa kiêu ngạo, mà viêm ruột thừa cũng không phải bệnh gì nặng cả.
Lục Diên Trì đành phải hỏi thêm: “Vậy cậu dự định đi đâu chơi sao?”
Kỳ nghỉ Quốc Khánh, đâu đâu cũng chỉ thấy người.
Những khu danh lam thắng cảnh lại càng nhiều… khách du lịch, không thì cũng là người lấn người.
Nhưng quả thật Thời Tiên có kế hoạch cho mình rồi, chủ yếu là nguyên tháng 9 thời tiết quá nóng, gần như cậu không ra khỏi cửa. Mà bản thân cậu có thói quen cứ cuối tuần là phải ra ngoài đi dạo, nhìn ngắm phong cảnh, tiếp xúc thiên nhiên. Nếu không thì áp lực cuộc sống không có chỗ nào giải tỏa.
Cậu nói: “Hai ngày 6, 7 tôi sẽ đi một chuyến đến hồ Bà Dương, xem chim di cư.”
Thời Tiên yêu thích hoa cỏ, chim, sâu cá. Đi dạo ngắm cảnh thôi cậu cũng có thể tự mình tìm vui được, còn có thể dành cả ngày trời đi dạo chợ hoa, chợ chim nữa. Vậy nên, đi ra ngoài chơi, trong đầu cậu chỉ có một suy nghĩ duy nhất, đi xem chim di trú. Cho dù Quốc Khánh đâu đâu cũng là người thì vẫn phải đi xem chim di trú.
Lục Diên Trì cười nói: “Cùng nhau đi đi.”
Anh dừng một lúc lại nói thêm: “Tôi có máy ảnh phản xạ ống kính đơn, kính viễn vọng với một đống đồ khác nữa. Chúng ta có thể cùng xem chim di trú.”
Mối quan hệ giữa Thời Tiên và Lục Diên Trì ngày càng thân thiết, cậu cũng không ngại đi chung với anh. Còn về những thiết bị đắt đỏ của anh kia, cậu cũng không cần lắm, chỉ cần dùng mắt thường xem là được rồi. Chỉ có điều: “Lịch trình này của tôi đã có từ rất lâu rồi, bây giờ muốn mua vé tàu cao tốc thì không dễ đâu.”
Quốc Khánh là mua du lịch thịnh vượng nhất, vé tàu cao tốc chắc chắn đã bán sạch bách rồi.
Lục Diên Trì tìm được vé tàu của Thời Tiên rồi thì mở app đường sắt lên, lướt một hồi, tìm vé khứ hồi hạng thương gia rồi cứ thế đặt vé đầy thô bạo.
Thời Tiên nhìn tấm vé với giá cắt cổ kia, cảm thấy Lục Diên Trì thuộc thể loại chuyên chuốc oán hận cho người. Nhưng chẳng mấy chốc cậu lại nghĩ, với Lục Diên Trì mà nói thì món tiền này có đáng là gì. Nhà anh có tiến, bản thân anh cũng rất biết cách kiếm tiền. Thời buổi này, có tiền mua tiên cũng được ấy chứ.
Vé đã đặt xong, lịch trình cũng đã sắp trong kế hoạch.
Mấy ngày trước lễ Quốc Khánh, Lục Diên Trì vẫn luôn ở cùng mẹ mình. Công việc của mẹ anh bận rộn, khó lắm mới được nghỉ. Kỳ nghỉ Quốc Khánh dài như thế đương nhiên là muốn đưa con trai đi chơi rồi. Lịch trình là bay tới Hokkaido. Đương nhiên, người ở Hokkaido cũng chẳng ít.
Lục Diên Trì ngây người 5 ngày ở Hokkaido với mẹ mình, tới ngày mùng 6 thì lại bắt đầu thu dọn hành lý tới hồ Bà Dương xem chim di trú với Thời Tiên.
Thời Tiên đi du lịch phải nói là cực kỳ nhẹ nhàng. Lưng đeo balo, đem theo một bộ quần áo tắm rửa, một bồ đồ ngủ, hai quyển sách, đầu đội mũ lưỡi trai. Hết. Qua loa chết được.
Lục Diên Trì lại không giống thế, dù chỉ ở một ngày thôi, ngoài ba lô không kể, anh còn kéo theo cái vali 24inches nữa. Quần áo tận 3 bộ, giày 3 đôi, còn đủ loại thượng vàng hạ cám bút vẽ, màu nước. Ngoài ra còn có ipad, máy ảnh đơn, kính viến vọng… rồi thêm kem chống nắng, đồ tẩy trang…
Thời Tiên: “……”
Hoàn toàn chết lặng.
Đi có 2 ngày 1 đêm thôi, mang 3 đôi giày, ba bộ quần áo mà tế à.
Nam sinh học viện mỹ thuật đều cầu kỳ thế này à?
Ngày khởi hành, Thời Tiên và Lục Diên Trì cùng nhau lên tàu cao tốc, Thời Tiên đặt vé sớm nên đặt số ghế gần ngay cửa sổ. Lục Diên Trì cũng theo cậu vào toa, đang ngồi thương lượng với hành khách ngồi cạnh Thời Tiên đổi ghế lên hạng thương gia cho mình.
Đổi vé quá phiền phức, nhất là đổi vé không cùng toa, rất nhiều người cảm thấy không thích lắm.
Nhưng vé của Lục Diên Trì là vé hạng thương gia.
Được tăng hạng thương gia miễn phí, quá là hời.
Đối phương nhanh nhẹn đi tới ghế thương gia hưởng thụ hành trình kế tiếp.
Ngồi tàu rất chán, nhất là đi tàu dài tới tận 3 tiếng rưỡi thế này. Theo lệ thường, Thời Tiên mở tiểu thuyết trinh thám lên đọc, gϊếŧ thời gian.
Lục Diên Trì mở lọ thuốc màu của mình ra, lại đổ đầy một cốc nước nhỏ, bắt đầu vẽ tranh nước.
Anh cũng không sử dụng giấy màu nước chuyên nghiệp là vẽ đại lên mấy cái bookmark, dự định vẽ hai tấm, anh và Thời Tiên mỗi người một tấp, bookmark cặp.
Chất liệu của mấy loại bookmark này đều giống nhau, khó bắt màu lại còn dễ lem nước.
Cũng may hành trình khá dài, Lục Diên Trì từ từ vẽ cũng xong.
Lục Diên Trì vẽ chính là chân dung Thời Tiên mặc hồng y cổ trang, một hơi vẽ luôn hai bức.
Hai tấm bookmark này anh đã lên ý tưởng rõ ràng từ lúc còn ở Hokkaido, lúc ấy anh dùng bút chì 0.2 vẽ xong bản thảo, bây giờ chỉ cần tô màu, vẽ lại chi tiết cho sắc nét hơn là được.
Anh không vội nên cứ tỉ mỉ tô sửa.
Trình độ vẽ tranh của anh thế kia, còn là tác phẩm tỉ mỉ làm ra, tô vẻ hết 3 tiếng, hai tấm bookmark đều làm xong. May mắn là, không có cái nào bị lem nước.
Mùa thu, nhiệt độ không khí khá cao, cho dù không có máy sấy nhưng cũng khô rất nhanh.
Lục Diên Trì chờ bookmark khô hoàn toàn mới chụp lại một tấm, đưa sang cho Thời Tiên nhìn, đặt tên rất văn vẻ: “Mỹ nhân Thời Tiên.”