Chương 4: Bạch Lịch có vấn đề chuyện kia kia

Edit: Andrew Pastel

Phải khoảng mười phút sau khi Lục Triệu rời đi, Bạch Lịch mới đứng dậy khỏi ghế sô pha, robot quản gia kéo thân hình mũm mĩm của mình đưa cho hắn một đôi dép lê, hắn không buồn mang, vẫn chân trần bước xuống sàn đi vào bếp.

Hiện nước trên người hắn đã khô, robot quản gia cuối cùng cũng có thể nghỉ ngơi một lát, không cần theo sau Bạch Lịch lau sàn nhà.

Bạch Lịch mở tủ ổn định nhiệt độ, lấy ra một chai dung dịch dinh dưỡng phục hồi.

Hắn đã uống dịch phục hồi hàng ngày từ khi bị thương ở chân nhiều năm nay, mấy năm đầu do chân đau suốt nên Bạch Lịch cũng chăm uống dịch có chất giảm đau.

Trong vài năm trở lại đây, tốc độ thay đổi dung dịch dinh dưỡng chữa trị của Bạch Lịch có thể nói là nhanh nhất trong cả Đế quốc. Hắn gần như theo dõi sát sao các phòng thí nghiệm nghiên cứu và phát triển dung dịch dinh dưỡng trên toàn đế quốc. Sản phẩm nào vừa ra hắn sẽ mua về dùng thử ngay.

Đáng tiếc là những sản phẩm này không có tác dụng gì đáng kể đối với thương tổn của hắn, cứ mỗi khi hy vọng về tác dụng của sản phẩm mới qua đi, Bạch Lịch lại phải gánh thêm một đợt cảm giác thất bại và tuyệt vọng.

Theo bối cảnh của tiểu thuyết, "trái đất" kiếp trước của Bạch Lịch đã trở thành lịch sử xa xôi của kiếp này, sau chiến tranh giữa các vì sao tàn khốc, trái đất đã biến mất vào trong vũ trụ bao la, nhân loại Đế quốc hiện tại chỉ có thể là được coi là hậu duệ của các cư dân trên trái đất.

Để thích nghi với vũ trụ và chiến tranh, những cư dân nguyên thủy trên trái đất vừa tiếp tục phát triển công nghệ vừa dần tiến hóa, cơ thể họ trở nên mạnh mẽ hơn, ngoài hai giới nam nữ còn thêm ba giới tính alpha, omega và beta để sinh sản nhiều hơn. Những hậu duê đã bắt đầu kéo dài tuổi thọ của họ, và cuối cùng cũng giành được chỗ đứng trong vũ trụ, trở thành Đế quốc của ngày hôm nay.

Trong Đế quốc ngày nay, tuổi thọ trung bình của con người đã đạt từ 150 đến 200 năm, nhờ thêm vào các phương tiện công nghệ hiện đại, con người có thể tận hưởng một cuộc sống rất lâu dài.

Nhưng đối với Bạch Lịch, kể từ ngày cái chân của hắn bị phế bỏ, đồng nghĩa với việc hắn phải lê cái chân ốm yếu ngâm mình trong nhiều loại dung dịch dinh dưỡng khác nhau, chịu đựng vô vàn thất vọng chồng chất, để sống hơn trăm tuổi.

Mỗi khi nghĩ đến điều này, Bạch Lịch đều cảm thấy tim mình như thắt lại, đau đớn từng phút từng giây.

Bạch Lịch suy nghĩ lung tung chưa được bao lâu, hắn đã bị kéo trở lại bởi lời nhắc liên lạc của thiết bị đầu cuối cá nhân. Hắn kết nối với ứng dụng liên lạc, hình ảnh một người đàn ông được chiếu lên giữa không trung từ thiết bị đầu cuối.

"Chúc mừng tân hôn!!" Người đàn ông phấn khích hét lên, pháo sáng bắt đầu bắn ra xung quanh hình ảnh, còn có hai đứa trẻ cởi truồng có cánh bay ra thổi kèn, căng biểu ngữ với một dòng chữ to: "Chúc mừng boss, chúc boss đêm tân hôn bắn phát dính luôn."

Bạch Lịch nhìn người đàn ông, nở nụ cười độc đáo quái dị, cạch một tiếng mở nắp lọ dinh dưỡng trong tay hắn.

Mấy hình động xanh xanh đỏ đỏ trong khung ảnh biến mất ngay lập tức, người đàn ông cẩn thận quan sát sắc mặt Bạch Lịch rồi mới dang tay: "Boss, tao thật lòng chúc mừng mày mà."

Vừa nói chuyện, người đàn ông vừa dáo dác nhìn xung quanh, cố gắng tìm xem có manh mối gì không từ tầm nhìn giới hạn của thiết bị đầu cuối cá nhân.

"Nghỉ ngơi đi, người ta đi rồi." Bạch Lịch gõ gõ chai dinh dưỡng trên bàn.

Người bên kia ngay lập tức lộ ra vẻ thất vọng, thậm chí nhịn không được hét lên: "Sau đêm tân hôn mày thật sự bị đá! Đây chắc chắn sẽ trở thành đề tài buôn dưa lê hot nhất của Đế quốc của năm nay!"

"Mặc dù tao nghĩ không cần thiết phải giải thích cuộc sống riêng tư của tao cho mày, nhưng tao sẽ giải thích vì danh tiếng của Thiếu tướng Lục Triệu." Bạch Lịch hiếm khi tỏ ra kiên nhẫn không tắt ngay và luôn thiết bị đầu cuối cá nhân, "Lục Triệu đi đến Quân đoàn. Tao không bị đá cũng không bị đánh. Tao biết tụi mày đang bí mật cá xem đêm tân hôn tao có bị đánh hay không đó."

Người đàn ông hơi xấu hổ vì bị bại lộ, ho khan một tiếng, sau hai giây, anh ta không cam lòng hét lên: "Tao không nhịn được, đó chính là Lục Triệu đó!"

Mặc dù đây chỉ là vế đầu, không có phần tiếp theo, Bạch Lịch cũng có thể hiểu khá rõ ý nghĩa của lời nói của anh ta.

Đó chính là đại bàng bay trên bầu trời Đế quốc, một nhân vật được nhiều người ngưỡng mộ, trong một đêm bất ngờ đâm sầm vào cục bê tông họ Bạch.

Bạch Lịch nhớ ra hôm nay chưa lướt diễn đàn, không biết Hoắc Tồn giải thích thế nào với các phóng viên kẹt cứng trước cổng đám cưới là ngày hôm qua hắn và Lục Triệu không thể xuất hiện, càng không biết sau bài báo của các phóng viên, phần giải trí của Diễn đàn Đế quốc sẽ dậy sóng to cỡ nào.

Kể từ sau khi giải ngũ, Bạch Lịch đã lâu không đứng trên trang đầu các tờ báo giải trí, nhờ Lục Triệu mà bây giờ hắn đã được thỏa mãn niềm đam mê xuất hiện trên các tiêu đề giải trí nhiều lần khi còn trẻ.

Thấy Bạch Lịch không nói chuyện, người đàn ông hạ giọng an ủi: "Nhưng mày không cần quá bận tâm. Thiếu tướng Lục Triệu là người nổi tiếng trong quân đội, đang ở độ tuổi chói sáng, mày cũng đừng buồn. Để cậu ấy ra ngoài làm việc, sang năm về với gia đình cũng chưa muộn, dù sao cậu ấy cũng là một omega, nói đến cùng cũng không thể ở lại quân đoàn tuyến một đến tuổi nghỉ hưu rồi về nhà sinh A hoạt O, đúng không?"

Bạch Lịch lấy lại tinh thần từ hồi tưởng về những hào quang của hắn khi còn trẻ, liếc nhìn đối phương, cười như không cười nói: "Tư Đồ, nếu chuyên môn của mày là nghiên cứu cơ giáp, thì lo mà đi nghiên cứu cơ giáp, đừng có suốt ngày ngồi canh xem chừng nào omega nhà tao sinh em bé."

Tư Đồ khó khăn lắm mới biên ra được vài câu an ủi, suýt chút nữa đã nghẹn đến ngất: "Omega nhà mày? Hả? Omega nhà mày! Đó là omega của cả Đế quốc, chẳng qua chỉ thuộc sở hữu hợp pháp của mày mà thôi! Đi ra ngoài cẩn thận coi chừng bị người ta trùm bao bố nha."

Bạch Lịch rất tâm đắc với hai chữ "sở hữu hợp pháp", hắn hất ngược lọn tóc xòa trên trán: "Tao sẽ tận hưởng kɧoáı ©ảʍ làm kẻ thù công khai của toàn dân."

Thấy thái độ hắn kiêu ngạo ương ngạnh, Tư Đồ bực tức đến đập mạnh xuống bàn: "Uổng công tao còn lo mày bị đả kích vì kết hôn, sáng sớm đã gọi đến an ủi. Không ngờ thằng súc sinh mày vẫn vui vẻ, không biết xấu hổ, vô sỉ, ghê tởm, ói."

Bạch Lịch ôm ngực: "Mày càng ghen tị tao càng cảm thấy sướиɠ."

Tư Đồ: "..." Nói mày không phải người là mày sủa ngay đúng không?

Tư Đồ từ lâu đã hiểu rằng Bạch Lịch không giống người. Anh ta thân với Bạch Lịch từ lâu, cả hai đều là học viên của Học viện Quân sự Đế quốc, nhưng Bạch Lịch học thực chiến và điều khiển cơ giáp, trong khi Tư Đồ học phát triển cơ giáp và trí tuệ nhân tạo.

Từ khi còn là sinh viên, Tư Đồ đã cảm thấy Bạch Lịch rất không giống người, nhưng anh ta không ngờ rằng bây giờ hắn thậm chí còn không muốn giả làm người nữa luôn.

"Giỏi, giỏi. Tao thấy mày bị mắng là con gâu gâu trên mạng cũng đáng thương. Không ngờ tao đã lầm rồi.", Tư Đồ thở dài, "Mày đúng thật là cờ hó, không cần phải chửi."

Bạch Lịch nhướng mày nhìn anh ta mỉm cười, nét mặt vẫn là cái kiểu đắc ý vênh vang, như thể hắn mảy may không hề bị ảnh hưởng bởi những lời xúc phạm ác ý trên mạng ngân hà.

Tư Đồ cũng rất ngưỡng mộ Bạch Lịch, bản thân anh ta cũng là một alpha, cũng có chút mơ mộng về omega Lục Triệu, nhưng nếu là anh ta, anh ta thật sự cũng không dám cưới Lục Triệu, áp lực tâm lý quá lớn, chịu không nổi.

"Có vẻ như mày rất hài lòng với cuộc hôn nhân này," Tư Đồ tặc lưỡi "Nhiều cặp do quang não ghép đôi còn không thể đi cùng nhau ngay từ đầu. Tao lại thấy mày không bị vấn đề gì hết, nói chung là thấy hài lòng với Lục Triệu."

Bạch Lịch một hơi uống cạn chai dung dịch dinh dưỡng phục hồi đã mở, tự hỏi nếu Tư Đồ biết tình hình thực sự của cuộc hôn nhân của hắn với Lục Triệu, anh ta có thể kinh ngạc đến nhảy cao ba thước không.

Nếu Tư Đồ biết chuyện hắn và Lục Triệu thậm chí còn chưa ngửi được mùi pheromone của nhau, hắn sẽ phải trải qua hàng trăm năm tiếp theo trong sự chế giễu của Tư Đồ.

Ý nghĩ này thoáng qua trong đầu Bạch Lịch, nuốt xuống dung dịch dinh dưỡng, hắn cười đáp: "Lục Triệu rất tốt."

Câu này làm Tư Đồ không biết phản ứng thế nào, cứ há rồi ngậm miệng lại, do dự một lúc lâu mới nghẹn một câu: "Thằng quỷ nhà mày chắc chắn phải lòng Lục Triệu rồi." Không biết có bao nhiêu omega, beta yêu thầm mày tan nát cõi lòng nữa đây.

Bạch Lịch không hề phủ nhận, ngược lại đổi chủ đề: "Mày sáng sớm liên lạc với tao chỉ để hỏi về cuộc sống hôn nhân của tao đấy à?"

"Nhân tiện hỏi thôi, mấy ngày nay tao đã điều chỉnh dữ liệu với thay đổi chế độ kết nối, cũng đã đưa vào khoang mô phỏng vào hoạt động rồi," Tư Đồ thu lại giọng điệu pha trò của mình, "Thế nào, hôm nay rảnh không? Đến viện nghiên cứu lên khoang mô phỏng thử xem?"

Bạch Lịch gật đầu, sau vài câu nói chuyện phiếm với Tư Đồ, hắn ngắt liên lạc.

Sau khi tốt nghiệp Học viện Quân sự Đế quốc, Bạch Lịch nhập ngũ, còn Tư Đồ ở lại Học viện tiếp tục phát triển cơ khí. Vì có mối quan hệ tốt khi còn đi học nên cả hai vẫn giữ liên lạc.

Vài năm sau do bất đồng ý kiến, Tư Đồ và các lãnh đạo cấp cao của viện nghiên cứu xảy ra tranh cãi, anh ta bị chèn ép xuống khu bảo trì làm việc, trong cơn tức giận, anh ta từ chức rồi làm việc trong một số viện nghiên cứu tư nhân, cho đến khi Bạch Lịch xuất ngũ vì bị thương ở chân, đề nghị tài trợ cho anh ta, lúc đó Tư Đồ mới thành lập công ty và viện nghiên cứu riêng của mình.

Mấy năm qua, Bạch Lịch đã chi tiền cho hoạt động nghiên cứu của Tư Đồ, nên Tư Đồ gọi Bạch Lịch là boss cũng là điều đương nhiên.

Robot quản gia tròn vo xoay người dưới chân Bạch Lịch mấy lần, trước khi Bạch Lịch nhớ tới chai dinh dưỡng đã cạn trong tay.

Hắn giơ tay định ném rác như mọi khi, nhưng giơ nửa đường lại thôi, đặt cái chai rỗng lên tay robot quản gia đang chìa ra giống Lục Triệu.

Bạch Lịch vỗ vỗ cái đầu tròn trịa của robot quản gia: "Nói 'Anh thật tốt bụng' cho ông đây nghe xem."

Robot quản gia hét lên: "Ôi, tên xấu xa ~" sau đó bỏ đi.

Bạch Lịch đi thay quần áo, vừa chửi thề vừa lẩm bẩm: "Làm sao vậy? Từ ngày kết hôn là ông đây không xứng làm người tốt phải không?"

Chửi bới từ diễn đàn cho đến blog riêng tư của hắn, Lục Triệu vừa kết hôn với Bạch Lịch, Bạch Lịch liền trở thành kẻ thù của toàn dân.

Hoa tươi cắm bê tông, nhưng bê tông có nguyện ý mình là một cục bê tông sao?

Chiếc xe thể thao bay Bạch Lịch thường lái vẫn đang đậu ở nơi tổ chức hôn lễ hôm qua, hắn điều khiển thiết bị đầu cuối cá nhân để hệ thống trên xe thể thao bật chế độ tự lái quay trở lại nhà, sau đó lấy một chiếc xe bay tương đối ít màu mè hơn ra chạy.

Ngồi vào ghế lái xe bay, hệ thống tự động kết nối với kênh Tin tức Đế quốc, bắt đầu phát tin tức ngày hôm nay.

Tên của Lục Triệu lại vang lên một lần nữa cùng với tên của Bạch Lịch, trận kết hôn oanh động hơn phân nửa giới quân đội cùng quý tộc đã định kết cục, MC đọc thêm một tràng lời chúng đầy từ ngữ hoa lệ trau chuốt.

Bạch Lịch nhớ tới bóng dáng Lục Triệu trước cửa sổ lớn sáng sớm, ánh ban mai đánh vào sườn mặt, trái tim Đế quốc ở dưới chân anh.

Bạch Lịch nhớ lại khoảnh khắc đó, hắn cảm thấy Tư Đồ nói hắn đã phải lòng Lục Triệu cũng coi như là đúng.

Cũng phải thôi, có ai mà không xiêu lòng trước Đại bàng sải cánh bay trên đế quốc trong ánh ban mai đâu.

Bạch Lịch giơ tay tắt đoạn phát sóng đang đưa tin về hôn lễ giữa hắn và Lục Triệu, chuyển sang mục giải trí của Diễn đàn đế quốc, bấm đọc giọng thông minh.

Giọng nói nhân tạo bắt đầu đọc từng bài một với chất giọng giả tạo quá mức, người đầu tiên nói: "Tên - chó - Bạch - Lịch! Đêm - tân - hôn - mà - lại - đau - chân ——"

Bạch Lịch vừa lái xe vừa cảm thấy thích thú với giọng nói nhân tạo và nội dung bài đọc.

Mặc dù đang có tâm trạng tồi tệ, nhưng hắn ngay lập tức cảm thấy tốt hơn khi nghe tin ai đó đang có tâm trạng tồi tệ hơn mình.

*

Lục Triệu bước ra khỏi phòng huấn luyện, sau khi vận động tay chân, cơ thể ở trạng thái dễ chịu, hất ngược mái tóc ướt đẫm mồ hôi, bước đến phòng tắm cho các sĩ quan, sẵn sàng tắm nhanh rồi lại bắt đầu vào khoang mô phỏng tiến hành tiết huấn luyện tiếp theo.

Hoắc Tồn kết thúc buổi huấn luyện sớm hơn Lục Triệu, đang dựa vào ghế bên ngoài phòng tắm nói chuyện với vài ba sĩ quan. Lục Triệu vừa bước tới, các sĩ quan lập tức nhìn về phía anh.

"Mọi người không đi tắm rửa, ngồi đây làm gì?" Lục Triệu bị nhìn đến nổi da gà, đành phải chủ động nói.

"Đã tắm rồi." Người trả lời tên là Hàn Miểu, ngang hàng với Lục Triệu, cũng là thiếu tướng, thường ngày có quan hệ rất tốt. "Chà, đã lâu không gặp, cậu khỏe không?"

Lục Triệu không còn nổi da gà nữa, mà nổi luôn gai ốc: "Hôm qua tôi mới vào Khoang mô phỏng cơ giáp với cậu còn gì."

Hàn Miểu không nhớ ra: "Hở? Thật sao?"

Sĩ quan bên cạnh nhắc nhở: "Đúng vậy, sau ba ván, anh suýt nữa bị đánh mất đầu."

Hàn Miểu vỗ đùi: "Thảo nào, bị thua nên không nhớ."

Lục Triệu cùng những người khác: "..." Vậy cũng được nữa hả.

"Còn chẳng phải do cậu đã gả cho cái tên Bạch gì đó sao, một ngày không gặp như cách ba thu, tôi cảm thấy đã 300 năm không gặp cậu rồi." Hàn Miểu tỏ vẻ rất thành khẩn.

Hoắc Tồn: "Ba thu là ba năm, không phải ba trăm năm."

Hàn Miểu nhìn cậu ta: "Chỉ có cậu biết số học? Được rồi, ngày mai cậu đi tham gia lớp tân binh, học lại từ đầu đi."

Hoắc Tồn: "..."

Hàn Miểu cùng vài sĩ quan dông dông dài dài, Lục Triệu càng nghe càng khó chịu, chưa kịp rửa sạch mồ hôi sau khi vận động, đã bị giữ không cho rời đi, anh cau mày nói: "Có chuyện gì cứ nói thẳng."

Hàn Miểu lập tức nói: "Cái tên Bạch gì đó kia đối xử thế nào với cậu?"

"Bạch Lịch." Lục Triệu sửa lại, tuy rằng anh và Bạch Lịch không có mấy quan hệ tình cảm với nhau, nhưng lại rất hợp nhau, trong tiềm thức nói: "Anh ấy khá tốt, sao cậu lại hỏi như vậy?"

Mấy sĩ quan khác anh nhìn tôi tôi nhìn anh, cuối cùng Hàn Miểu có quan hệ tốt nhất với Lục Triệu cũng phải thay mặt nói: "Tốt à? Tôi nghe nói suốt đêm qua cậu phải đưa anh ta vào bệnh viện chỉ vì chân anh ta bị đau, các phóng viên đã đưa tin, bây giờ Diễn đàn Đế chế đang rất ồn ào."

Lục Triệu sửng sốt, nhớ tới ngày hôm qua Bạch Lịch đã nói gì với Hoắc Tồn. Anh nhìn Hoắc Tồn, cái tên nhóc này thật đúng là ngây thơ, Bạch Lịch kêu nói gì thì nói đó, chẳng trách chơi Phỏng Chiến suýt chút nữa đã làm Bạch Lịch văng khỏi top 200.

Hoắc Tồn lúc này cũng xấu hổ, ngẩng đầu nhìn một cái, nhưng không dám nhìn Lục Triệu.

Hàn Miểu nói: "Tôi có biết Bạch Lịch bị chấn thương ở chân khá nghiêm trọng, nghe đồn anh ta không thể làm chuyện đó."

"Chuyện nào?" Lục Triệu không có phản ứng, rồi đột nhiên nhận ra nhờ Hoắc Tồn nháy mắt nhắc nhở, một thứ cảm xúc gọi là "rất xấu hổ" quét qua não Lục Triệu, nhưng Lục Triệu trời sinh mặt không có nhiều biểu cảm lắm, nên lúc này cũng không quá khác lạ, ho khan một tiếng, "Ai nói nhảm vậy."

"Thật không?" Một sĩ quan hỏi.

Cha sinh mẹ đẻ đến giờ đây là lần đầu tiên Lục Triệu bị người khác quan tâm đến vấn đề XXX, cảm thấy khả năng ngôn ngữ của mình quá kém, nên chỉ có thể máy móc lặp lại: "Anh ấy khá tốt."

Lại thêm vài câu bông đùa từ mấy người đã có gia đình, Lục Triệu gần như chạy một mạch vào phòng tắm.

Phòng tắm của sĩ quan rất rộng rãi chia thành nhiều gian, Lục Triệu đứng trong máy vệ sinh nhanh vẫn không hiểu tại sao người ta có thể liên tưởng vết thương ở chân Bạch Lịch đến cái chuyện kia kia cơ chứ.

Chỉ cần bạn có một cái lỗ, trong mắt người khác bạn chẳng khác gì một cái sàng.

Sau khi tắm rửa, Lục Triệu mặc đồng phục huấn luyện bước ra ngoài, nhóm sĩ quan bên ngoài đều đã tản đi, chỉ có Hoắc Tồn và Hàn Miểu vẫn đang ngồi nói nhảm.

"Anh ta thật sự không làm gì cậu?" Hàn Miểu hỏi ngay khi thấy Lục Triệu đi ra, hiện tại xung quanh không còn ai, anh ta không chút do dự nói. "Tôi nghe nói mấy tên alpha quý tộc khinh người lắm. Nếu anh ta dám ép cậu làm cái gì không đúng, cứ đánh chết anh ta."

Lục Triệu dở khóc dở cười: "Anh ấy, thật sự rất tốt."

Hoắc Tồn còn nói: "Thiếu tướng Hàn Miểu, đừng nhìn Bạch Lịch cà lơ phất phơ. Kỳ thực anh ta rất kính nể Thiếu tướng Lục Triệu. Em thấy còn tốt hơn vài alpha trong Quân đoàn." Cậu ta là beta, với alpha cũng không bị ảnh hưởng sắc thái giới tính, thế nên cậu ta rất coi thường một số alpha trong quân đội, không giỏi bằng Lục Triệu mà lại còn huênh hoang.

Nghe Lục Triệu khẳng định lại, Hàn Miểu mới thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy hơi xấu hổ: "Mấy người kia toàn nói bậy, làm tôi lo lắng."

Anh ta đứng dậy đi đến Khoang mô phỏng sân huấn luyện cơ giáp cùng với Lục Triệu và Hoắc Tồn.

Lục Triệu nhớ tới những lời đồn đại tràn ngập trên diễn đàn Đế quốc, không ngờ ngay cả trong Quân đoàn cũng có, không khỏi hỏi: "Nói bậy?"

Hàn Miểu quen biết anh một thời gian dài, cũng quen luôn với cách anh thỉnh thoảng bật ra một hai từ: "À, nói đủ thứ, có nói cậu cũng có nói anh ta... ừm, đừng để trong lòng, bọn họ chỉ rảnh rỗi sinh nông nỗi thôi."

Vốn dĩ muốn nói thêm vài câu, nhưng lời nói đến môi lại cảm thấy không thích hợp, Hàn Miểu liền nuốt xuống.

Lục Triệu cũng không hỏi nữa.

Vì bản thân là một omega, bao năm qua anh nghe không biết bao nhiêu lời bàn tán, cũng không có hại gì, anh vốn tưởng rằng những lời dị nghị ấy cũng chỉ đến mức như thế thôi, nhưng không ngờ rằng sau khi kết hôn lại còn tăng thêm mấy bậc.

Hàn Miểu lại nói: "Tôi lúc đầu hơi lo lắng, không biết Quang não sẽ ghép cậu với cái tên khốn nạn gì, nhưng hôm nay nhìn thấy cậu tới quân đoàn, tôi có thể yên tâm là Bạch Lịch đối xử tốt với cậu rồi."

Lục Triệu không hiểu: "Ý của cậu là?"

"Cậu không biết sao. Nhiều omega sau khi bị đánh dấu còn không thể ngồi dậy nổi ngày hôm sau. Alpha cắn tuyến thể quá sâu rồi tiêm quá nhiều pheromone vào cùng một thời điểm. Những omega yếu ớt không thể thích nghi ngay, ít nhất là chóng mặt một hai ngày." Hàn Miểu giải thích, anh ta rất thân với Lục Triệu, bị đánh mỗi ngày trong quá trình huấn luyện, cho nên lâu lâu cũng quên mất Lục Triệu là một omega, nói rất trắng trợn, "Tôi gần như không thể kiểm soát mình lúc đó, cắn vào tuyến thể của Trần Nam rất sâu."

Trần Nam là bạn đời hợp pháp của Hàn Miểu và là một trong số ít omega trong quân đội, nhưng ở bộ phận hậu cần.

Quân đội không phải không có omega, chỉ là đa số đều không được tham gia công việc nặng nhọc thể lực, đặc biệt là điều khiển cơ giáp, huống chi là chiến đấu cùng tổ đội. Rất hiếm có omega nào như Lục Triệu, mạnh đến mức có thể lái được cơ giáp.

Hoắc Tồn đi theo hai vị thiếu tướng xen vào: "Tàn nhẫn vậy? Lúc Alpha cắn Omega họ không quan tâm đến thân thể của bạn đời sao?"

Hàn Miểu xua tay: "Đến lúc đó ai chịu được, giống điên rồi, muốn tỉnh cũng không phải không được, nhưng phải kiềm chế, rất khó chịu. Cho nên mấy tên Alpha mà quan hệ với Omega không có tình cảm đâu có thèm kiềm chế, chỉ lo sướиɠ bản thân thôi, biết cái gì là ngày hôm sau. Dù sao Omega không công tác cũng tốt hơn, ở nhà sinh con cho an tâm."

Lục Triệu nói: "Tôi nhớ Trần Nam kết hôn xong hôm sau cũng tới cục hậu cần báo cáo mà."

"Hai chúng tôi sao giống cậu được? Tôi với Trần Nam cùng nhau lớn lên, sao tôi nỡ để em ấy chịu khổ?" Hàn Miểu thở dài, "Tôi biết em ấy thích công việc như thế nào mà, đương nhiên không thể ngăn cản. Thực ra có bao nhiêu alpha không quan tâm đến việc omega của mình bị ngâm trong một đống Alpha khác mỗi ngày đâu? Nhưng tôi tin em ấy, sẵn sàng ủng hộ em ấy, thấy đấy Trần Nam vui vẻ mỗi ngày là được rồi."

Hoắc Tồn dõi theo câu chuyện, còn quên luôn mình là một Beta đang FA, chẹp chẹp miệng đầy cảm khái.

Ngâm mình ở những nơi như Quân đoàn này mỗi ngày, không hiểu cũng phải hiểu.

Hàn Miểu nói: "Cậu xem đi, hôm sau tân hôn đã đến quân đoàn ngay, đám alpha đó là đang tò mò đến chết đấy. Bọn họ đang cho rằng Bạch Lịch yếu sinh lý, pheromone không đủ. Lúc đó tôi cũng bị hỏi, ông đây tức đến mức suýt chút nữa đánh mấy tên đó nôn ra máu, không sợ bị giáng chức luôn."

Lục Triệu nhớ tới Bạch Lịch, anh không thể nói cho Hàn Miểu biết giữa anh và Bạch Lịch chưa có gì cả, đừng nói cắn tuyến thể, ngay cả số liên lạc tối hôm qua cũng vừa mới thêm vào.

Bạch Lịch không có ý kiến

gì về việc Lục Triệu tiếp tục công việc, chuyện này do hai người quyết định trước khi kết hôn, nhưng Lục Triệu không ngờ rằng hắn vì anh lại bị dè bỉu chỉ trỏ.

Lục Triệu chỉ muốn tập trung cho công việc, Bạch Lịch lớn lên trong giới quý tộc, loại chuyện này chắc chắn biết rõ, nhưng hắn không nói. Lục Triệu không biết hắn nghĩ gì, nhưng bản thân anh cũng hơi khó chịu trong lòng.

Anh rất mất tập trung, không nghe thấy Hàn Miểu gọi mình ở phía sau, bước đến cửa phòng huấn luyện số 1 quen thuộc, đẩy cửa đi vào.

Có hơn chục tân binh trong bộ quân phục chỉnh tề bên trong đồng loạt quay đầu lại nhìn anh.

Sĩ quan đang phát biểu nhìn lên, thấy đó là Lục Triệu, vội vàng bước tới chào: "Thiếu tướng Lục Triệu, hôm nay phòng huấn luyện số 1 sẽ các tân binh sử dụng. Tin tức đã được thông báo đến thiết bị đầu cuối cá nhân của sĩ quan thông qua Hệ thống liên lạc của Quân đoàn."

Lục Triệu nhìn thông tin trên thiết bị đầu cuối cá nhân, sau đó lại quay đầu nhìn Hoắc Tồn.

Hoắc Tồn vỗ đầu một cái: "Ôi quên mất! Tin ngày hôm qua gửi tới. Họ chắc cho rằng hôm nay Thiếu tướng không thể tới Quân đoàn nên mới không nhắn cho anh."

Hàn Miểu vừa nãy gọi Lục Triệu là bảo anh đừng đi vào, không ngờ gọi không được: "Không sao, phòng huấn luyện số 2 có thể dùng được."

Ánh mắt của các tân binh trong phòng huấn luyện số 1 vừa nghe thấy bốn chữ "Thiếu tướng Lục Triệu" thì trở nên vô cùng nóng bỏng, xen lẫn tò mò hoặc khinh thường, dò xét Lục Triệu từ đầu đến chân nhiều lần.

Bản thân Lục Triệu cũng không để tâm đến những ánh mắt này, gật đầu với sĩ quan rồi lui ra ngoài.

Khoảnh khắc cửa phòng huấn luyện đóng lại, tiếng thảo luận bên trong vang lên như ong vỡ tổ.

"Thực sự là Thiếu tướng Lục Triệu. Ngày hôm sau anh ta đến Quân đoàn báo cáo. Vậy mấy tin trên diễn đàn là thật rồi. Cái tên alpha ăn bám kia —"

Cách một cánh cửa, giọng nói vẫn có thể được nghe thấy rõ ràng.

Hàn Miểu và Hoắc Tồn hơi xấu hổ, chỉ có thể cắm đầu đi đến phòng huấn luyện số 2.

Lục Triệu bước đi rất chậm, không đi theo Hàn Miểu cùng Hoắc Tồn vào phòng huấn luyện, mà rẽ vào một góc ngồi xuống khu nghỉ ngơi ở góc hành lang, bấm vào Diễn đàn đế quốc trên thiết bị đầu cuối cá nhân.

*

Bạch Lịch lái chiếc xe bay của mình đậu ở tầng dưới chung cư. Thiết bị đầu cuối cá nhân của hắn đang phát livestream một trận đấu Phỏng Chiến màn ở khu vực ngôi sao chính, trận chiến đang diễn ra sôi nổi.

Tâm tình hắn tốt lắm, từ ghế lái ngâm nga một khúc nhạc, sau đó xoay người từ ghế sau ôm một bao lớn cà chua, nhặt một củ cải trắng to, bay lên ngầu lòi đạp cửa xe, vừa quay lại đã thấy Lục Triệu đứng phía sau, sợ tới mức suýt chút nữa nhảy dựng lên chửi má nó.

Lục Triệu vừa ra khỏi nhà để xe, đã thấy Bạch Lịch cúi người lấy một thứ gì đó từ băng ghế sau, Lục Triệu nhìn thấy hắn lại nhớ đến những bình luận ác ý về chân hắn trên diễn đàn, nhưng ngay lập tức thấy Bạch Lịch đã đứng trụ bằng cái chân đã què trong truyền thuyết đó, dùng chân còn lại hăng hái đá vào cửa xe.

Lục Triệu nhìn cái chân trái bị cho là đã hỏng của Bạch Lịch, nghĩ mãi cũng không hiểu.

"Hoa tươi, em về sớm thế." Bạch Lịch cũng ngạc nhiên, "Anh tưởng em ở trong Quân đoàn mấy ngày nữa mới về."

Sau đó Lục Triệu mới nhìn thấy Bạch Lịch một tay ôm một cái túi lớn, một tay cầm một củ cải rất to dính đầy bùn đất. Hụt hẫng trong lòng đột nhiên bay biến mất, chỉ lo nhìn đến củ cải to, bùn đất trên đó đã cọ lên bộ tây trang xám của Bạch Lịch mấy vết dơ.

Lục Triệu nhìn củ cải, rất khó hiểu: "Củ cải?" Có quá lớn không?

"Anh đào từ vườn rau ở viện nghiên cứu của thằng bạn." Bạch Lịch vẫn chưa kịp hoàn hồn, theo câu chuyện nói, "Bên đó trồng rau mát tay lắm, tốt hơn rau bán trong siêu thị hay chợ rau nhiều."

Lục Triệu nhìn Bạch Lịch, Bạch Lịch nhìn Lục Triệu.

Sau vài giây, Bạch Lịch ngập ngừng nói: "Hay em ăn thử... một miếng không?"

Lục Triệu vẻ mặt rất nghiêm túc, ngập ngừng đáp: "Đưa... đưa lên miệng ăn luôn hả?"

Bạch Lịch: "?"

Lục Triệu: "?"

./.