Chương 1

Mùa hè năm nay nóng tới khác thường, giờ đã là tháng chín rồi mà thời tiết vẫn cứ như lò lửa.

Trong không khí không hề có chút gió nào thoảng qua, ngay cả cây xanh trong vườn trường cũng bị phơi đến uể oải chẳng buồn rung lá.

Năm giờ chiều, mặt trời chói chang tỏa ánh nắng nướng toàn bộ sân trường suốt một ngày làm nhiệt độ tăng tới cực hạn. Trời đất bao la chẳng khác gì l*иg hấp, quyết tâm phải nướng chín hết thảy sinh vật trong không gian nó chứa đựng.

Thời tiết cực đoan khốc liệt như thế ít thấy trên đời, cứ có cảm giác tận thế sắp đổ xuống tới nơi, như muốn trình diễn trước một màn mạt thế bất cứ lúc nào cho con người chiêm ngưỡng.

Thời Tiên đi theo Lục Dư Ninh từ trong ký túc xá ra một đoạn ngắn thôi mà cả người đã đầy mồ hôi. Cậu nâng mu bàn tay xoa đi lớp mồ hôi lấm tấm trên trán.

Có vài nữ sinh mặc áo chống nắng đi ngang qua. Đây là tân sinh viên mà Thời Tiên phải đón lần này. Mấy cô nàng cứ vô tư đùa giỡn, còn cao giọng nói gì đó, trên mặt đều là nụ cười tươi rói rạng ngời. Trong không gian ồn ào náo động, tiếng la hét ầm ỹ, ai nấy cũng tò mò và chờ mong cuộc sống mới của mình.

Lúc nhìn thấy Thời Tiên, mấy nữ sinh che miệng kinh hô: “Đàn anh đẹp trai ghê ta ơi!”

“Nhan sắc này, đúng là tuyệt đỉnh.”

Cho dù là đã đi qua rồi, bốn người vẫn còn ngoái đầu lại nhìn liên tiếp mấy lần, còn thỏa luận công khai chẳng kiêng nể gì: “Hình như tên Thời Tiên sao ấy, hotboy trường bọn mình đó, cũng là đại thần của khoa toán, anh ấy vừa mới càn quét một trận đấu, giành được giải Grand Slam đầu tiên trong lịch sử.”

“Trận đấu?”

“Cuộc thi toán thành đồng, chủ yếu là những trường học lớn với khoa toán làm mũi nhọn tham gia, cũng chính là nhóm người mãnh thú của cấp ba thi đấu đó.”

“Ối đệt, trâu bò thế á! Đàn anh đúng là vừa đẹp vừa mạnh!”

Lục Dư Ninh nghe tiếng tân sinh viên nghị luận, nghiêng đầu nhìn về phía Thời Tiên.

Bản thân hotboy vẫn giữ thần thái lạnh nhạt, mắt điếc tai nghe với tiếng đàm luận sau lưng, chỉ nâng tay lau mồ hôi trên trán.

Cũng phải thôi, anh quá đẹp trai, ngũ quan góc cạnh, làn da trắng nõn, sườn mặt lại càng tinh xảo tuyệt luân, mồ hôi mỏng dọc theo vân da chậm rãi thấm ra rồi lại bị mu bàn tay chà đi mất, còn để lại mỹ cảm lạ kỳ.

Đáy lòng Lục Dư Ninh không tự chủ được mà cảm khác, cùng là người với người mà sao chênh lệch lại lớn quá vậy.

Mồ hôi của mình, sao mà hôi quá thể.

Còn Thời Tiên đổ mồ hôi, phải gọi là gợi cảm câu người.

Không thể nghi ngờ Thời Tiên có mỹ mạo đúng như trong lời đồn ở đại học Z, cho dù là xỏ đôi dép lê đi xuống lầu lấy hộp cơm thôi cũng bị một đống nữ sinh nhìn chằm chằm không thả.

Có thể nói, mỹ mạo của Thời Tiên, đúng là khiến người nhìn rồi khó lòng quên nổi.

Nhưng đứng trước thành tích thực tế, vẻ đẹp này lại trở nên tầm thường tột độ, không đáng nhắc tới làm gì.

Tham gia đủ loại cuộc thi, luận văn được đăng trên tập san, giành được giải thưởng quốc gia, hát còn rất hay, biết chơi dương cầm, đàn ghi ta, đàn điện tử, chơi bóng rổ, đánh tennis cũng không tệ chút nào. Tính cách lại còn khiêm tốn, hiền hòa, chung đυ.ng với mọi người rất tốt…

Có một số người, đúng là ưu tú về mọi mặt.

Có thể sống chung một phòng với học bá trâu bò này, Lục Dư Ninh cảm thấy vô cùng vinh dự cùng kiêu ngạo. Nhưng nghĩ tới anh lớn sắp dọn ra ngoài thuê trọ, Lục Dư Ninh thấy trái tim mình co rút đau đớn không thôi. Ở chung trong một năm, Thời Tiên không chỉ là anh em tốt của cậu chàng mà là cái đùi lớn có thể dẫn dắt cậu ta tốt nghiệp được.

Phàm là những người từng vì kỳ thi tuần mà hẹn mọn như chó đi xin chép bài của bạn cùng bàn rồi thì sẽ hiểu, gặp được người như Thời Tiên, vở bài tập cứ tùy tiện cho mượn mặc ai chép gì thì chép, không hiểu vấn đề gì hỏi cậu cậu sẽ kiên trì nhẫn nại giải thích đúng là hạnh phúc may mắn biết chừng nào.

Lục Dư Ninh còn muốn quỳ xuống nhận cậu làm cha luôn ấy chứ.